Lâm Chiết Hạ bị trình độ mặt dày của người làm nghẹn họng, không nói năng được câu nào.
Nhưng ngặt nỗi cô lại không thể nào phản bác.
Bởi vì thực sự cô đã chơi anh một vố trước giờ thể dục.
Lâm Chiết Hạ: “Hôm nay chỉ là vì tớ quên mang tiền mà thôi, cùng lắm thì lát nữa về tớ trả lại cho cậu là được.”
Cô vừa nói vừa tắt màn hình điện thoại đi.
“Hơn nữa ai mà thèm nhìn cậu chứ.” Cô nói: “Nhan sắc của cậu cũng chỉ tạm được thôi.”
Cô vừa dứt lời.
Chiếc xe đúng lúc chạy tới trạm tiếp theo, phanh “kít” lại một tiếng khiến trên xe xóc nảy.
Cùng lúc đó, Trì Diệu vốn đang đứng bên cạnh nhìn xuống cô bỗng nhiên cúi người xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, dí sát mặt mình vào cô.
Anh cong khoé miệng lên, nhìn cô ở khoảng cách thật gần, dường như đang cười lạnh mà nói: “Nhan sắc của tớ, cũng chỉ tạm được thôi?”
“…”
Lâm Chiết Hạ vẫn giữ tư thể ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn lại anh một cái, sau đó thản nhiên nói: “Cậu dù có dí sát vào cũng thế mà thôi, dù nhìn kiểu gì cũng thấy rất bình thường.”
Trì Diệu lại cong khoé miệng: “Thế cái người trong giờ học lại nhắn tin cho tớ, khen tớ đẹp trai ngất trời là ai?”
Lâm Chiết Hạ: “Cậu cũng nói tớ bị thần kinh rồi còn gì.”
Trì Diệu chỉ cúi người dí sát vào cô một chút rồi rất nhanh đã đứng thẳng lên, dáng vẻ lời nhác không muốn tranh cãi với cô: “Ngày mai cậu xin nghỉ đi, tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
Lâm Chiết Hạ: “Đi bệnh viện làm gì?”
Trì Diệu lạnh nhạt nói: “Cậu không cần mắt nữa thì phải đi quyên góp cho người có nhu cầu.”
Lâm Chiết Hạ nhìn anh, nhịn không được lắc đầu, cảm thán từ tận đáy lòng: “Nhan sắc bình thường thì cũng đành thôi, tính tình lại còn nhỏ nhen như vậy.”
Lúc Lâm Chiết Hạ về nhà, Lâm Hà đã nấu xong cơm tối chờ cô rồi.
Lâm Chiết Hạ đưa bài thi hôm nay cho Lâm Hà xem, Lâm Hà tỏ vẻ hài lòng vô cùng với bài thi này: “Mẹ bảo rồi mà, chim đã ngốc thì phải học bay sớm, đều là chân lý cuộc đời cả.”
Lâm Chiết Hạ vùi đầu vào ăn, lười đến mức không thèm phản bác mình không phải chim ngốc.
Lâm Hà bỏ bài thi xuống: “Tuy lần thi khai giảng này không tệ, nhưng con cũng đừng vênh váo, phải học nữa, học mãi… Đúng rồi, lần này kết quả thi của con không tệ, ít nhiều cũng nhờ vào công sức của Trì Diệu cả.”
Lâm Chiết Hạ nhịn không được phản bác: “Con thấy phần lớn vẫn là do con khá thông minh đó.”
Lâm Hà: “Con thông minh? Tự con đến xem, trong tờ đề này có bao nhiêu bài Trì Diệu đã dạy con rồi hả.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
“Nhưng mà.” Lâm Chiết Hạ lại nói: “Có câu nói thế nào ấy nhỉ, không bột đố gột nên hồ.”
Lâm Hà: “Mẹ lười không muốn nói chuyện với con nữa, ăn cơm xong thì mang giỏ trái cây qua cho Trì Diệu đi.”
Lâm Chiết Hạ chỉ đành đồng ý.
Tối hôm nay, cô còn chưa gặp được Trì Diệu thì trên đường đi đã nhìn thấy Hà Dương.
Hà Dương cầm thẻ máy chơi game trong tay: “Cậu cũng tới nhà anh Diệu à? Đi cùng nhau không?”
Lâm Chiết Hạ vốn không muốn đi lắm, đúng lúc lại bắt được tên chạy vặt này nên cô đưa giỏ trái cây trong tay mình cho Hà Dương: “Cậu đi mình đi, đưa cho cậu ấy giỏ trái cây này giúp tớ.”
Hà Dương xách giỏ trái cây: “Cậu không đi à?”
“Ừ, tớ đi rồi.”
Hà Dương vừa nói xong, còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Lâm Chiết Hạ gọi lại.
“Đợi đã.”
Lâm Chiết Hạ gọi cậu ta lại, nói: “Tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”
Bóng tối đã buông xuống, tiếng muỗi vo ve không ngừng.
Hai người ngồi xổm ở bên cạnh vành đai cây xanh, vừa nói chuyện phiếm vừa bắt muỗi.
Hà Dương khó hiểu: “Anh Hà, cậu hỏi nhanh lên đi, đùi tớ sưng tấy rồi đây này.”
Lâm Chiết Hạ nhớ tới mấy cái bình luận trên diễn đàn kia, cũng không biết mình trúng cái tà gì mà gọi Hà Dương lại. Cô sắp xếp câu vặn lại một chút rồi hỏi: “Lúc trước cậu học cùng trường với Trì Diệu ấy, lúc đó ở trong trường… Có rất nhiều người bị mù cảm thấy Trì Diệu rất đẹp trai sao?”
Vẻ mặt Hà Dương có chút khó tả.
Tuy cậu ta không biết vì sao tự dưng Lâm Chiết Hạ lại kéo mình lại để hỏi chuyện này, nhưng Hà Dương vẫn khai báo đúng sự thật: “Nếu tính theo tiêu chuẩn đó của cậu mà nói thì có lẽ trong trường không có nhiều người có thị lực ổn định lắm,”
Hà Dương: “Mà cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Lâm Chiết Hạ còn muốn hỏi rõ cái điển cố “Sẽ bị từ chối rất thê thảm” đó là sao.
Nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu, cô thấy chuyện này nếu hỏi ra miệng sẽ rất kỳ quái, nên đành từ bỏ: “Không vì gì cả, chỉ là tự dưng tớ nhận ra trên thế giới này có rất nhiều người bị mù mà thôi.”
“Cạch” một tiếng.
Hà Dương mở cửa nhà Trì Diệu ra.
Mới vừa đi vào thì cậu ta đã đụng phải Trì Diệu vừa từ phòng tắm bước ra.
Trì Diệu vốn đang chỉnh đốn lại trang phục trên người, cổ áo của anh lỏng lẻo, trông không có chút nào đứng đắn.
Sau khi nhìn thấy người tới là Hà Dương, anh lười không thèm sửa lại nữa.
“Cậu cầm cái gì trong tay đấy?” Trì Diệu nói: “Đừng có mà ném cho tớ.”
Hà Dương: “Giỏ hoa quả, là Lâm Chiết Hạ lúc nãy đưa cho tớ, nói là muốn mang sang cho cậu.”
Lâm Chiết Hạ sẽ không tự dưng đưa giỏ hoa quả cho anh.
Rõ ràng là do Lâm Hà bảo cô đưa tới, Trì Diệu không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng thực ra Hà Dương lại có rất nhiều chuyện để nói: “Sao cậu ấy lại không tự mình đến đây, hai cậu cãi nhau à?”
Mí mắt Trì Diệu hơi nhấc lên: “Cậu ấy bảo tớ với cậu ấy cãi nhau à?”
Hà Dương: “Chuyện đó thì không, nhưng đúng là cô ấy có hỏi mấy chuyện rất kì lạ.”
Trì Diệu ra hiệu bảo cậu ta nói tiếp.
Hà Dương: “Cậu ấy hỏi lúc trước ở trong trường bọn mình có nhiều người mù không, tớ mới nói với cậu ấy là có rất nhiều.”
Trì Diệu: “…”
Tuy lời nói đó nghe qua có vẻ rất giống bị thần kinh.
Nhưng đúng là câu mà cô có thể hỏi ra miệng.
Đầu tóc Trì Diệu ướt nhẹp, anh ngồi dựa vào sô pha, cổ áo rộng mở để lộ xương quai xanh bên trong. Anh cầm điều khiển từ xa mở TV lên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hà Dương đang cầm thẻ máy chơi game trong tay, hỏi: “Có đánh một trận không?”
Hà Dương suýt nữa đã bị “sự quyến rũ” trước mắt mê hoặc.
Có lẽ là do câu hỏi kỳ quái lúc nãy của Lâm Chiết Hạ đã khiêu khích dây thần kinh ở đâu đó, cậu ta đột nhiên nhớ lại một vài hình ảnh trước kia khi đi học cùng cha nội này.
Lúc trước Trì Diệu rất nổi tiếng ở trường là một điều không thể chối cãi.
Nhưng loại nổi tiếng này không hề khua chiêng gióng trống mà càng giống như một loại ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra hơn.
Một người xa xôi không thể nào chạm tới, lúc nào cũng tỏ ra xa cách trong phạm vi hiểu biết của mọi người nhưng không bao giờ nói ra.
Thành tích của Trì Diệu rất tốt nhưng anh đi học rất tuỳ ý.
Có đôi khi anh lén chơi game trong giờ học, bị thầy giáo bắt ra ngoài hành lang phạt đứng.
Chàng thiếu niên đứng trong chỗ u ám, lưng dựa vào tường, thân cao chân dài, cả người mặc đồng phục.
Hình ảnh đó khiến rất nhiều người lén lút nhìn trộm.
Một lúc lâu sau, Hà Dương lấy lại tinh thần: “Chậc?”
“Nhưng cậu có thể ăn mặc đàng hoàng trước đã được không?” Rồi Hà Dương lại nói tiếp: “Tuy tớ cũng là con trai, hơn nữa còn là trai thẳng, nhưng cậu không sợ tớ không thể khống chế được bản thân mình hay sao?”
Trì Diệu túm chặt cổ áo của mình, mắng cậu ta một câu: “Đồ ngốc.”
Một lát sau, hai người ngồi trên sô pha, trong tay mỗi người cầm một cái tay cầm chơi game.
Hai tay Hà Dương điều khiển nhân vật trong game: “Mà cậu làm bài tập về nhà chưa đấy? Trường THPT Số 2 nhẹ nhàng thế à, còn không giao cả bài tập?”
Trì Diệu: “Chỉ là chuẩn bị bài cho ngày mai mà thôi, không cần làm.”
“Cậu biết trước hết rồi à?”
“Nhờ ơn người nào đó ban tặng.” Ngón tay Trì Diệu ấn xuống tay cầm chơi game, không để ý chút nào nói: “Vì phải dạy cậu ấy học nên tớ có học qua trong kì nghỉ rồi.”
Lâm Chiết Hạ nhận ra tốc độ tiếp thu kiến thức của học kỳ mới của mình nhanh đến lạ.
Suốt mấy ngày lên lớp, bất kể là nội dung bài học hay câu hỏi khó mà thầy giáo để lại ở cuối tiết thì cô đều có thể nắm bắt được.
Hôm nay rất nhanh lại đến tiết thể dục.
Lâm Chiết Hạ nghĩ tới tám đồng lần trước mình đã chơi Trì Diệu, ngẫm nghĩ định mua chút đồ ăn trả lại cho anh.
Cô và Trần Lâm đi tới quầy bán đồ ăn vặt, Trần Lâm đề xuất mua bánh mì sandwich, Lâm Chiết Hạ từ chối nói: “Cậu ấy không thích ăn bánh mì.”
“Đồ ăn nhanh cũng không ăn được.”
“Đồ ăn vặt cũng không được luôn.”
“…”
“Phiền phức thật.” Lâm Chiết Hạ nhìn quanh một vòng thì phát hiện ra quần bán đồ ăn vặt này không có thứ mà Trì Diệu thích ăn. Cuối cùng cô đành đi về phía tủ lạnh: “Thôi cứ đưa nước cho rồi, thực tế hơn nhiều.”
Trần Lâm: “Mua nước như thế nào tám đồng bây giờ?”
Lâm Chiết Hạ: “Thì mua chai nào đắt đỏ hơn là được, ví dụ như chai này là nước khoáng nhập khẩu giá mười hai đồng, còn nhiều hơn bốn đồng so với số tiền kia nữa, có thể thấy tớ rất hào phóng.”
Trần Lâm: “…”
Trần Lâm nhớ lại ngày hôm qua sau khi nhắn cho Lâm Chiết Hạ đường link kia sau, cô bạn cùng bạn này của cô ấy chỉ nhắn lại cho một biểu cảm cạn lời.
Vì thế cô không nhịn được, hỏi: “Lúc trước cậu không biết chuyện cậu ấy rất nổi tiếng sao?”
Lâm Chiết Hạ trả tiền xong rồi nói: “Cấp hai tớ không học cùng trường với cậu ấy nên cũng không rõ lắm.”
Trần Lâm vẫn còn đang kinh ngạc, không ngờ cậu bạn đẹp trai làm náo loạn cả diễn đàn toàn trường lại là bạn chơi thân từ nhỏ của bạn cùng bàn với cô ấy.
“Tớ hỏi cậu một chuyện.” Trần Lâm nói: “Từ nhỏ đến lớn phải đối diện với khuôn mặt ấy, cậu có cảm giác thế nào?”
Cô ấy chỉ muốn nói “Nếu là tớ thì ngay cả nằm mơ tớ cũng sẽ cười tỉnh”.
Nhưng Lâm Chiết Hạ lại ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó nghiêm túc vô cùng trả lời cô ấy: “…Ngứa tay.”
Trần Lâm: “?”
Lâm Chiết Hạ: “Là cái cảm giác mà nhiều khi tớ chỉ muốn đánh cậu ấy một trận nhưng mà đánh không lại ấy.”
“…”
Sau khi tập hợp xong là thời gian tự do hoạt động, Lâm Chiết Hạ cầm theo chai nước khoáng nhập khẩu xa xỉ đến sân bóng rổ tìm Trì Diệu. Cô còn chưa tới gần, mới đứng từ xa mà đã thấy ở bên ngoài sân bóng rổ có rất nhiều người vây quanh.
Trì Diệu đã ra sân, anh cầm trái bóng lướt qua rất nhiều người, một giây tiếp theo, bóng đã vào rổ, tiếng hò reo xung quanh lập tức vang lên.
Tuy các cô ấy không thể hiện rõ ràng nhưng cũng không khó nhận ra, nhóm người đó đến đây để ngắm nhìn ai.
Trong tiếng hò hét vang dội cùng ánh mắt nhìn chăm chú từ khắp mọi nơi, Lâm Chiết Hạ có chút do dự.
Lúc trước cô chạy ra đó vẫn chưa vào tiết, hơn nữa cô cũng không biết chút gì về độ nổi tiếng của Trì Diệu ở trong trường cả.
Nhưng lần này không giống trước.
Cô liếc nhìn đám người này, thầm nghĩ nhiều người như vậy, nếu cô cứ thế chen vào thì ngại chết mất.
Mà cô cũng chẳng tới đây để xem Trì Diệu chơi bóng.
Hơn nữa.
Cô còn phải đưa nước cho Trì Diệu trước mặt bao nhiêu người nữa.
Mà chai nước này lại còn đắt đỏ đến vậy.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng có chút.
Không đưa nổi.
“Nếu không thì lúc nào tan học đưa cho cậu ấy sau vậy.” Lâm Chiết Hạ đứng bên cạnh vài nữ sinh, lặng lẽ lẩm bẩm: “… Hình như cũng có rất nhiều người khác muốn đưa nước cho cậu ấy, mấy cô bạn đứng cạnh mình đây đều rất nóng lòng muốn thử. Nếu cậu ấy đã không thiếu nước thì tự mình uống hết chai này luôn vậy.”
Ngay lúc Lâm Chiết Hạ đang định một mình nhấm nháp chai nước khoáng nhập khẩu xa hoa này thì tiếng huýt sáo vang lên.
Hiệp một kết thúc, mọi người nghỉ giữa hiệp.
Trì Diệu từ trong sân chạy ra.
Dường như anh đã nhìn thấy cô từ lâu, lập tức chạy về phía cô.
Trì Diệu chạy tới trước mặt cô, rất tự nhiên đưa tay ra.
Thấy cô sửng sốt, anh lên tiếng nhắc nhở: “Nước.”
Dù sao cô vẫn còn mắc nợ người ta, Lâm Chiết Hạ cũng không quan tâm tới đám người xung quanh nữa, như đang hầu hạ ông chủ mà đưa nước trong tay mình cho anh: “Mời ngài.”
Trước khi Trì Diệu mở nắp chai nước ra, anh do dự một giây.
Lâm Chiết Hạ vội nói: “Hôm nay tôi làm việc thiện, không thu phí chạy vặt đâu, xin ngài cứ yên tâm.”
“Hơn nữa, chai nước này có giá…” Lâm Chiết Hạ cường điệu báo giá: “… Mười hai đồng.”
“Ngài yên tâm, tôi cũng không thu phí chênh lệch của ngài đâu. Dù sao tớ là một người hào phóng, xa hoa mà, không giống ai đó vừa mở miệng đã báo một cái giá trên trời, nhìn một cái là mất 50 đồng đâu.”
Lâm Chiết Hạ nói xong, thấy mình đã đưa nước xong rồi nên cô định quay về.
Nhưng Trì Diệu rất quen nhập vai ông chủ, anh uống nước xong rồi vặn nắp chai lại, sau đó đút vào trong tay cô.
Lâm Chiết Hạ: “Cậu không tự cầm được à?”
Trì Diệu trước khi ra sân nói: “Người tính tình nhỏ nhen, còn thích báo giá trên trời như tớ không thích tự cầm nước.”
“…”
Lâm Chiết Hạ nhẫn nhịn không cầm chai nước lên đập vào đầu Trì Diệu, cô tìm một chỗ trống bên ngoài sân bóng rồi ngồi xuống, cầm chai nước giúp Trì Diệu, nhìn anh chơi bóng từ xa.
Dưới ánh mặt trời chói chang, toàn bộ sân bóng bị ánh mặt trời bao phủ, kể cả những người ở trong sân.
Lúc này Trì Diệu lại bắt được bóng, trái phải đổi tay chuyển bóng liên tục, đang bị hai người theo sát canh chừng.
Chàng thiếu niên trong sân sau khi thực hiện một động tác giả thì lấy đà nhảy lên, cơn gió luồn lách vào phía dưới vạt áo khiến cho vạt áo bị thổi lên một chút, cả người anh giống như đang bị lên trời ——
“Bịch”.
Quả bóng nhanh chóng rơi vào rổ.
Lâm Chiết Hạ nhìn chằm chằm vào quả bóng, trong đầu cô bỗng hiện lên lời mà lần trước Trần Lâm đã nói: “Cậu ấy nổi tiếng lắm.”
Tới khi sắp tan học thì hiệp hai mới kết thúc.
Sau khi kết thúc có lẽ là Trì Diệu sẽ lại tới lấy lại nước nên anh vẫn đi về hướng cô.
Nhưng mới đi được nửa đường thì anh bị người khác chặn lại.
Lâm Chiết Hạ để ý thấy cô gái cản anh lại chính là hai người lúc nãy đứng cạnh cô. Một cô trong tay cũng cầm nước, cô ấy dường như đã lấy hết can đảm, hai tai đỏ bừng, nhỏ giọng nói gì đó với Trì Diệu.
Cụ thể cô ấy nói gì thì Lâm Chiết Hạ nghe không rõ.
Nhưng câu trả lời của Trì Diệu thì cô lại nghe thấy rất rõ ràng.
Ngữ điệu của chàng trai lạnh nhạt.
Lịch sự nhưng lại lộ ra cảm giác xa cách.
Anh trả lời: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi bị dị ứng với nước mà người lạ đưa.”