Ngày khai giảng.
Lâm Chiết Hạ đã ăn sáng xong từ lâu, vác balo lên và huơ lấy hộp sữa bò chưa mở rồi hì hục chạy xuống nhà của Trì Diệu ở lầu dưới: "Mẹ, chú Ngụy, con đi học đây."
Bên ngoài khu chung cư, đi thêm một đoạn nữa sẽ có trạm xe bus, ngồi xe bus qua 8 trạm thì sẽ có thể tới được trường Trung học phổ thông số 2. Cộng thêm cô đi học cùng với Trì Diệu, cho nên Lâm Hà và chú Ngụy cũng không có gì lo lắng: "Ừ, đi học đi, tới trường nhớ cố gắng nghe giảng bài đó."
Hai ngày trước đó cô đã nhận được sách giáo khóa và đồng phục mới rồi.
Trung học phổ thông số 2 có đồng phục đơn giản, toàn thân màu trắng, chỉ có cổ áo và tay áo được nhấn màu đen và đỏ.
Màu sắc của đồng phục này trông có vẻ chín chắn hơn đồng phục trắng tinh từ đầu tới chân ở trường cũ của cô nhiều, còn ngầu hơn nữa.
Lâm Chiết Hạ mặc đồng phục vào, cảm thấy bản thân mình cũng chững chạc lên đôi chút.
Với một cô gái ở lứa tuổi này, đặc biệt rất trông đợi vào hai chữ "trưởng thành".
Lúc cô chạy tới trước cửa nhà Trì Diệu, người kia cũng đúng lúc đẩy cửa căn hộ ra ngoài. Lâm Chiết Hạ nhanh chân bước qua bậc thang, phóng tới trước mặt của người kia, cười nói: "Nhìn tớ nè."
Trì Diệu duỗi tay đóng lại cửa căn hộ.
Hoàn toàn không bị dáng vẻ sấn tới của Lâm Chiết Hạ dọa sợ.
Nguyên nhân anh không bị dọa sợ chủ yếu là vì... Dù Lâm Chiết Hạ có bỗng đụng tới đi chăng nữa, nhưng vì sự chênh lệch về chiều cao nên cô cũng sẽ không thật sự xông tới trước mặt của anh, miễn cưỡng lắm cũng chỉ đủ cao tới cằm anh mà thôi.
Cô gái trước mắt cột tóc đuôi ngựa, tóc đính kèm phụ kiện.
Nhìn xuống thêm chút nữa thì không có gì gọi là có tính công kích, vẫn là gương mặt còn chưa trổ mã hoàn toàn. Lâm Chiết Hạ cũng không phải là kiểu người hay chưng diện vẻ bề ngoài, trông cô thật sự là kiểu mẫu điển hình của cô gái miền Nam, trắng nõn mà đơn thuần, cằm nhọn đầy đặn, trong đôi mắt có chút quầng tối quạnh quẽ, ấy nhưng lúc cười lên lại trông hệt như con cáo nhỏ.
"Nhìn gì chứ." Trì Diệu cúi đầu xuống nói: "Nhìn chú lùn à?'
"..."
Tâm trạng tốt đẹp cả ngày của Lâm Chiết Hạ bỗng bị hai chữ "chú lùn" này đánh sập, cô nghiến răng nói: "Nhìn đồng phục mới của tớ nè. Ngày khai giảng đầu tiên, tớ đang muốn làm một người học sinh mẫu mực, cậu đừng có ép tớ phải ra tay."
"Vậy cậu phải lùi về sau một chút." Trì Diệu ngân dài chữ cuối: "... Cậu đứng vậy thì tớ không nhìn thấy được."
Lâm Chiết Hạ kìm giận, nói: "Vậy thì tội nghiệp cậu quá rồi, tuổi còn trẻ mà mắt đã mù rồi."
Mặc dù có hơi tức giận, nhưng đây là người đã lâu rồi không cùng tới trường rồi tan học với Lâm Chiết Hạ. Hồi đó lúc còn học trung học cơ sở, dù mỗi khi nghỉ học cả hai hầu như đều sẽ tụ lại cùng nhau, nhưng vừa tới lúc đí học thì cô lại chỉ có thể lẻ loi một mình tới trường nữ sinh. Cân nhắc tới chuyện này, cô lập tức không tức giận nữa.
Ở phía xa.
Hà Dương cũng chuẩn bị chờ xe bus, nhìn thấy cả hai đang đứng ở đây bèn vẫy vẫy tay gọi: "Anh Diệu, anh Hạ... Hai cậu chờ tớ với."
Lâm Chiết Hạ cùng Trì Diệu đi tới chào hỏi: "Cậu cũng đi xe bus hả? Cậu ngồi mấy trạm?"
Hà Dương cạn lời đáp: "Hai người mấy cậu có thể nào quan tâm tớ nhiều hơn chút được không, tớ với hai cậu cùng đường, đều ngồi ba trạm."
Trì Diệu nghe người kia nói xong lại thoáng bày ra đôi chút ngạc nhiên, cách biểu đạt sự ngạc nhiên đó chính là bố thí cho một cái liếc mắt quý giá của mình, quét qua Hà Dương một cái.
"..."
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm ở chung, Hà Dương nhạy bén hiểu được cái liếc nhìn này của Trì Diệu: "Không phải chứ, hai cậu không ai biết chuyện tớ thi đậu vào trường Trung học phổ thông thực nghiệm... Ở bên cạnh trường Trung học phổ thông số 2, cũng cách ba trạm xe bus sao?"
Trì Diệu thu lại cái nhìn kia: "Giờ thì biết rồi."
Hà Dương: "..."
Lâm Chiết Hạ hùa theo: "Giờ thì tớ cũng biết rồi."
"Hóa ra cậu thi đậu vào trường Trung học phổ thông thực nghiệm à." Trì Diệu phun một câu như thế cũng không nói gì thêm nữa, Lâm Chiết Hạ cân nhắc tới tâm trạng của Hà Dương, cô vỗ vai người kia chèn thêm vài câu: "Mặc dù cách Trung học phổ thông số 2 một đoạn khá xa, nhưng mà tớ tin chỉ cần cậu chăm chỉ học tập, vẫn sẽ có cơ hội đuổi kịp bọn tớ. Cố lên, Đại Tráng."
Tâm trạng của Hà Dương càng thêm phức tạp: "Anh Hạ, không biết nói chuyện thì có thể bớt mồm lại chút xíu."
Hà Dương cũng không phức tạp quá lâu, lại lải nhải nói tiếp: "Nói mới nhớ, lần này hai cậu lại vào cùng một trường, thật sự là ngưỡng mộ."
Lâm Chiết Hạ: "Có gì đâu mà ngưỡng mộ, cậu miễn cưỡng cũng coi như là bạn cùng trường tinh thần của bọn này mà."
Hà Dương không hiểu cái tính thẳng như ruột ngựa này của cô.
Nhưng mà Trì Diệu nghe xong lại thoáng mỉm cười một cái.
Lâm Chiết Hạ giải thích: "Bởi vì trường của cậu là trường Trung học phổ thông thực nghiệm, nằm ở bên cạnh trường Trung học phổ thông số 2 cách nhau ba trạm đường, vậy cũng coi như là bạn cùng trường tinh thần rồi."
Hà Dương: "... Cảm ơn nha."
Cả đám vẫn như trước vừa đi vừa trò chuyện, cùng nhau đi ra khỏi khu chung cư. Tấm biển hiệu xanh chữ trắng có ghi "phố Nam Hạng" trước giờ vẫn đứng hiên ngang ở đầu đường.
Nhưng lần này lúc Lâm Chiết Hạ đi qua đường, trong lòng lại cảm giác như có chút gì đó lặng lẽ đổi khác không thể nói được nên lời.
Có thể là vì bộ đồng phục đang mặc trên người.
Cũng có thể vì bốn chữ "Học sinh cấp ba" đó.
Lại có thể, là vì đã mười sáu tuổi rồi.
Cảm giác này như thể một người hằng ngày vẫn luôn cúi đầu mà sống, nay lại bỗng ngẩng đầu lên chào đón cuộc đời.
Sau đó phát hiện mình vô thức đã đứng ở giai đoạn đầu trên con đường đời.
Từ chỗ trạm xe bus, trên con đường tới trường tấp nập người người ngược xuôi.
Chỗ cột tuyên truyền ở cửa ra vào có dán thông báo về chuyện chia lớp.
Tất cả mọi người đứng xung quanh cột tuyên truyền, tìm tên của mình.
Trường Trung học phổ thông số 2 có tên đầy đủ là "Trường Trung học phổ thông số 2 Thành An, tọa lạc ở trung tâm quận Thành An của thành phố Liên Vân.
Cũng chính là chỗ ở mới của Lâm Chiết Hạ hiện tại.
Danh tiếng của trường này nhìn chung cũng không tệ, cũng không có quá khắc khe trong việc quản lý học sinh, cũng không bắt học sinh phải ở nội trú trong trường. Khác hẳn với Trung học phổ thông số 1 Liên Vân - cơ hội mà cô đã "bỏ lỡ" kia, ở đó quản lý vô cùng nghiêm ngặt theo hướng quân sự hóa, ngay cả điện thoại cũng không được phép mang vào.
Lâm Chiết Hạ vừa kéo Trì Diệu chen vào dòng người, vừa thoáng nghĩ vu vơ: Trì Diệu không thi vào Trung học phổ thông số 1, có thể vì không những không muốn học xa nhà, mà còn vì anh có một trái tim yêu thích sự tự do.
Lâm Chiết Hạ cấp thiết nói: "Mau coi thử là lớp nào."
Người đang bị cô tóm chặt kia dĩ nhiên không có dáng vẻ nhiệt tình như cô.
Trì Diệu bày ra vẻ mặt có hơi không kiên nhẫn: "Cậu không ngại chen chúc à?'
Lâm Chiết Hạ: "Vậy cậu ra ngoài đi, tớ tự xem."
Cô không để ý tới việc dù ngoài miệng người này nói như vậy, nhưng vẫn đứng ở sau lưng tùy cho cô siết chặt lấy. Tay anh cũng khiêm tốn ôm lấy cánh tay của cô, tránh cô bị người khác chen lấn.
Lâm Chiết Hạ liếc mắt nhìn thấy được lớp có tên của Trì Diệu.
Cô kích động dùng sức khẽ giật góc áo của anh, nói với người kia: "Trì Diệu Trì Diệu, cậu ở lớp 1 á."
Cùng lúc đó.
Gần như là âm thanh vang lên cùng một lúc.
Trì Diệu cũng nói một câu: "Lớp 7."
Lâm Chiết Hạ chưa kịp phản ứng: "Lớp 7 gì cơ?"
Trì Diệu: "Cậu."
Có đôi khi, cả hai người sẽ rất ăn ý với nhau trong chuyện này.
Ví dụ như bây giờ, cả hai đều đang bới móc để tìm tên của đối phương.
Lâm Chiết Hạ nghe thế nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy tên của mình ở hàng cuối cùng: "... Lớp 7, xa vậy sao."
Cô sợ câu nói này của mình sẽ mang ý nghĩa khác, nghe như thể có chút không nở, cho nên lấp liếm lại một câu: "Ý tớ là, cách cậu xa như vậy tớ mới an tâm."
Đáp lại lời của cô là một giọng cười rất khẽ.
Bị Trì Diệu đoán đúng rồi, quả nhiên trường Trung học phổ thông số 2 là chia lớp theo thành tích.
Bởi vì xếp theo điểm số nhập học, cả hai không chỉ không còn ở chung lớp nữa, thậm chí cũng vì điểm số cách nhau hàng cây số mà bị xếp vào hai lớp ở cách xa nhau.
Dựa theo cách dạy học của Trung học phổ thông số 2, lớp 1 này hẳn là lớp chuyên, các lớp khác là lớp bình thường.
Lâm Chiết Hạ cũng không nói được bản thân mình là hy vọng được cùng người này vào chung lớp, hay là không.
Mối quan hệ giữa cô và Trì Diệu.
Thuộc kiểu ở cùng nhau thì khắc khẩu.
Nhưng nếu thật sự tách ra, lại cảm thấy có chút không quen.
Bên trong trường học, trên quảng trường nhỏ có bày biện mấy bức tượng điêu khắc của những vĩ nhân, đi qua quảng trường này lên cầu thang chính là lớp học.
Cô và Trì Diệu không cùng lớp, con đường của một học sinh năm đầu mới vào trường cũng không trôi qua suôn sẻ cho lắm.
Lúc cửa thang máy mở ra, vốn dĩ Lâm Chiết Hạ cũng đã chạy gần tới rồi, nhưng nửa đường lại bì bạch quay đầu lại nói vọng về phía Trì Diệu, vẻ mặt rất chân thành mà nói: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Linh cảm của Trì Diệu mách bảo có gì đó không ổn.
Quả nhiên, Lâm Chiết Hạ vẫn thành thật nói: "Vừa nhập học, vẫn còn chưa quen cuộc sống ở đây, nếu cậu có chuyện gì cứ tới gặp chị đại Hạ của lớp 7, chị đây bảo kê cậu."
"..."
"Nói xong chưa?" Một lúc lâu sau, Trì Diệu hỏi.
Lâm Chiết Hạ nghĩ ngợi một chút: "Chị đại muốn nói như vậy thôi, tạm thời thì bao nhiêu đó."
Trì Diệu dựa vào cửa thang máy nơi khúc cua, cằm khẽ nhếch lên bỗng nói: "Thực ra tớ ở trường có không ít kẻ thù đâu."
"?"
"Cũng không nhiều lắm, tầm chục người."
Trì Diệu suy ngẫm: "Nếu cậu đồng ý thì đợi tý nữa tôi kéo cả đám tới, bảo họ chờ cậu ở chỗ rừng cây sau giờ học để choảng nhau một trận, cho cậu có cơ hội bảo vệ tớ một chút."
Nói tới đây, anh thoáng ngừng lại, sau đó ngân dài chữ cuối hỏi tới: "Cậu thấy sao hả.... Chị đại?"
"..."
Lâm Chiết Hạ không nhiều lời thêm nữa, lập tức chạy biến.
Mặc dù Lâm Chiết Hạ dám nói chuyện đánh đấm với một người trông có vẻ còn giống đại ca hơn cả mình, nhưng kì thật cô cũng không phải kiểu người rất hướng ngoại đâu.
Tìm được lớp 10/7 xong, cô ngồi yên xuống bàn có dán tên của mình, chủ động chào hỏi người bạn ngồi cùng bàn Trần Lâm, sau đó lấy quyển sách trong cặp ra đặt trên bàn để làm giảm bớt sự ngượng ngùng, lúng túng này đi.
Nhưng thật ra cô bạn cùng bàn mới quen này còn chưa tới 3 phút đã như mình quen nhau từ kiếp nào mà ngồi tám chuyện bí mật cho cô nghe: "Nghe nói hôm nay chúng ta không có học, là tới để làm bài khảo sát đầu năm. Hơn nữa, nội dung của bài kiểm tra này không hoàn toàn nằm trong phạm vi kiến thức đã học trước đây, có vài câu mà không có trong nội dung học của lớp 10."
Lâm Chiết Hạ kinh ngạc với khả năng tình báo của cô nàng: "Sao cậu biết?"
Mặt Trần Lâm có vài đốm tàn nhang, trông dáng vẻ rất hoạt bát cởi mở.
Cô ấy lắc lắc cái điện thoại giấu trong sách giáo khoa.
"Trên diễn đàn của trường." Trần Lâm giải thích: "Mấy anh chị lớp 11 và 12 có up lên nè, có thể tìm được mọi thứ ở trên đó."
Lâm Chiết Hạ không có niềm hứng thú lướt mạng như của Trần Lâm, đến cả idol mà cô còn không có đu theo thì bình thường dùng điện thoại là để xem mấy video, và trò chuyện với Trì Diệu.
Trần Lâm thấy người kia không có phản ứng gì bèn nói: "Cậu trông điềm đạm ghê nhỉ."
Lâm Chiết Hạ "ừm" một tiếng: "Người như tớ, gặp chuyện gì cũng đều trông khá là điềm đạm vậy đó."
Trần Lâm vốn tưởng rằng Lâm Chiết Hạ rất trầm tính, không ngờ nghe được câu trả lời có chút không quá thường gặp này của người kia lại có chút kinh ngạc.
Một lúc sau.
Giáo viên bước vào lớp, quả nhiên sau khi giới thiệu sơ qua về bản thân, chủ nhiệm Từ với mái tóc xoăn lông cừu, mặt đeo mắt kính bắt đầu phát đề thì: "Mỗi người một tờ, mã học sinh là số chỗ ngồi của mấy đứa. Bài thì được thực hiện trong 120 phút, thi xong thì nộp lên cho cô phê."
Vừa dứt lời, trong lớp có người không nhịn được kêu lên.
Chủ nhiệm Từ cảnh cáo: "Lúc làm bài không được rỉ tai thì thầm với nhau. Cô rất hiểu tâm trạng nôn nóng muốn làm quen bạn mới của các em, chiều nay cô sẽ dành ra 1 tiết để cả lớp có thời gian giao lưu tự giới thiệu mình."
Bài thì được chuyền từ bàn đầu tiên.
Lâm Chiết Hạ cầm lấy cây bút đen, lấy được bài thi xong liền thử dò thử một lượt các câu hỏi.
Thói quen này của cô giống hệt với Trì Diệu.
Đây là thói quen được Trì Diệu mài giũa từ nhỏ, mặc dù thành tích của cô không có nghịch thiên như của anh, nhưng thói quen viết đề lại rất giống nhau.
Cô đọc xong câu hỏi mới phát hiện, có rất nhiều cô hỏi... Mà cô đã từng làm trong lúc nghỉ hè.
Thậm chí trong này còn có mấy câu đề mà Trì Diệu "lười chẳng muốn giải", hầu như chỉ là sửa lại số khác mà thôi.
[Vậy thì...] Lúc Lâm Chiết Hạ viết tên của mình lên góc trái tờ kiểm tra, trong lòng cũng thầm cảm thán một câu: [Tớ cũng miễn cưỡng tha thứ cho cậu sáng nay đã mắng tớ là chú lùn.]
Sau khi thi xong, các bài thi được mang lên phê ngay tại chỗ.
Phần lớn những người vừa đủ điểm lọt vào trường đều có kết quả vô cùng thảm.
Điểm sàn 120, Trần Lâm được 81 điểm, lúc cầm lại bài kiểm tra cũng có chút sụp đổ: "Cái này chắc không cần mang về cho bố mẹ xem đâu nhỉ."
Cô ấy vừa nói xong, giáo viên Từ đã đọc tên của Lâm Chiết Hạ.
"Lâm Chiết Hạ." Chủ nhiệm Từ đẩy gọng kính một cái, lúc nhớ được cái tên này cũng nhìn thêm mấy lần: "110 điểm, ba chữ số duy nhất của lớp mình, rất tốt, tiếp tục cố gắng nha."
Bạn học ngồi dưới lớp nghe điểm toàn nằm trong phạm vi hai chữ số, sau khi nghe được số "110" lại không nhịn được mà bàn tán xôn xao: "Đậu xanh, 110 điểm hả."
"Cái bài kiểm tra âm binh này lại có người thật sự thi được tới hàng ba chữ số sao?"
"Tớ còn tưởng người vừa được đọc điểm 99 kia là đứng nhất lớp rồi chứ."
"..."
Lâm Chiết Hạ không ngờ vào ngày khai giảng đầu tiên, vì bản thân quen mặt với đề thi mà cô lại trở thành tâm điểm chú ý trong lớp như vậy.
Tâm điểm chú ý cũng chưa phải là điều khó xử nhất.
Điều khó xử nhất là, chủ nhiệm Từ cũng khá là hài lòng với số điểm của cô nên kêu cô phát biểu chút cảm nghĩ.
Chủ nhiệm Từ: "Có gì muốn nói với mấy bạn trong lớp không?"
Lâm Chiết Hạ đứng bên cạnh bục giảng, cầm lấy bài thi mà trong đầu thoáng trống rỗng, hoàn toàn không biết nói cái gì.
Trong con mắt của tất cả mọi người, không biết cô đã nghĩ gì mà lại tóm gọn bằng một câu: "Em cũng không có gì để nói cả, nếu phải nói thì chỉ có thể nói là mọi người có thể học tập em."
Cả lớp im lặng chớp mắt nhìn lên.
Sau đó có một người vỗ tay tiên phong: "Đỉnh quá bạn ơi!"
Chờ cô xuống chỗ ngồi của mình, Trần Lâm không nhịn được nói: "Cậu giỏi ghê á."
Lâm Chiết Hạ muốn quay ngược về quá khứ bóp chết mình của vài phút trước đó: "Vừa nãy có thể não tớ bị úng nước hay gì đó rồi."
Trần Lâm: "Không đâu, vừa nãy cậu nói chuyện ngầu lắm luôn, cậu quả thật đúng là điềm đạm, tỉnh như ruồi ý."
"..." Lâm Chiết Hạ bất lực: "Cậu cứ coi như chưa từng thấy tớ đi."
Cô bây giờ.
Cũng rất muốn.
Nhắn tin với Trì Diệu.
Sau đó gõ một chuỗi dài chữ "A".
Nhưng mà không được, vào lớp rồi không thể dùng điện thoại được.
Nhưng cũng vì tai nạn xấu hổ này mà cô và Trần Lâm mới thân thiết hơn.
Sau khi tan tiết học, những câu hỏi mà Trần Lâm làm sai trong bài kiểm tra.
Lâm Chiết Hạ đều giảng lại cho cô ấy hiểu.
Trần Lâm cầm lại bài thi, nói: "Cám ơn nha, nghỉ hè cậu có học thêm hả? Kiểu mời gia sư dạy kèm á?"
Lâm Chiết Hạ nhớ tới hình ảnh của Trì Diệu, gương mặt mà vốn dĩ là không thể mời nổi, đáp: "Coi là vậy đi..."
Trần Lâm: "Vậy giáo viên dạy kèm cho cậu chắc là tận tâm lắm ha, mấy câu như này mà cũng dạy luôn cho cậu."
"Cậu ấy cũng không có tốt như vậy." Dù sao thì Trì Diệu cũng không có ở đây, Lâm Chiết Hạ há mồm nói: "Người như cậu ấy hả, mặt mũi xấu xí, tính khí cũng không tốt."
Trần Lâm: "Hả?"
"Lại còn rất hay ra vẻ ta đây."
Lâm Chiết Hạ hạ chốt: "... Dù sao thì chính là một người chả ra gì, chủ yếu vẫn là nhờ trời sinh thông minh vớt lại."
Cũng không có ai biết, cô đã lặng lẽ dùng điện thoại trong giờ học.
Mở ra mục tin nhắn với người kia.
Nghiêm túc gửi một cái meme quỳ gối, sau đó cũng gõ xuống mấy chứ.
[Phục quá]
[Trì Diệu đẹp trai vô đối vô đối vô đối]
[Cậu rất tốt]
[Thật tốt vì có cậu]
[CẬU LÀ BỐ CỦA TỚ!]
Mà ở bên kia, cái người đẹp trai vô đối kia lại cao lãnh nhắn lại 5 chữ.
[Nhắn thêm cái nữa, block.]