Theo Đuổi Mùa Hè (Trục Hạ)

Chương 7


3 tháng

trướctiếp

Lâm Chiết Hạ tự hỏi có phải tai mình đã bị bệnh gì rồi không.

Nếu không, làm sao có thể nghe được một câu như vậy.

Một câu không giống câu con người có thể nói ra.

Dị ứng với nước mà người lạ đưa cho.

Hai nữ sinh rõ ràng cũng sững sờ.

Sau đó cả hai đứng tại chỗ, không tiến lên nữa.

Lúc này, nam sinh vừa rồi cùng chơi bóng với cậu cũng mang nước đến, gọi cô: “Anh Diệu, có muốn uống của tớ không? Tớ mua nhiều quá.”

Nam sinh đeo một cặp kính, có vẻ như hai người họ có mối quan hệ khá tốt.

Giọng điệu cậu ta gần gũi nói: “Uống của tớ, uống của tớ đi.”

Trì Diệu không trả lời: “Cút, tới cũng dị ứng với nước của cậu.”

“...”

Lâm Chiết Hạ chắc chắn rằng trong những ngày tới sẽ không còn ai dám đưa nước cho Trì Diệu nữa.

Cô cũng có thể mơ hồ cảm nhận được ý nghĩa của cụm từ “sẽ bị từ chối rất thảm” trên diễn đàn.

Trì Diệu không nhận nước của ai hết, đi thẳng đến bên cạnh Lâm Chiết Hạ.

Sau đó, anh lấy nước trong tay cô và mở nắp chai ra.

-

Trên đường đi học về.

Lâm Chiết Hạ nhấn mạnh sự chăm chỉ của cô trong lớp học thể dục: “Trời rất nắng, tớ ngồi dưới ánh nắng, mang nước cho cậu hết một tiết.”

Trì Diệu: “Cậu không biết tìm một nơi không có ánh nắng sao?”

Lâm Chiết Hạ suýt nữa bị sặc: “... Nếu cậu không biết nói chuyện, thì có thể không cần phải nói chuyện với tớ.”

Trên đường đến trạm xe có rất nhiều người đi bộ, đa số là học sinh.

Có một con hẻm bên ngoài THPT Số 2 quận Thành An, một hàng dài đều đã được xây thành các cửa hàng.

Từ lúc Lâm Chiết Hạ bước ra khỏi cổng trường, tầm mắt của cô đã rơi vào quán trà sữa ở con hẻm đối diện, thấy hai người càng ngày càng gần quán trà sữa, cô mới nói mục đích cuối cùng: “Dù sao thì nếu người nào đó có thể mời tớ uống một ly trà sữa, tớ sẽ không so đo với cậu ta chuyện bị phơi nắng hết cả tiết nữa, trà sữa phải bỏ năm mươi đường thôi... “

Trong lúc nói chuyện, cả hai tình cờ đi đến trước cửa quán trà sữa.

Cô còn chưa nói hết lời, Trì Diệu đã thay cô nói hết nửa câu sau với nhân viên bán hàng:

“Năm mươi đường, không đá, thêm nhiều trân châu.”

Nhân viên lên đơn theo lời anh nói, ngẩng đầu hỏi: “Chỉ một ly thôi? Mang đi hay uống tại chỗ?”

Lâm Chiết Hạ đang đứng phía sau Trì Diệu, cô thấp bé, nhón chân, cố gắng từ phía sau anh ló đầu ra và nói: “Chỉ một cốc thôi, cậu ấy không uống đâu. Gói mang đi, cảm ơn chị.”

Nữ nhân viên bán hàng thực ra cũng không còn trẻ nữa.

Không ngờ lại có người gọi mình là chị, cô ta không nhịn được cười: “Được rồi, chị sẽ miễn phí thêm trân châu cho em, không cần phải trả thêm tiền đâu.”

Cơn giận Lâm Chiết Hạ nhanh chóng biến mất.

Có trà sữa để uống, cô cũng không tiếp tục so đo nữa.

Trên đường đi, cô vui vẻ cầm trà sữa và trò chuyện với Trì Diệu.

Lâm Chiết Hạ: “Nhân tiện, cậu đoán xem tớ đạt được bao nhiêu điểm trong bài kiểm tra vào ngày khai giảng. Đoán cao lên đấy, cứ mạnh dạn đoán.”

Trì Diệu: “Hai chữ số.”

Lâm Chiết Hạ cảm thấy bị xúc phạm: “Cậu coi thường ai đấy, cậu mới thi được có hai chữ số.”

Trì Diệu: “Tớ đạt được trọn điểm.”

“...”


Lâm Chiết Hạ thâm nói rằng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, cô không muốn nói thêm một lời nào với Trì Diệu nữa.

Tuy nhiên, sau khi cả hai đi bộ đến trạm xe, trong thời gian rảnh đứng chờ xe buýt cô không kìm được: “Vừa rồi trên lớp tớ có một câu hỏi muốn hỏi cậu, tại sao cậu lại không bị dị ứng với nước của tớ.” 

Trì Diệu đứng bên cạnh chỗ chờ xe buýt, nghe vậy, anh quay đầu lại khẽ liếc cô một cái: “Nước của cậu?” 

“Nếu tớ nhớ không lầm, tớ là người trả tiền chai nước đó.” 

“...” 

Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc vậy. 

Lâm Chiết Hạ im lặng hút một ngụm trà sữa, vết sẹo đã nhanh chóng lành lại nên quên đau đớn, cô lại muốn hỏi Trì Diệu đã làm xong bài tập chưa, nhưng lời đã lên tới miệng cô lại nhớ rằng ngày mai sẽ không lên lớp nữa, phải đi huấn luyện quân sự. 

“Tớ không muốn huấn luyện quân sự.” Lâm Chiết Hạ phàn nàn: “Huấn luyện quân sự mệt lắm, hơn nữa giáo quan đều rất dữ.” 

Khi cô ấy nói xong, hơi dừng lại một chút. 

Sau đó, cô đã nói điều mà cô coi trọng nhất: “Điều quan trọng nhất là đồ ăn ở căn cứ huấn luyện quân sự quá tệ, có thể không tham gia không?” 

Trì Diệu đột nhiên nói: “Có một cách.”

Lâm Chiết Hạ nhìn về phía anh: “?” 

“Xin nghỉ phép đến bệnh viện và hiến tặng mắt.” 

Lâm Chiết Hạ suýt chút nữa đã cắn đứt ống hút trong miệng. 

Lần trước cô đã nói một câu như vậy. 

Người này đã nhớ cho đến tận nay. 

Tại sao người này lại… lại nhỏ mọn như vậy. 

Đang nói chuyện thì xe vừa lúc đi tới, trước khi lên xe, Lâm Chiết Hạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ cũng có một kiến nghị cho cậu, cô nên đi mua thêm một ít kem chống nắng đi. Vốn dĩ đã không được đẹp rồi, để tránh bị phơi đen xong lại càng xấu hơn.”

Có một căn cứ huấn luyện quân sự đặc biệt chuyên dùng để huấn luyện quân sự, cách trường hơn hai mươi cây số.

Trước khi đi, Lâm Hà đã chuẩn bị cho cô một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, đồ đạc chất đầy cả một túi xách đi học và một chiếc túi xách khác: “Năm ngày nữa, những thứ này chắc là cũng đủ rồi, quần áo để thay, còn có một lọ nhỏ đựng đồ dùng vệ sinh đều nằm ở trong túi này.”

“Con có muốn mang mấy quyển bài tập về nhà qua đó không?” Lâm Hà hỏi.

“Không cần đâu.” Lâm Chiết Hạ vội vàng thu dọn đồ rồi rời đi: “Con phải tập trung huấn luyện quân sự, làm một việc gì đó cũng nhất định phải tập trung chuyện tâm, chuyện học hành quay về rồi hắn tính.”

Sau khi đến trường, vài chiếc xe buýt đã đậu bên ngoài trường.

Xe buýt đưa các học sinh năm đầu đến căn cứ huấn luyện quân sự, trên xe buýt, lớp trưởng đã phân ký túc xá cho bọn họ, sáu người ở cùng một phòng, Lâm Chiết Hạ và Trần Lâm và bốn bạn nữ khác cùng nhóm, nhưng không quá thân quen với nhau ở cùng một phòng ngủ.

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự cũng không có nhiều nội dung.

Thầy Từ ở trên xe buýt bắt loa giải thích: “Lát nữa xuống xe sau, nhận quân phục huấn luyện trước, nhận xong rồi về ký túc xá cất đồ, thay quần áo rồi tham gia lễ nhập doanh trại. Buổi chiều sẽ đi nghe giáo quan hướng dẫn, chắc là sẽ dạy mấy em cách gấp chăn bông.”

Căn cứ huấn luyện quân sự giống như một trường học nhỏ, ngoại trừ việc có một thao trường vô cùng lớn được bao quanh bởi vài tòa nhà.

Trước cửa có treo một biểu ngữ chào mừng gia nhập doanh trại.

Các giáo quan đứng thành một hàng, nhận các lớp đội ngũ của mình.

Sau khi Lâm Chiết Hạ nhận được quân phục huấn luyện, cô cùng với Trần Lâm đến ký túc xá được chỉ định.

Phòng ngủ con gái cạnh phòng ngủ con trai.

Một phòng ngủ sáu người, không có nhà vệ sinh.

Khi bọn họ đi, bốn nữ sinh khác trong ký túc xá đang thay quần áo.

Một nữ sinh có tính cách hoạt bát, tươi cười chào hỏi: “Mọi người đã đeo thắt lưng rồi chứ. Phần eo của chiếc quần này khá to. Nếu không có thắt lưng, tớ có thể cho mọi người mượn.”

Nữ sinh tên là Đường Thư Huyên, nằm ở giường đối diện với cô.

Lâm Chiết Hạ không thân với cô ta nên nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Tuy nhiên, Trần Lâm, một người hướng ngoại, phóng khoáng, đã nhiệt tình đáp lại: “Tớ đeo theo rồi, các cậu có mang thêm gì nữa không? Tớ đã bí mật giấu một số đồ ăn vặt trong túi xách của mình đó.”

Đường Thư Huyên không tiếp tục trả lời Trần Lâm, nhưng đối với Lâm Chiết Hạ lại rất nhiệt tình, nhìn cô mặc quần áo xong phải chỉnh lại kích cỡ mũ, liền chủ động nói: “Để tớ giúp cho.”

Lần này, Lâm Chiết Hạ không kịp từ chối.

Đường Thư Huyên đã đi đến phía sau cô, giúp cô cài nút mũ về phía trước.

Các hoạt động buổi sáng rất nhàm chán, đứng dưới nắng nghe các bài phát biểu của lãnh đạo nhà trường và tổng giáo quan của căn cứ huấn luyện quân sự.

“... Mục đích của đợt huấn luyện quân sự lần này của chúng ta là rèn luyện và bồi dưỡng tinh thần chịu khó, nhẫn nại của học sinh. Trường Trung học phổ thông Số 2 quận Thành An chúng ta từ xưa đến nay không chỉ coi trọng thành tích số, mà phải phát triển đầy đủ về đạo đức, trí tuệ, sức khỏe, thẩm mỹ.”

Lâm Chiết Hạ đứng ở hàng đầu tiên.

Cô nghe đến nhàm chán vô cùng, lén liếc nhìn về phía xa xăm.

Tuy nhiên, hoàn toàn không thể nhìn về lớp 10/1.

Vừa định thu hồi tầm mắt lại, cô mơ hồ nhìn thấy một người từ đầu bên kia đi đến.

Bóng dáng rất quen thuộc.


Vóc dáng cao gầy đột ngột một mình bước ra khỏi tiểu đội, càng lúc càng gần bọn họ. 

Trên sân khấu. 

Sau khi phát biểu kết luận, hiệu trưởng trường Trung học phổ thông Số 2 lại nói: “Tiếp theo sẽ do đại diện của học sinh năm nhất của trường chúng ta lên tiến hành phát biểu…” 

Khi lời nói vừa đó buôn xuống, bóng người ở đằng xa tiến về phía trước và đứng trên sân khấu. 

Người thanh niên mặc quân phục rằn ri, cao ráo bất hợp lý, chiếc mũ quân đội hơi ấn xuống, mái tóc lung tung che đi đôi lông mày đậm như mực của anh. 

Anh cầm lấy micro, giọng nói trong trẻo phát ra: “Xin chào mọi người, tớ là Trì Diệu đến từ lớp 10/1.” 

Lâm Chiết Hạ có chút kinh ngạc. 

Nhưng nghĩ đến điểm số hoàn toàn có thể thi vào được trường THPT số 1 của Trì Diệu, được chọn là đại diện của học sinh năm nhất cũng không có gì là lạ. 

Sau khi người trên sân khấu được đổi thành Trì Diệu, cô lại có tinh thần hơn hẳn.

Tinh thần này bắt nguồn từ tâm lý rằng một người quen đang ở trên sân khấu, còn cô đang ở dưới sân khấu xem kịch. 

Trần Lâm sau lưng cô thì thào: “Người đại diện của tân học sinh là Trì Diệu, cậu ấy thật là lợi hại.” 

Lâm Chiết Hạ cũng nhỏ giọng đáp lại: “Cậu ấy trông có vẻ tâm trạng không được tốt. Có lẽ cậu ấy không muốn lên sân khấu, nhưng bị giáo viên cưỡng ép sắp đặt.” 

Từ khuôn mặt của Trì Diệu, Trần Lâm không nhìn thấy gì ngoại trừ từ “đẹp trai”: “Làm sao cậu có thể nhìn ra tâm trạng của cậu ấy không được tốt?” 

“...” Lâm Chiết Hạ cũng rất khó có thể trả lời câu hỏi này: “Chỉ là, nhìn một cái là biết thôi.”

Trần Lâm vừa muốn nói không phải chứ, nhưng ngay sau khi nhìn thấy người trên sân khấu chỉ đơn giản là điều chỉnh micro, nói ra một bài phát biểu mở đầu rất thiếu kiên nhẫn: “Tớ sẽ tùy tiện nói vài câu, để không làm mất thời gian của mọi người, sẽ cố gắng hoàn thành trong ba phút.”

Sau khi nghe rất nhiều bài phát biểu dài dòng, ba phút đối với bọn họ mà nói rõ ràng là như niềm hy vọng bất ngờ giáng xuống nhân gian.

Tiếng vỗ tay vang dội hơn trước rất nhiều.

Tất nhiên, một trong những nguyên nhân khiến tràng pháo tay nồng nhiệt đến thế.

Nhân tố lớn hơn hết là do người này là Trì Diệu.

Một Trì Diệu vừa mới khai giảng đã bị mọi người lén thảo luận trên diễn đàn.

Lâm Chiết Hạ vốn dĩ đang muốn xem kịch, nhưng trong ba phút ngắn ngủi này, cô lại lờ mờ nghe thấy xung quanh truyền đến những tiếng thì thầm.

“Trì Diệu kìa.”

“Lúc trước tớ chỉ dám nhìn lén cậu ấy.”

“Đây là lần đầu tiên tớ có thể quang minh chính đại ngắm tận ba phút.”

“Mặc dù trời rất nóng, nhưng tớ thực sự không ngại đứng thêm một lúc nữa đâu.”

“Nếu người phát biểu là cậu ấy, có nói ba mươi phút cũng không thành vấn đề.”

“...”

Tâm trạng xem kịch của Lâm Chiết Hạ đột nhiên có chút phức tạp.

Nội dung huấn luyện quân sự vào buổi chiều tương đối đơn giản, giáo quan sẽ đi đến mỗi phòng, gấp chăn suốt cả buổi chiều.

Buổi tối, sáu người trong ký túc xá xách đồ đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch xong, sau đó nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Huấn luyện quân sự, trên lý thuyết không được phép sử dụng điện thoại di động, nhưng về cơ bản thì ai cũng lén mang theo trong túi xách.


Sau khi Lâm Chiết Hạ mở điện thoại, trước tiên cô báo bình an với Lâm Hà, sau đó nhấp vào hộp trò chuyện với Trì Diệu. 

[Cậu ngủ chưa?]

[‘Ló đầu’] 

Đối phương nhanh chóng trả lời. 

[Chưa] 

Lâm Chiết Hạ co người vào trong chăn, đánh chữ: [Cậu đang làm gì vậy?] 

[Đang nói chuyện với bé lùn nào đó đứng ở hàng đầu.]

[Cậu, nói, ai, lùn.]

[Muốn tớ báo cáo số ID của cậu không?]

Không chút do dự, Lâm Chiết Hạ đã gửi một bộ sưu tập biểu tượng cảm xúc đánh trẻ em mà cô đã thu thập sang. 

Trong khi cô ấy trò chuyện với Trì Diệu, Trần Lâm và những người khác cũng đang trò chuyện. 

Hầu hết sáu người trong ký túc xá là học sinh ngoại trú, nên rất mới mẻ đối với chuyện ở chung phòng. 

Vì vậy, buổi tối sau khi tắt đèn, Đường Thư Huyên bắt đầu trước: “Chúng ta nói chuyện đi.” 

Ban đầu nội dung trò chuyện chỉ xoay quanh nội dung huấn luyện quân sự ban ngày, sau đó Đường Thư Huyên đề cập đến bài phát biểu, đồng thời nương theo bài phát biểu nhắc tới đại diện tân học sinh. 

“Lâm Chiết Hạ,” Đường Thư Huyên gọi tên cô: “Tớ nghe nói rằng cậu có biết Trì Diệu.” 

Không hiểu vì sao, từ lúc sáng cô đã cảm thấy Đường Thư Huyên đã cố ý tiếp cận cô. 

Có thể là bởi vì rõ ràng có vài lần Trần Lâm nói chuyện với cô ta, nhưng cô ta luôn chuyển chủ đề khỏi Trần Lâm và quay sang người không hề quen thuộc với cô ta. 

Lâm Chiết Hạ không định nói thêm, chỉ “ừm” một tiếng. 

Đường Thư Huyên: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?” 

Lâm Chiết Hạ suy nghĩ một chút: “Khoảng... chín năm gì đó.” 

Đường Thư Huyên: “Đã lâu như vậy rồi à, vậy thì hai người đã quen nhau từ khi còn rất nhỏ rồi.” 

Sau khi tắt đèn, phòng ngủ tối đen như mực, giọng nói càng lúc càng lớn.

Lâm Chiết Hạ không tiếp tục chủ đề này.

Đường Thư Huyên lại lên tiếng: “Cái đó...”

“Có lẽ nói như vậy có hơi mạo muội, nhưng mà cậu có thể cho tớ thông tin liên lạc của cậu ấy được không?”

Trong lời nói của cô ta còn có chút ngượng ngùng: “Trên diễn đàn tớ tìm không thấy, người của lớp 10/1 cũng nói là cậu ấy không thêm bạn.”

Lâm Chiết Hạ đã tìm ra nguyên nhân tại sao cô ta lại cố tình tiếp cận cô rồi.

Nhưng cô không thể tự ý quyết định đưa thông tin liên lạc của Trì Diệu cho cô ta.

Vì vậy, cô nói: “Vậy tớ sẽ hỏi cậu ấy.”

Có được thông tin liên lạc như thế này đã rất là ngượng ngùn rồi, lại còn phải trưng cầu ý kiến của chủ nhân, Đường Thư Huyên vô thức ngăn cô lại: “Cậu có thể không hỏi cậu ấy, chúng ta thêm bạn bè, cậu trực tiếp đưa Wechat cho tớ được không?”

Sau khi Đường Thư Huyên nói xong, những người khác cũng ồn ào theo.

Lâm Chiết Hạ cũng không tiện từ chối và chỉ có thể đưa danh thiếp trực tiếp cho cô ta.

Đường Thư Huyên liên tục cảm ơn cô, một lúc sau, cô ta đã tìm được người liên hệ, không khỏi thốt lên: “Ảnh đại diện của cậu ấy dễ thương quá.”

Trần Lâm cũng trở nên tò mò: “Hình đại diện gì?”

Đường Thư Huyên: “Mèo con.”

Trần Lâm không khỏi nghĩ tới vẻ mặt Trì Diệu: “Đây là sự tương phản trong truyền thuyết mà...”

Lâm Chiết Hạ, người đang trò chuyện với Trì Diệu, cũng liếc nhìn ảnh đại diện của anh.

Hình đại diện của Trì Diệu là một con mèo trốn trong hộp các tông.

Hình đại diện này là do cô đổi cho anh.

Có lẽ đó là chuyện hai hoặc ba năm trước, lý do thay đổi hình đại diện thực ra rất ấu trĩ, chỉ là cô chê hình đại diện của Trì Diệu không đủ đáng yêu.

Vì cô luôn tìm Trì Diệu nói chuyện, cô hy vọng rằng anh có thể đổi sang một hình đại diện dễ thương hơn, đồng thời cô đã lên mạng cẩn thận thu thập một loạt các hình đại diện dễ thương để anh lựa chọn. 

Cô vẫn còn nhớ lúc đó Trì Diệu khinh thường hỏi: “Tại sao phải đổi?” 

Cô đã đáp rằng: “Nó giúp phát triển thể chất và tinh thần của tớ.” 

……

Lâm Chiết Hạ nghĩ đến đây, phát hiện sau khi gửi thông tin liên lạc của Trì Diệu đi, cô có chút không vui. 

Cô rất khó có thể diễn tả cảm giác của mình lúc này, bởi vì cô hoàn toàn không có lý do gì để không vui. 

Cô nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu. 

Cuối cùng, cô cảm thấy có chút gì đó giống với người đã ở bên cạnh mình suốt thời gian qua, là bạn tốt của mình, có thể, cũng đã bị người khác biết được. 

Có cảm giác lạ lùng như lãnh thổ riêng tư của mình bị xâm phạm vậy. 

...... 

Cuối cùng, cô chạm vào màn hình điện thoại di động, tự nhủ rằng mình đừng nhỏ mình như vậy. 

Cô đã xây dựng lại tinh thần. 

Cô cố gắng tìm chuyện để nói, gõ vài từ vào hộp trò chuyện với Trì Diệu: 

[Trì Diệu.]

[Cậu đã mua kem chống nắng chưa?]

[Tuyệt đối đừng để bị rám nắng. Là một người bạn tốt của cậu, tớ thật lòng mong rằng cậu có thể duy trì ngoại hình của mình ở mức trung bình.] 

Chó Trì: [Tớ cũng hy vọng cậu có thể sớm ngày khôi phục thị lực.

Cùng lúc đó, Đường Thư Huyên cũng gửi cho cô một tin nhắn. 

Đường Thư Huyên: [Tớ có nên nghe lời khuyến cáo của những người trong diễn đàn.] 

Đường Thư Huyên: [Tớ không nên hỏi thông tin liên lạc của cậu ấy.] 

Đường Thư Huyên: [Lúc đầu, lẽ ra cậu nên ngăn cản tớ ‘suy sụp’]. 

Lâm Chiết Hạ:? 

Những người khác trong ký túc xá đang trò chuyện, nhưng không có âm thanh, đoán chừng có người đã ngủ rồi.

Cô và Đường Thư Huyên chỉ có thể trò chuyện qua điện thoại di động.

Đường Thư Huyên không nói nhiều, gửi một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.

Trong ảnh chụp màn hình, Đường Thư Huyên thông qua xác thực bạn bè đã rất thân thiện của một câu [Hi].

Trì Diệu đáp lại: [Cậu là ai?]

Đường Thư Huyên: [Xin chào, bạn họ Trì, tớ là Đường Thư Huyên từ lớp 10/7 của trường THPT số 1. Chúng ta có thể làm quen với nhau được không?]

Chú mèo “dễ thương” đó đáp lại bốn từ: [Không muốn làm quen.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp