Một phòng kí túc xá nam gồm tám người, có giường tầng.

Đãi ngộ kém hơn bên nữ sinh, bên đây thì nhiều hơn hai giường, đông kịt người.

Trong cùng một căn phòng ngủ tối như mực, các chàng trai càng thêm ồn ào.

Trì Diệu ngủ ở giường tầng trên, anh ngồi tựa lưng, vừa mới tắm xong và đang mặc quần áo của mình.

Để ghép đội chơi game, các cậu nam sinh rủ nhau kết bạn: "Diệu huynh gì đó ơi, cho đệ xin cái "in tư" kết bạn đi chứ hả!"

Trì Diệu ngồi ở tầng trên đọc một dãy số.

Nam sinh ấy đáp: "Ô kê con gà đen."

Sau khi tìm kiếm, anh chàng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ảnh đại diện: "Cái avatar của cậu…cuti thế nhờ!"

Trì Diệu không nói gì.

Anh đang xóa bớt bạn bè để kết bạn với cậu nam sinh vừa gửi lời mời, anh nói: "Người ta chọn dùm."

“Em gái cậu à?”. Với avatar dễ thương như này, phản ứng đầu tiên của anh ấy là đoán rằng gia đình Trì Diệu có hơn một đứa con. “Công nhận mấy bà con gái khoái mấy quả avatar như này thật, nếu là mình thì chắc không để lâu đâu, kiểu gì cũng tìm cớ đổi cho bằng được."

"Không đổi được."

Trì Diệu không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ bảo: "Bả vô lý lắm, không những gây chuyện còn hay khóc oe oe."

Mặt khác.

Đường Thư Huyên nhìn câu "Bạn chưa phải bạn bè của đối phương" cùng dấu chấm than đỏ, cô im lặng: …

Đường Thư Huyên: [Hay thiệt á chứ!]

Đường Thư Huyên: [Cha nội đó dám unfriend mình kìa!]

Lâm Chiết Hạ không biết phải an ủi cô như nào, chỉ có thể gõ: [Cái nết cậu ta đó giờ vậy mà, mà cậu biết tớ đặt biệt danh cho cậu ta là gì không?]

Đường Thư Huyên: [Gì?]

Lâm Chiết Hạ: [Chó Trì]

Đường Thư Huyên: [Chuẩn không cần chỉnh!]

Đường Thư Huyên: [Trước khi tớ đến, có một nữ sinh trên diễn đàn đã khuyên tớ.]

Đường Thư Huyên: [Cô ấy là người hay đưa nước cho Trì Diệu, cổ nói là đề nghị tất cả mọi người đừng ai thèm đưa nước cho Trì Diệu, để cha nội đó chết khát cho rồi].

Không biết tại sao, mặc dù Trì Diệu đã từ chối, nhưng Lâm Chiết Hạ lại có cảm giác áy náy khó tả, một lúc sau, cô lại gửi thêm một câu: [Thôi bà ơi, cuộc đời không có gì phải buồn].

Ngược lại, Đường Thư Huyên còn mạnh mẽ hơn cả, mới đó đã lấy lại tinh thần: [Dăm ba cái đồ quỷ này nhằm nhò gì, trên thế giới này ngàn vạn đàn ông, chứ có phải tuyệt chủng hết đâu mà níu kéo cái giống loài khó ưa đó quài? Có cái anh lớp 11 kia trông cũng ngon trai lắm, để hôm nào tớ qua tia thử].

Lâm Chiết Hạ: […].

Sau vài ngày huấn luyện quân sự, cường độ luyện tập đã tăng lên, mỗi ngày phải đứng trong tư thế quân sự suốt một tiếng đồng hồ.

Không biết có phải sợ thứ nào trời trao thứ đó hay không, mà dạo này giáo quan của lớp Lâm Chiết Hạ rất gay gắt và khắt khe, cứ hễ có chỗ không hài lòng là lại phạt cả bọn đứng.

Cụ thể là hôm nay, lớp họ đi đội hình đội ngũ không đều, thế là cả bọn bị giáo quan bắt lại trong khi lớp người ta ai nấy cũng kéo nhau đi ăn trưa.

Cái nắng buổi trưa khiến những chiếc nón quân sự phơi giữa trời nóng lên.

Đường Thì Huyên lén thì thầm với Lâm Chiết Hạ: "Mặc dù tớ cũng ghét mấy món dưới căng tin, nhưng dù sao có vẫn hơn không."

Sau lần hỏi nhau phương thức liên lạc lần trước, cô và Đường Thư Huyên đã vô tình trở nên thân thiết hơn và trở thành bạn bè của nhau.

Lâm Chiết Hạ: "Tớ sắp chết đói rồi đây nè."

Đường Thư Huyên: "Nãy bụng tớ mới kêu ọt ọt á, chắc không ai nghe đâu ha."

Một lúc sau.

Trần Lâm ở hàng sau vọng lên: "Tui nghe nè bà."

Lâm Chiết Hạ tự an ủi, nhân tiện cũng an ủi đám bạn: "Tớ đoán chắc ổng không ác đến mức bỏ đói tụi mình đâu..."

Nghe tiếng xì xào của các cô, giáo quan liếc mắt qua, nghiêm nghị hỏi: "Ai đang nói chuyện đó, bước ra đây!"

"..."

Không ai nhúc nhích.

Lâm Chiết Hạ mạnh dạn tiến lên một bước: "Em!"

Giáo quan: "Bàn tán gì đó? Kể nghe xem."

Lâm Chiết Hạ: "Bảo nhau vài ý kiến nho nhỏ thôi ạ."

Người hướng dẫn: "Nói thử xem!"

Phóng lao thì phải lao, dù sao cũng nhỡ đứng ra rồi, Lâm Chiết Hạ dứt khoát nói: "Có thực mới vực được đạo, sức khỏe là tiền đề cách mạng, vậy nên ăn cơm là việc hết sức quan trọng ạ."

Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của giáo quan, những lời cô nói chẳng có tác dụng gì, sau tất cả, lớp họ vẫn lỡ mất giờ cơm.

Họ nhịn đói đến tận đêm, vừa ăn tối xong chẳng bao lâu thì lại thấy đói.

Cơn đói bụng này không chỉ là bởi vì trưa nay không được ăn cơm, mà nó như cảm xúc gì đó bộc phát, dù sao mấy ngày nay cũng không được ăn ngon, cảm giác "ăn không no" vào đêm nay đặc biệt mãnh liệt.

Và thế là nội dung trò chuyện của cả phòng ngủ tối đó đã trở thành tên các món ăn.

"Muốn ăn lẩu, muốn ăn thịt nướng..."

"Thật ra, trong tình huống của tụi mình bây giờ thì mì gói là thích hợp nhất. Ngoài hành lang có một chỗ để nước nóng. Trong số các cậu, có ai mang mì gói không?"

"..."

Hoàn toàn yên lặng.

"Rồi thôi, đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."

Miệng nói là ngủ, nhưng thực tế không ai ngủ được.

Càng không ngủ được lại càng đói.

Khi gần mười giờ, Lâm Chiết Hạ nằm trong chăn bông, mở tin nhắn lên và chàm chạm vào ảnh đại diện của Trì Diệu.

Giao diện tin nhắn ngay lập tức hiển thị lời nhắc "chạm".

Cô nghĩ lúc này chắc Trì Diệu đã ngủ, nhưng cô không ngờ bên kia nhắn lại một dấu "?", cô lập tức trả lời.

[Hóa ra là cậu chưa ngủ, khuya lắc khuya lơ rồi còn thức, đang làm gì đó?"

Đối phương phản hồi chỉ trong vài giây.

[Chơi game]

Lâm Chiết Hạ: [Ừ, vậy cậu chơi tiếp đi]

Trì Diệu: [Cậu không ngủ à?]

Lâm Chiết Hạ: [Không ngủ được]

Lâm Chiết Hạ uể oải gõ: [Đói quá ngủ không được]

Nhắn câu đấy xong, cô không nhịn được mà bóc phốt giáo quan: [Ông đó đúng là cái đồ ác độc khó ưa, trưa trờ trưa trật mà không cho bọn tôi ăn cơm, tôi nói với ổng sức khỏe là tiền đề cách mạng, xong ổng quạu"

Trì Diệu không trả lời.

Lâm Chiết Hạ nghĩ thầm, chắc cậu ấy vào trận rồi, thôi không làm phiền cậu ấy nữa. 

Cùng lúc đó, tại khu nhà tập thể nam.

"Đậu xanh rau má, cậu thả chiêu cuối trễ mẹ rồi."

"Nó ngay trước mặt kìa, đuổi theo."

"Anh Diệu, cứu!". Một cậu nam sinh hét lên: "Sao không di chuyển, đứng trơ trơ cái mặt trong rừng chi vậy cha? Lag hả?"

Trì Diệu: "Rep tin nhắn."

“Còn rep tin nhắn được nữa, tự tin của cường giả trong truyền thuyết là đây hả?". Game vào nửa trận, chính là thời khắc quan trọng, nam sinh ấy nói: “Tôi nói he…giờ mà có vác dao kề ngay cổ, tôi cũng quyết không đi là không đi, ngồi yên đánh game tới chừng nào chiến xong mới thôi, dăm ba cái tin nhắn á hả…không có cửa đâu ha."

Một nam sinh khác lên tiếng: "Thôi ông đừng có bốc phét, làm gì tới mức đó, cái gì cũng phải hợp lý tý chứ. Nếu trường hợp là tôi, thì tôi vừa đánh vừa rep cho ông xem."

"..."

Cả hai vừa dứt câu, thì ngay giây tiếp theo đã nhận được thông báo rằng đồng đội đã rời trận.  

Giường tầng trên truyền đến vài động tĩnh.

Trì Diệu chống tay trên giường, thòng cặp chân dài xuống rồi phóng ngay xuống đất mà không cần đến cái thang bên cạnh: "Tôi ra ngoài một tý."

"?"

"Đi đâu giờ này vậy cha nội?"

"Đi làm gì? Với lại mấy cái cửa trong căn cứ huấn luyện quân sự đóng kín mít rồi mà, đâu có cho ra ngoài đâu."

Trì Diệu đẩy cửa phòng ngủ, đi thẳng ra ngoài.

….

Lâm Chiết Hạ im thin thít trong phòng ngủ suốt gần hai mươi phút.

Tất cả mọi người cố gắng ngủ để chống lại cơn đói, nhưng chỉ hai mươi phút sau, tiếng bụng réo đói lại đột nhiên vang lên giữa căn phòng yên ắng.

Trần Lâm mở mắt ra: "Cái bụng tôi biểu tình rồi nè mấy bà."

Đường Thư Huyên cũng mở mắt ra: "Không ngủ được gì hết trơn."

Không biết là ai dẫn đầu, nhưng rồi cả đám cùng cười phá lên vì âm thanh của chiếc bụng bất ổn, hoàn toàn không có tâm tư nào để ngủ.

Lâm Chiết Hạ cũng cười hồi lâu.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại di động đặt ở bên gối đột nhiên sáng lên.

Là thông báo tin nhắn mới.

Cô lấy điện thoại và thấy Trì Diệu chỉ nhắn vỏn vẹn hai từ:

[Xuống lầu!]

Xuống lầu nào?

Phản ứng đầu tiên của cô là không hiểu gì cả

Căn cứ huấn luyện quân sự có quy định nghiêm ngặt, không được phép ra ngoài sau khi đèn ký túc xá đã tắt.

Hơn nữa giờ này mà… xuống lầu làm gì?

Nhưng dựa theo những gì cô biết về Trì Diệu, mặc dù anh ta thường không có tính người, nhưng chắc chắn là anh ta sẽ không bao giờ tùy tiện gửi mấy tin nhắn vớ vẩn để troll cô.

Vì vậy, Lâm Chiết Hạ lên tiếng hỏi mọi người: "Lầu mình với lầu dưới có khoá cửa không mọi người?"

Trần Lâm: "Không, hình như tới 12 giờ mới khóa, ủa mà sao vậy?"

Lâm Chiết Hạ: "...À thì chắc tớ phải xuống đó một lát."

Nói xong, cô đứng dậy thay quần áo, sau đó cầm điện thoại di động lên, đẩy cửa phòng ngủ thật khẽ y như tên trộm, cô bước ra ngoài, nhưng trước khi đóng cửa còn để lại một câu: "Hỡi các đồng chí, nếu chẳng may tôi không thể trở về, xin các đồng chí hãy nhớ kẻ sát nhân chính là Trì Diệu lớp 10/1."

Vào giờ này, không có đèn nào được bật ở hành lang tòa nhà hoặc sảnh tầng dưới, chỉ có vài ánh đèn đường yếu ớt bên ngoài chiếu sáng xung quanh tòa nhà.

Lâm Chiết Hạ đang mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình cùng với một chiếc quần cộc màu xanh xanh

Bộ trang phục này không có gì nổi bật và trông rất hớ hênh.

Sau khi ra ngoài, cô ngó nghiêng bốn phía nhưng chẳng thấy một bóng người.

Cả khu ký túc xá trước mặt vắng tanh, khu ký túc xá nam bên cạnh cũng đã tắt đèn, nói chung là chẳng có ai.

[Khôn hồn...]

[Thì đừng có troll tôi.]

[Nếu không thì…đảm bảo cậu sẽ chết!]

Lâm Chiết Hạ ngồi xổm, gõ từng chữ từng chữ trên màn hình điện thoại một cách cay cú.

[Tôi sẽ cho cậu mãi mãi không thấy ánh sáng ngày mai]

[Tôi sẽ giết…]

[TÔI THẬT SỰ SẼ GIẾT…CẬU!]

Cô không dám đến quá gần nơi có nguồn sáng, vì sợ giáo viên tuần tra nhìn thấy, nên chỉ có thể nép vào bên hông tòa nhà.

Chung quanh nơi đó tối tăm và đầy muỗi.

Sau khi cô ngồi và đập chết hai con muỗi, Trì Diệu trả lời tin nhắn.

Lần này cũng vẫn hai từ ngắn gọn:

[Quay đầu]

Phía sau tòa nhà ký túc xá là một bức tường, bao quanh toàn bộ căn cứ huấn luyện quân sự.

Lâm Chiết Hạ nhìn câu "quay đầu", sửng sốt một lúc rồi trong lòng nảy ra một suy đoán có phần khó tin.

Cô quay đầu lại và nhìn thấy một bóng người không rõ trong bóng tối, bóng người ấy đang quay vào từ bên ngoài hàng rào, bóng người đó bước vào mép tường, và ngay giây tiếp theo, anh ta đã hạ cánh dễ dàng với lợi thế chiều cao của mình.

Chờ cho đến khi người nọ đến gần, cô mới nhìn rõ, người đó còn cầm một túi ni lông trên tay.

"...Trì Diệu?"

“Sao sao cậu trèo tường vào?” Lâm Chiết Hạ chưa bao giờ nghĩ Trì Diệu sẽ xuất hiện trước mặt cô theo cách này, cô giữ nguyên tư thế ngồi xổm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu lẻn ra ngoài…với ai đó, đánh nhau hả? "

Gió về đêm khác với ban ngày, nó thoáng mà mát hơn.

Trì Diệu "Ừ!" một tiếng. "Tôi ra ngoài đánh lộn."

“Khó chịu trong người, ngứa tay, ngứa chân, chỉ muốn tìm ai đó bỏ vào bao rồi đánh cho tơi bời”.

Lâm Chiết Hạ lên tiếng: "Thế cậu đánh mấy cái?"

Trì Diệu bình tĩnh đáp: "Ba bốn."

Lâm Chiết Hạ: "Đánh thắng không?"

Trì Diệu: "Tôi mà không thắng thì chắc giờ đang nằm viện rồi."

"Thắng thì cũng chưa chắc đã đứng đây…" Ngoài sốc ra, Lâm Chiết Hạ vẫn còn chút lý trí: "...Mà có lẽ là phải đứng ở đồn công an mới phải."

Trì Diệu không nói về chủ đề này với cô nữa, anh ném cái túi ni lông trên tay cho cô gần như bố thí.

Lâm Chiết Hạ suýt chút hứng cả cái túi bằng mặt, chiếc túi rơi vào lòng cô.

Trời đất tối thui cộng thêm cách xuất hiện quá đặc biệt của Trì Diệu, khiến cô không không hề để ý đến chiếc túi chứ đừng nói là những món đồ nằm trong đó.

Lúc này cô đang cầm chiếc túi, nên có thể thấy mồn một những thứ bên trong.

Bên trong có đủ thứ đồ ăn, nào là bánh quy vị sữa yêu thích của cô, bánh mì, và cả hai bịch kẹo. Tất nhiên, trong số đó, bắt mắt nhất là mấy gói mì bò kho mà tưởng chừng chỉ có thể xuất hiện trong những giấc mơ của cô.  

Lâm Chiết Hạ cầm đống đồ ăn và hỏi: "Ủa chứ không phải đi đánh lộn hả?"

Trì Diệu nói: “Đánh được nửa trận thì có mấy thằng khóc lóc xin tha, rồi mua ba cái thứ vớ va vớ vẩn này hối lộ tôi chứ tốt lành gì đâu."

Dù Lâm Chiết Hạ có chậm hiểu đến đâu, cô cũng nhận ra rằng cái "đánh lộn" mà Trì Diệu nói là xạo.

Cô có cảm giác choáng váng vì hạnh phúc ập đến quá bất ngờ.

Khi nhìn Trì Diệu, cô cảm thấy hôm nay anh trông thuận mắt lạ thường.

Lâm Chiết Hạ cũng thôi keo kiệt mà lên tiếng khen ngợi: "Cho tôi xin lỗi về những lời tôi đã nói mấy ngày trước, thực ra cậu đẹp trai như Phan An, anh tuấn phi phàm khiến trời đất biến sắc, có thể nói là chấn động quỷ thần thiên địa. Tại lúc đó tôi quá ghen tị với cậu nên mới nói nhìn cậu cũng bình thường."

“Hôm đó tôi phát cuồng khen cậu đẹp trai, thực ra là kiềm không được mà nói lên tiếng lòng nhưng rồi không dám thú nhận."

Nói xong, cô giơ ngón tay cái về phía Trì Diệu

"Ghen tị là lời khen ngợi hay nhất mà tôi dành cho cậu."

Trì Diệu "Tiếp đi."

Tâm trạng Lâm Chiết Hạ đang rất tốt, khen vài lời hoa mỹ lấp lánh ánh cồng vồng có là gì, thậm chí là ngồi tâng bốc cả đêm cũng không thành vấn đề.

"Tôi có thể dịch sang tiếng Anh nữa á."

Ánh đèn đường chiếu vào hai người tạo nên cái bóng dài ngoằn.

Lâm Chiết Hạ bắt đầu nói vàu cậu tiếng Anh một cách khó khăn và lắp bắp: "Ai am só ry ờ bao…ờ ờ ừm…ai say du ớt ly." (I am sorry about…hmmm…I say you ugly)

Trì Diệu: "Sai ngữ pháp rồi."

Lâm Chiết Hạ: "À ờm… tiếng Anh của tôi không tốt lắm, nếu không thì ...".

Cô muốn nói, nhưng anh không muốn nghe, nên thôi phiên bản tiếng Anh đành dừng tại đây.

Tuy nhiên, Trì Diệu không dễ dàng để cô đi: "Vì cậu không thể kiềm chế sự ngưỡng mộ của cậu dành cho tôi…"

"Thôi thì sau khi cậu về, hãy viết một bản tiếng Anh từ ba trăm chữ trở lên rồi gửi cho tôi."

Lâm Chiết Hạ: "..."

Trên đời sao lại có người chấp nhận bài văn khoác lác về mình…

Một cách thản nhiên như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play