Cuộc sống cấp ba có điểm khác biệt so với những gì Lâm Chiết Hạ đã nghĩ.

Nhìn qua thì không có gì thay đổi nhiều, cô vẫn phải đến trường đi học, vẫn phải đi thi.

Nhưng thực tế điều mà cô cảm thấy đã thay đổi nhiều nhất chính là bạn bè xung quanh. Mọi người dường như đã bắt đầu chú ý tới vài tin đồn tai tiếng và nhảm nhí, ví dụ như bàn tán [Ai đang yêu đương với ai] hay [Ai với ai trước kia học chung trường, quan hệ phức tạp] gì đó.

Cô bạn học sinh ngồi trước cô một hàng mỗi lần tan tiết là sẽ lén vào nhà vệ sinh tô son, nhưng màu son thực ra rất nhạt, dù tô hay không tô cũng chẳng khác nhau nhiều.

Cả Trần Lâm ngồi bên cạnh cô nữa.

Bám sát từng tin tức nóng hổi trong trường, trong giờ học cô ấy còn hay tám chuyện với cô, từ việc “Khối của chúng ta mới đi học ngày đầu đã xuất hiện một cậu bạn đẹp trai, câu hết hồn phách của mọi người ở trên diễn đàn”, cho tới những việc như “Chúng ta sắp có một đợt huấn luyện quân sự dài năm ngày vào tuần tới”.

Lâm Chiết Hạ đang vùi đầu làm bài tập, Trần Lâm chuyển chủ đề quá nhanh, cô chỉ có thể nhớ được một câu cuối cùng của cô ấy, thuận miệng đáp: “Tuần tới phải đi huấn luyện quân sự à?”

Trần Lâm: “Đúng đó, tớ còn đang tưởng bọn mình có thể thoát nạn lần này cơ chứ. Trời nóng thế này lại còn phải ra ngoài nắng phơi thân suốt năm ngày.”

Chủ đề đó lại nhanh chóng trôi qua.

Lâm Chiết Hạ vừa làm xong bài về nhà, cô lén mò tay vào ngăn bàn mở điện thoại lên, nhắn cho Trì Diệu một câu: [Cậu có đó không, có đó không, có đó không.]

Đang giờ tan học, người kia trả lời lại rất nhanh.

Chó Trì: [?]

Lâm Chiết Hạ nhanh chóng tố cáo: [Sao cậu lại như thế hả, đi học mà còn chơi điện thoại nữa, cảnh cáo lần thứ nhất.]

Chó Trì: [Thần kinh]

Lâm Chiết Hạ vào chủ đề chính: [Đưa tớ xem thời khoá biểu của lớp cậu.]

Sau đó cô lại nhắn thêm một câu nữa: [Tớ muốn xem thử xem thời khoá biểu của lớp cậu có bị trùng tiết nào với lớp tớ không ấy mà, ví dụ như tiết thể dục chẳng hạn, thường thường vài lớp sẽ học cùng với nhau đó.]

Lúc này Trì Diệu không tiếp tục giận dỗi cô nữa, chụp một bức ảnh rồi gửi qua.

Chó Trì: [/Ảnh]

Lâm Chiết Hạ đoán trúng phóc.

Tiết thể dục của lớp 10/1 và lớp 10/7 đúng thật là học cùng với nhau.

Hôm nay trùng hợp cả hai lớp đều có thể dục vào tiết cuối cùng.

Trước khi vào tiết thể dục, Trần Lâm kéo cô đi tới quầy bán quà vặt của trường để mua đồ ăn: “…Đói quá đi mất.”

Lâm Chiết Hạ thu dọn đồ đạc: “Đi thôi, đúng lúc tớ cũng đang định qua đó xem.”

Trần Lâm hào hứng vô cùng: “Nghe nói sushi cuộn ở quầy bán quà vặt ngon lắm đó.”

Quầy bán quà vặt nằm bên cạnh căn tin.

Trần Lâm cầm một phần sushi cuộn lên, cô ấy đang định trả tiền thì sờ vào trong túi: “Tớ quên mang tiền rồi.”

Lâm Chiết Hạ móc trong túi ra được hai đồng xu: “Tớ... Cũng không mang.”

“Vậy thôi.” Trần Lâm bỏ đồ ăn xuống lại, buồn bã nói: “Đành phải nhịn đói suốt tiết này thôi.”

Lâm Chiết Hạ ngẫm nghĩ rồi bỗng nhiên nói: “Cậu có tin là tớ có thể cho cậu ăn phần sushi cuộn này chỉ với hai đồng không?”

Trần Lâm nhìn cô: “Chủ quần bán quà vặt này là người thân của cậu à?”

Lâm Chiết Hạ: “…Không phải.”

Vẻ mặt Trần Lâm dần phức tạp: “Cậu định ghi sổ hả?”

Lâm Chiết Hạ: “Cũng không phải luôn.”

Vẻ mặt Trần Lâm càng khó tả hơn nữa: “Chẳng lẽ chúng ta ăn trộm hay sao, không được đâu.”

Lâm Chiết Hạ móc hai đồng xu ra rồi lấy một chai nước khoáng ở trong tủ lạnh, là loại rẻ nhất, sau đó cô đưa tiền xu cho chủ quần bán quà vặt: “Cậu chờ tớ một lát, tớ ra ngoài cướp đồ.”

“…?”

Lâm Chiết Hạ: “Chờ tớ cướp về thì có thể nuôi cậu rồi.”

Lâm Chiết Hạ cầm chai nước kia chạy về phía sân thể dục, cả đường chỉ tìm bóng dáng ai đó ở lớp 10/1.

Nhưng bây giờ vẫn chưa vào tiết, mọi người chạy tán loạn khắp nơi mà không đứng yên ở một chỗ, cô muốn tìm cũng tìm không ra.

Nhưng cô đã quá hiểu Trì Diệu, chỉ cần thấy bóng lưng anh hay thậm chí là thấy cái gáy mà thôi là cô đã có thể phân biệt được đó có phải là anh hay không.

Cô mới chạy được vài bước thì đã thấy bóng dáng Trì Diệu ở trên sân bóng rổ.

“Trì Diệu!”

Ở bên cạnh Trì Diệu thực ra còn có rất nhiều người vây quanh, đám con trai chen chúc ở một chỗ, phía xa xa còn có một đám nữ sinh dường như cũng đang chăm chú theo dõi bên này.

Nhưng Lâm Chiết Hạ hoàn toàn không chú ý tới điều đó, cô hành xử không khác gì bình thường, đứng ở trước mặt Trì Diệu cười tủm tỉm nhìn anh: “Trì Diệu, cậu có thấy khát, thấy mệt không? Chơi bóng rổ mệt lắm đúng không, vừa nãy khi đứng ở xa, tớ thấy tư thế chơi bóng của cậu cực kì oai hùng, quả thực là Rukawa Kaede tái thế.”

Vì để chơi bóng nên Trì Diệu đã thay sang một bộ quần áo của mình, chiếc áo phông màu xám rộng rãi khoác trên người anh.

Vì vẫn chưa vào tiết, anh cong chân ngồi xổm xuống trên bồn hoa bên cạnh sân bóng.

Nghe thấy lời Lâm Chiết Hạ nói với mình, anh “Ồ” một tiếng, cằm khẽ nâng lên: “Nói tiếp đi.”

“Kỹ thuật đánh bóng của cậu đúng là tuyệt vời xuất chúng.” Lâm Chiết Hạ tiếp tục nói: “Khiến người ngưỡng mộ, ngay cả thần linh cũng phải kinh ngạc.”

Trì Diệu: “Vốn thành ngữ của cậu không tồi.”

Lâm Chiết Hạ: “Cậu quá khen, dù sao Lâm Chiết Hạ tớ đây cũng là người có vài phần văn hoá.”

Nịnh nọt xong, Lâm Chiết Hạ cảm thấy thời cơ đã chín muồi, cô đưa chai nước trong tay mình cho anh: “Cậu có muốn uống một ngụm không, tớ cố ý mua cho cậu đấy.”

Trì Diệu không chịu nhận lấy nước của cô.

Ngón tay đang đặt trên đầu gối của anh giật giật, anh giơ một ngón tay chỉ về phía nào đó trên sân bóng: “Cậu thấy quả bóng kia không?”

Lâm Chiết Hạ nhìn theo hướng anh chỉ: “Thấy.”

Trì Diệu: “Tớ vừa mới đến được hai phút thôi, còn chưa chạm được vào nó nữa.”

Trì Diệu thu ngón tay lại rồi nhìn về phía cô: “Không biết cậu nhìn thấy vị Rukawa Kaede nào vậy, tớ khá tò mò đấy, hay là cậu dẫn tớ đi gặp người đó một chút.”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Cô thấy cái con khỉ.

Cô vốn có thấy cái gì đâu.

Hơn nữa tên này đến sân bóng mà chỉ ngồi đó, không chơi gì hết.

Nghe hợp lý không.

Lâm Chiết Hạ quyết định không suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa: “Kệ đi! Tớ mua nước cho cậu này!”

Đã quen biết nhiều năm, Trì Diệu căn bản không tin cô lại tốt bụng đến thế: “Miễn phí à?”

Lâm Chiết Hạ: “Có phí chứ.”

Trì Diệu nhận chai nước: “Bao nhiêu?”

Lâm Chiết Hạ: “Hai đồng.”

Chờ tới lúc sau khi Trì Diệu vặn nắp chai ra, cô mới nói tiếp: “…Thêm cả tám đồng phí chạy việc vặt nữa, vậy nên tổng cộng là mười đồng.”

“…”

Lâm Chiết Hạ đưa tay ra, chuẩn bị nhận tiền: “Nếu cậu rủ lòng từ bi muốn boa thêm cho tớ thì tớ cũng không ngại đâu.”

Vài phút sau, ở cửa của quần bán quà vặt.

Trần Lâm tay cầm sushi cuộn, sững sờ không thôi.  

Lâm Chiết Hạ: “Cậu yên tâm đi, hành vi của tớ là ăn cướp hợp pháp.”

Nhưng nguyên nhân Trần Lâm sững sờ không phải vì bản thân hành vi “ăn cướp” này, mà là đối tượng mà bạn cùng bạn này của cô ấy “ăn cướp”.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới có thể nói năng bình thường: “Người vừa nãy là Trì Diệu phải không? Hai cậu quen nhau à?”

Lâm Chiết Hạ giới thiệu đơn giản: “Đó là anh em vào sinh ra tử, bạn chơi thân từ nhỏ của tớ. Mà sao cậu lại biết tên của cậu ấy vậy?”

Trần Lâm gằn từng câu từng chữ, nói: “Bởi vì cậu ấy… Vô Cùng Nổi Tiếng Đó.”

Lâm Chiết Hạ: “?”

Trần Lâm vừa nói đến đây thì đã bị tiếng huýt sáo của thầy thể dục cắt ngang, mọi người nhanh chóng tập hợp về phía sân thể dục.

Cô ấy vội kéo Lâm Chiết Hạ đi xếp hàng: “Tập hợp đã, chút nữa tan học tớ gửi cho một cậu một đường link bài viết, cậu đọc rồi sẽ tự hiểu thôi."

Vì tiết cuối cùng là tiết thể dục nên có rất nhiều trực tiếp khoác cặp tới sân thể dục luôn.

Chuông tan học vừa vang lên, đám người này nhanh chóng đeo cặp sách lên vai rồi chạy ra ngoài cổng.

Lâm Chiết Hạ còn phải về lớp để thu dọn đồ đạc, sau đó đi tìm Trì Diệu ở lớp 10/1 để về chung.

Xe buýt khi tan học không còn nhiều chỗ trống như lúc tới trường, cả xe chỉ toàn là học sinh của trường THPT Số 2. Cả Lâm Chiết Hạ và Chó Trì đều ngồi xe buýt về nhà, sau khi cô theo Trì Diệu lên xe xong thì nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra chỉ còn lại một chỗ ngồi duy nhất.

Chỗ ngồi ở phía sau cửa xe.

Lâm Chiết Hạ có chút xấu hổ, cô đưa tay túm quai đeo cặp sạch của Trì Diệu: “Cậu không có gì muốn nói với tớ sao?”

“Ví dụ như là muốn nhường chỗ ngồi này cho tớ chẳng hạn.” Lâm Chiết Hạ nói tiếp: “Nếu không thì tớ ngại lắm, không dám ngồi.”

Trì Diệu đã thay về lại bộ đồng phục, anh đi đánh bóng mà cứ như vừa đi gội đầu về, đầu tóc ướt át.

Lúc anh nói thì nhìn về phía Lâm Chiết Hạ một cái: “Làm sao bây giờ, da mặt tớ dày lắm. Cậu ngại thì kệ cậu, tớ chẳng thấy gì cả.”

Lâm Chiết Hạ: “… Làm người thì phải biết kính già yêu trẻ.”

Trì Diệu: “Thế cậu được coi là già hay trẻ?”

Lâm Chiết Hạ rất thức thời, cô thành thật trả lời: “Tất nhiên tớ là trẻ rồi.” Dứt lời, cô lại nói tiếp thêm một câu: “Bố ơi.”

“…”

Trì Diệu thật cạn lời rồi.

Anh cởi cặp trên vai mình xuống rồi ném vào lòng Lâm Chiết Hạ: “Ngồi cầm cặp hộ tớ.”

Rất nhanh sau đó, bác tài đã nhấn nút đóng cửa, chiếc xe từ từ lăn bánh.

Trong xe, âm thành ồn ào bên tai không dứt.

Lâm Chiết Hạ ngồi trên ghế, Trì Diệu đứng bên cạnh cô, tay anh giơ lên cao để cầm tay nắm bên trên, cô chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể nhìn thấy anh.

Vì có Trì Diệu đứng bên cạnh che chắn nên dù những người lên xe phía sau ngày càng nhiều nhưng cũng không ai chen về phía cô.

Anh giống như một chiếc lá chắn tự nhiên.

Trên đường đi xe buýt, cô lấy điện thoại ra, muốn kiểm tra xem Lâm Hà có nhắn tin gì cho cô không.

Kết quả là cô không thấy tin nhắn của Lâm Hà mà thấy được tin nhắn của cô bạn thân mới vừa kết bạn không lâu.

Trần Lâm: [Đường link]

Trần Lâm: [Là cái này này.]

Trần Lâm: [Cậu ấy chính là người đã chiếm trọn diễn đàn vào ngày đầu đi khai giảng đó. Chỉ trong một ngày mà toàn bộ trang đầu trên diễn đạt đều bàn tán về cậu ấy, một trong những topic được bình luận nhiều nhất bây giờ đã dài tới mười mấy trang rồi đó.]

Trần Lâm: [Hôm nay tớ đã nói với cậu rồi, là cậu cứ cắm mặt làm bài tập, vốn có nghe gì đâu.] 

Lâm Chiết Hạ đang ngồi trên chiếc xe buýt xóc nảy ấn vào địa chỉ trang web kia. Một lát sau, một bức ảnh có chút mờ nhạt đột nhiên đập vào mắt cô.

Bức ảnh có lẽ được chụp vào buổi chiều.  

Trong ảnh, ánh mặt trời đang chiếu rọi ấm áp, tuỳ ý rọi vào từ ngoài cửa sổ.

Bức ảnh chụp vội mờ ảo này thực ra có rất nhiều người trong đó, nhưng trong đám người có một người mà khi nhìn vào, người ta không thể nào ngó lơ.

Cậu thiếu niên ngồi ở hàng ghế phía sau đang mặc một bộ đồng phục của trường THPT Số 2, cổ áo hơi mở ra, mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh sắc nét. Anh đang ngồi giữa một đám người, bị những cậu nam sinh khác vây quanh, có vẻ quan hệ của cậu và mọi người rất tốt nhưng quanh thân cậu lại lộ ra một cảm giác không thể với tới vô cùng mạnh mẽ.

Cùng một bộ đồng phục mà khi ở trên người anh cứ có chỗ nào đó khác khác. Đôi mắt sáng màu bị ánh mắt trời chiếu rọi, rực rỡ chói mắt.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.

Điều quan trọng nhất là… Người trong bức ảnh này với người hiện tại đang đứng bên cạnh cô, là cùng một người.

Là người mà kể cả hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.

Trì Diệu.

“…”

Vẻ mặt Lâm Chiết Hạ từ mờ mịt cho đến muốn nói lại thôi.

Sau đó từ muốn nói chuyện lại biến thành cạn lời.

Cuối cùng vẻ mặt của cô nghiễm nhiên biến thành vẻ mặt của cụ già đang xem điện thoại trên tàu điện ngầm.

Phía dưới bức ảnh có rất nhiều bình luận.

Comment 1: [/Hình ảnh].

Comment 2: [Người này là ai, ở cùng trường chúng ta à?]

Comment 3: [Tiếng tim của ai đập bình bịch, bình bịch vậy? À, là tôi đó.]

Comment 4: [Trong mười phút, tôi muốn thấy toàn bộ thông tin về người này.]

Lướt xuống dưới một lát, quả thật có người bắt đầu lan truyền thông tin.

Comment 133: [Trước khi nhấn vào tôi còn đang tự hỏi không biết ai gây ra náo loạn lớn đến thế, sau khi nhấn vào rồi, là Trì Diệu à, vậy thì đúng rồi.]

Khó khăn lắm mới bắt được một người biết rõ tình hình, những bình luận khác đều xin 133 đừng đi.

Vì thế Comment 133 lại trả lời thêm vài câu:

[Trì Diệu lớp 10/1]

[Cậu ấy là bạn cùng trường lúc trước của tôi, khi đó cậu ấy rất nổi tiếng ở trường cũ.]

[Cậu ấy có bạn gái hay chưa á? Chịu.]

[Nhưng tôi khuyên mọi người đừng đến gần, vì nếu tới gần sẽ bị cậu ấy từ chối rất thê thảm.]

Lâm Chiết Hạ càng lướt xuống thì vẻ mặt càng phức tạp.

Lúc trước cô và Trì Diệu học khác trường nên cũng không biết tên này ấy vậy mà lại huênh hoang, làm bộ làm tịch đến thế.

Cô cảm giác như mình đã nhìn thấy.

Một người.

Không quen biết.

Người này trùng họ trùng tên với Trì Diệu, lại có cùng một khuôn mặt.

Mà tên Trì Diệu thứ hai đó hình như còn vô cùng nổi tiếng trong trường.

Lâm Chiết Hạ nhìn bức ảnh trong chốc lát, sau đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn tên Trì Diệu đang đứng bên cạnh cô kia.

So với “Trì Diệu” trong ảnh có chút xa xôi, không thể chạm tới thì Trì Diệu bây giờ rõ ràng là gần gũi hơn nhiều, ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu xuống người anh, cả người anh bị tiếng ồn nhốn nháo trong xe bao phủ.  

Vóc dáng của anh cao lớn, ở trên xe có nhiều người như vậy nhưng anh vẫn nổi bật như cũ, lúc này anh cũng đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, tầm mắt của anh lệch đi vài phần, nhìn về phía cô: “Khuôn mặt này của tớ có tính phí đó, nhìn một lần 50 tệ.”

Lâm Chiết Hạ trố mắt nhìn anh, không biết nói gì.

Cô đang định nói “Cậu đang định tống tiền à.”

Nhưng ngay sau đó, cô lại nghe Trì Diệu nói một câu:

“Dù sao thì có ai đó tính phí chạy việc vặt tận tám đồng, giá của tớ đưa ra cũng coi như vẫn còn hợp lý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play