Lâm Chiết Hạ nhất thời hơi ngẩn người.
Quai mở lon nước vẫn còn móc trên ngón trỏ của cô.
Quan trọng là động tác đó của Trì Diệu khiến cô không kịp phòng bị, giống như bị tấn công một cách đột ngột vậy.
Rõ ràng lúc nãy anh còn tỏ vẻ không muốn quan tâm đến cô.
Vì vậy đợi đến khi cô phản ứng kịp, thì đã bỏ lỡ mất thời gian phản kích tốt nhất rồi.
Lâm Chiết Hạ chỉ có thể đáp lại một câu: “Thì cậu thông minh, tớ chưa từng làm qua, không biết mở cũng là chuyện rất bình thường.”
Lâm Chiết Hạ tiếp tục nói một cách chậm rãi: “Hơn nữa ai biết được có phải là do cậu vì muốn tỏ ra ngầu lòi mà lén lút tự mình luyện tập lâu rồi hay không.”
“…”
Trong lúc nói chuyện.
Trì Diệu đã thu lại tay về, để trên đầu gối, tiếp tục xem phim, thu lại ánh mắt vừa quét nhìn cô như bố thí.
Anh chỉ bỏ lại một câu: “Trông tớ rất rảnh sao?”
Nửa sau của bộ phim có tình tiết rất bình thường, nhóm người của nhân vật chính tìm được nhân vật phản diện đứng sau tất cả, sau đó liều chết chiến đấu với nhân vật phản diện, theo hiệu ứng âm thanh “đùng đùng đùng”, mấy người đều xem đến không rời mắt.
Lâm Chiết Hạ uống một ngụm nước chanh trong tay, cũng tiếp tục xem theo mọi người.
Xem xong bộ phim, bọn Hà Dương đề nghị đi chơi trò chơi trên bàn cờ.
Đối với những học sinh đang nghỉ nè này, thứ dư thừa nhất chính là thời gian.
Hà Dương tự đem bộ bài tới, lấy một xấp bài đen từ trong túi ra: “Tớ phát cho các cậu, ai muốn chơi thì qua đây, tớ sẽ nói luật chơi cho các cậu nghe.”
“Anh Diệu.” Lúc Hà Dương phát bài cho bên bên bọn họ, thì đưa xấp bài qua: “Rút một lá nhé?”
Trì Diệu nhìn xấp bài trong tay cậu ta, không nhận: “Tớ hơi buồn ngủ, đi ngủ một chút đã.”
Hà Dương quay sang Lâm Chiết Hạ: “Được, anh Hạ, cậu rút đi.”
Lâm Chiết Hạ giống như copy paste, bắt chước theo Trì Diệu: “Các cậu chơi đi, tớ phải làm bài tập.”
“…”
Hà Dương lấy lại xấp bài về, tập mãi thành quen: “Lần nào hai cậu cũng khác biệt cả.”
Mặc dù đám “Phân đội Nam Hạng” bọn họ đều cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ cũng có khoảng cách xa gần, tất cả mọi người trong nhóm đều tự mặc định một sự thật rằng: Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu, mặc dù ngoài miệng hai người này luôn đấu võ mồm với nhau, nhưng trên thực tế thì là cặp đôi có quan hệ thân thiết nhất trong số tất cả mọi người.
Trì Diệu nói hơi buồn ngủ, nên thật sự đi ngủ một lúc.
Lâm Chiết Hạ đoán tối hôm qua anh vội trở về, chắc là đã giày vò cả đoạn đường đi.
Chỉ là anh không có trở về phòng ngủ, có lẽ là không định ngủ quá lâu, nên trực tiếp ngủ ở bên cạnh Lâm Chiết Hạ.
Ghế sofa lười vốn dĩ được đặt trên thảm, có thể ngồi dưới thảm, đặt đầu lên đó mà ngủ, nhưng chân của người nào đó quá dài, nên dù có ngồi trên thảm ngủ cũng rất chật chội.
Lâm Chiết Hạ cúi đầu nhìn chân mình một cái, so độ dài một chút, sau đó lặng lẽ lật bài tập lúc nãy còn chưa làm xong ra.
Cô làm bài tập được một nửa, Trì Diệu đã tỉnh dậy.
Lâm Chiết Hạ vẫn đang chìm đắm trong việc làm bài tập, nên không hề biết.
Cho đến khi cô nghe thấy một câu:
“Bài này sai rồi.”
Qua nửa phút sau, lại thêm một câu:
“Bài này cũng không đúng.”
“…”
“Cậu có thể suýt soát vào được THPT Số 2.” Cuối cùng Trì Diệu nhận xét: “Thật không dễ dàng.”
Ngòi bút của Lâm Chiết Hạ ở trên giấy dừng một lúc, đáp lễ lại anh: “Cảm ơn sự khẳng định của cậu, may mắn đúng là một phần của thực lực.”
Cuối cùng, câu chuyện phát triển đến trên bàn chơi trò chơi của Hà Dương bọn họ, cả đám người líu ra líu ríu ồn ào không chịu nổi, Trì Diệu lại giảng bài cho cô trong tiếng ồn ào hỗn tạp như thế.
Anh vừa mới ngủ dậy.
Một tay chống lên thảm, ngồi dậy đến gần cô, một tay còn lại kẹp bút giữa ngón tay, hai ba cái đã viết các bước giải đề vào trang giấy trống trong tập của cô.
“Bài này có hơi khó.” Lâm Chiết Hạ tự nói cho bản thân mình: “Đề tổng hợp, vốn dĩ là dễ mất điểm.”
Chữ của Trì Diệu rất giống với con người anh.
Nét bút phóng khoáng, chữ viết rất đẹp, chỉ là viết quá nhanh, nên trông có hơi loạn.
“Khó?” Anh ngoáy bút viết chữ cuối cùng: “Đề này tớ còn lười làm.”
“…”
Im lặng.
Im lặng một chút.
Hãy gạt bỏ hiện tượng, nhìn vào bản chất.
Có thế nào thì bây giờ người này cũng đang giảng bài cho cô.
Hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ anh đều giảng bài với cách thức như thế này.
Người làm việc lớn không câu nệ chuyện vụn vặt.
Vì vậy, nhất định phải, bình, tĩnh.
Trong lòng Lâm Chiết Hạ tự khai thông cho bản thân mình, rất nhanh đã điều chỉnh xong cảm xúc: “Thật là vất vả cho cậu rồi, thế mà cậu lại bằng lòng cử động ngón tay cao quý của cậu, để lại bút tích có giá trị trên trời trên vở bài tập của tớ, tớ thật sự vô cùng cảm động.”
Trì Diệu ném bút xuống, vốn dĩ không mắc vào cái bẫy này của cô.
Lâm Chiết Hạ đối chiếu đề lúc nãy theo những bước mà anh ghi ra cho cô.
Thực ra Trì Diệu rất thường xuyên giảng bài cho cô.
Thường xuyên đến mức đã quen với trình độ của Lâm Chiết Hạ.
Cô vừa gạch sửa đáp án ban đầu, vừa trò chuyện về việc thời gian trước anh qua thành phố bên cạnh thăm họ hàng: “Đúng rồi, mấy hôm trước cậu đi đâu thăm họ hàng vậy?”
“Thành phố bên cạnh.”
Trì Diệu nói: “Một đứa nhỏ của nhà họ hàng làm tiệc thôi nôi.”
Lâm Chiết Hạ vừa sửa vừa nói: “Vậy có rút thăm đồ vật gì không? Lúc nhỏ tớ rút được…”
Cô còn chưa nói hết.
Trì Diệu đã tiếp lời cô: “Cậu rút được khăn trải bàn.”
“Tớ đã từng nói rồi à?” Lâm Chiết Hạ không có ấn tượng gì, dù sao mỗi ngày cô và Trì Diệu nói nhiều chuyện như vậy, chuyện gì đã từng nói, chuyện gì chưa từng nói, cô rất khó nhớ được: “Trí nhớ của cậu thật tốt.”
Giọng điệu nói chuyện của Trì Diệu mang theo sự chế giễu: “Ờ, chuyện này không liên quan đến trí nhớ, nhưng khi một người nào đó lặp lại chuyện ngu ngốc mà người đó đã từng làm ba lần trở nên với cậu, cậu sẽ nhớ rõ.”
“…”
Lâm Chiết Hạ chuyển chủ đề kịp thời: “Lúc nhỏ cậu rút được cái gì? Chắc cậu không có rút đồ nhỉ.”
Đúng là Trì Diệu không có rút đồ.
“Không có làm.” Anh nói.
“Không có làm?”
“Tiệc thôi nôi.” Trì Diệu nói với cô một cách không để tâm: “Năm đó, việc làm ăn nhà tớ quá bận rộn.”
Lâm Chiết Hạ nhớ đến gương mặt hơi lạnh nhạt, khí thế mạnh mẽ của mẹ Trì Diệu, rất lâu trước đây cô đã nghe Lâm Hà nói năm đó khi mẹ Trì Diệu vừa sinh anh xong thì đã đi làm lại ngay, một người phụ nữ mạnh mẽ giống như bà ấy, không làm tiệc thôi nôi cũng chẳng có gì khiến người ta thấy bất ngờ.”
Một lúc lâu sau, Lâm Chiết Hạ nói: “Vì vậy quả nhiên là cậu không có rút thăm đồ vật.”
“…?”
Cô lại nói tiếp từng chữ một: “Khó trách bây giờ, cậu lại, chẳng phải thứ gì tốt.”
Từ sau khi Trì Diệu trở về, bài tập của Lâm Chiết Hạ đã có chỗ dựa.
Bắt đầu từ sau ngày từ nhà Trì Diệu trở về.
Lâm Chiết Hạ luôn mang theo bài tập chạy đến nhà Trì Diệu.
“Mẹ.” Hôm nay khi Lâm Chiết Hạ chạy ra ngoài, cô hùng hùng hổ hổ nói: “Con đến nhà Trì Diệu, có thể buổi trưa sẽ không về nhà ăn, mẹ không cần đợi con đâu.”
Có lúc Lâm Hà cũng sẽ có ý kiến: “Bây giờ con đã là con gái lớn rồi, đừng có giống như lúc nhỏ, cả ngày chạy đến nhà người ta nữa.”
Lâm Chiết Hạ: “Không sao, ở trong mắt Trì Diệu, con không được xem là con gái, có thể miễn cưỡng xem như là động vật thuộc bộ linh trưởng đã là không tệ rồi.”
Chỉ là ngoại trừ Lâm Hà ra, còn có một người cũng có ý kiến với cô.
Lâm Chiết Hạ mang theo bài tập đến gõ cửa nhà Trì Diệu, Trì Diệu nhìn thấy là cô thì muốn đóng cửa lại.
Lâm Chiết Hạ ôm đống bài tập, trống một tay, ấn tay lên ván cửa, thử chen vào qua khe cửa: “Tớ đến làm bài tập.”
Trì Diệu dùng giọng điệu “cậu có bệnh” nói chuyện với cô: “Cậu bị mắc bệnh rời khỏi nhà tớ nửa bước thì không làm được bài tập à?”
Lâm Chiết Hạ nói: “Đề hơi khó…”
Trì Diệu: “Đổi chỗ khác chắc là không có tác dụng, có lẽ phải đổi bộ não khác.”
Lâm Chiết Hạ tiếp tục chen vào: “Cậu cứ xem như làm việc thiện đi.”
Sau khi cô nói xong câu này, cánh cửa cứ bị kéo đẩy nãy giờ đột nhiên không nhúc nhích nữa.
Tay của Trì Diệu để lên tay nắm cửa, không tiếp tục dùng sức nữa.
Vì vậy cánh cửa nửa mở đó giống như bị kẹt lại vậy.
Thông qua khe hở, đúng lúc có thể nhìn thấy nửa gương mặt của Trì Diệu.
Lâm Chiết Hạ nhìn thấy tóc con rủ xuống trước mắt anh, quai hàm gầy gò, và cả nụ cười đột ngột.
Cả người anh khiến người ta có cảm giác quá xa cách, cho dù là anh nở nụ cười, thì sự tự phụ và lạnh nhạt vẫn không hề biến mất.
“Xin lỗi.”
“Trước giờ tớ không làm việc thiện.” Trì Diệu ngoài cười trong không cười, nói: “Bởi vì tớ, không phải là thứ gì tốt.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Lâm Chiết Hạ nghi ngờ anh vốn dĩ là đang mượn cơ hội để trả thù.
Không phải là hôm đó cô chỉ!
Thuận miệng! Nói một câu thôi sao!
Có cần phải vậy không!
Mấy giây sau.
Cô trơ mắt nhìn thấy cánh cửa nhà Trì Diệu đóng lại ngay trước mắt mình.
Lâm Chiết Hạ cầm đống bài tập ngồi xổm trước cửa nhà Trì Diệu, ăn vạ không chịu đi.
Cô vừa ngồi xuống vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Diệu.
[Cho tớ vào đi.]
[Gió bên ngoài lớn quá.]
[Tớ lạnh quá.]
Mấy phút sau.
Trì Diệu trả lời, tiện thể nhắc nhở cô:
[Cậu ở đang ngoài hành lang.]
[Ý tớ là tim của tớ, bị lọt gió.]
“…”
Bên trong cánh cửa.
Lưng Trì Diệu dựa lên ván cửa, chỉ cách cô một cánh cửa, nhìn thấy câu này, thấp giọng mắng một câu “đồ ngốc”.
Sau đó ngón tay của anh dừng trên màn hình một lúc, gõ xuống mấy chữ: [Tự mình mở cửa vào.]
Anh còn chưa ấn nút gửi.
Thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động khác.
Là tiếng hàng xóm bên cạnh mở cửa.
Nhà đối diện có một ông lão ở, chắc là đúng lúc ông lão ra ngoài vứt rác. Mọi người sống ở đây nhiều năm rồi, hai bên đều rất quen thuộc nhau, vừa thấy là Lâm Chiết Hạ, ông cụ chào hỏi cô: “Tiểu Lâm à, lại đến tìm Trì Diệu sao? Sao lại ngồi xổm ở ngoài cửa vậy?”
“Ông Vương.”
Giọng nói của Lâm Chiết Hạ lớn hơn rất nhiều, cố tình nói cho người bên trong cánh cửa nghe: “Con đến để xin chỉ dạy làm bài, kì nghỉ hè này, một giây con cũng không dám thả lỏng, ngày nào cũng kiên trì làm bài tập, con chỉ một lòng muốn học tập cho thật tốt. Con ngồi ở ngoài cửa là bởi vì… Trì Diệu nhỏ nhen quá, cậu ấy lo con sẽ thông minh hơn cậu ấy, thành tích sẽ vượt qua cậu ấy, nên cậu ấy không chịu dạy con, nhốt con ở…” ngoài cửa.
Nhưng hai chữ “ngoài cửa” còn chưa nói ra khỏi miệng.
“Cạch” một tiếng.
Cửa mở ra.
Lâm Chiết Hạ cảm thấy sau lưng mình có một luồng sức mạnh, luồng sức mạnh đó kéo cổ áo sau của cô, trực tiếp kéo cô vào trong nhà.
Trì Diệu vừa kéo cô vừa nói: “Đem theo bài tập của cậu, lăn vào đây.”
Trong tiếng ve kêu, tháng tám oi bức từ đầu tháng kéo dài cho đến cuối tháng.
Đối với mùa hè năm nay, trong trí nhớ của Lâm Chiết Hạ đều là khí lạnh từ máy lạnh nhà Trì Diệu, là nước chanh bốc hơi trên bàn, còn có xấp bài tập làm mãi đến khi mỏng dần.
Trong lúc cô làm bài tập, Trì Diệu sẽ ở bên cạnh cô chơi game một cách thiếu đòn.
Người này lúc chơi game vẫn không tập trung chút nào, ngón tay tuỳ ý bấm trên giao diện, có lúc Lâm Chiết Hạ liếc anh một cái, thường xuyên có thể nhìn thấy một dòng thông báo “Penta Kill” nổi bật.
Bàn học nhà Trì Diệu rất rộng lớn.
Có nhiều lúc, anh sẽ nằm ngủ ở đầu bên kia của chiếc bàn.
Tay rũ xuống mép bàn, một tay khác để ở sau gáy, giống như một cậu học trò ngồi ở dãy sau của lớp học không chịu nghe giảng.
Kỳ nghỉ cứ như vậy mà trôi qua hơn một nửa, chớp mắt đã sắp đến ngày tựu trường.
Trên bàn ăn ngày hôm nay.
Lâm Hà nhắc đến chuyện tựu trường: “Sắp đến ngày tựu trường rồi, con kiềm chế lại, điều chỉnh trạng thái một chút, cấp ba là giai đoạn quan trọng nhất, có biết không?”
Lâm Chiết Hạ nghe thấy, vừa và cơm trong chén vừa gật đầu.
“Đúng rồi, chú Nguỵ của con có mua cho một cuốn sổ mới đó.”
Lâm Chiết Hạ vội nói: “Cảm ơn chú Nguỵ.”
Lâm Hà bổ sung: “Còn có cặp mới nữa, ăn cơm xong con đi xem coi có thích hay không. Năm học mới, không khí mới.”
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Chiết Hạ ngồi trên sofa bóc quà.
Nguỵ Bình cũng qua ngồi.
Lúc Lâm Hà không có ở đây, cô và Nguỵ Bình ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.
Lâm Chiết Hạ phá vỡ sự im lặng: “Cảm ơn chú, cặp rất đẹp, con rất thích ạ. Chú có muốn… uống nước không? Con đi rót nước cho chú nhé.”
Nguỵ Bình đeo mắt kính, trông rất hiền lành và nho nhã: “À không cần đâu, cảm ơn con. Cái đó, con thích là tốt rồi.”
Nguỵ Bình lại nói: “Con muốn ăn trái cây không, chú cắt cho con trái cam.”
Lâm Chiết Hạ vừa ăn cơm xong, nên từ chối: “Con cũng không cần đâu ạ, cảm ơn chú, không cần phiền chú.”
Sau khi hàn huyên một lúc, rất nhanh đã kết thúc chủ đề.
Lâm Chiết Hạ cúi đầu nghịch điện thoại, cô mở ra khung trò chuyện với Trì Diệu theo thói quen.
Cô buồn tẻ gửi qua một câu:
[Cậu đang làm gì vậy?]
[Sắp tựu trường rồi.]
[Lần này chúng ta học chung một trường! Có thể! Cùng nhau đi học rồi!]
[Có khi nào hai chúng ta được xếp chung một lớp không.]
Trì Diệu không trả lời.
Cô đợi một lúc, sau đó thoát ra.
Nguỵ Bình ở bên cạnh khẽ ho một tiếng, không dễ gì mới tìm được chủ đề: “Sắp tựu trường rồi, phải đến trường mới, con có hồi hộp không?”
Lâm Chiết Hạ nghĩ nghĩ, trả lời ông: “Cũng tạm, không hồi hộp lắm ạ.”
Cô thật sự không hồi hộp lắm.
Nếu như phải nói hồi hộp, thì cô hồi hộp không phải vì việc đến trường mới học, mà là vì thành tích của cô có hơi xấu hổ.
Mặc dù đã thi vào trường THPT Số 2, nhưng có nói thế nào thì cũng phát huy vượt qua mức bình thường, mà cũng chỉ đạt được số điểm sát sao mới vào được.
Lâm Chiết Hạ vẫn luôn là một người tự hiểu lấy mình.
Mặc dù về mặt tình cảm, cô không muốn làm bài tập mà Lâm Hà giao thêm cho cô, nhưng về mặt lý trí, cô rất rõ bản thân mình đúng là cần phải làm nhưng bài tập này.
Cô biết thành tích của mình không tốt, đúng là nên cố gắng hơn.
Vì vậy mỗi ngày cô đều hoàn thành hai mươi trang bài tập một cách đầy đủ về số lượng và chất lượng.
Mà thời gian này, bởi vì có Trì Diệu… Mặc dù cách giảng bài của người này không thân thiện lắm, thường hay kèm theo những lời cười nhạo khiêu khích và công kích cá nhân, nhưng cũng đúng là nhờ có anh, cô đã nắm được trước rất nhiều kiến thức của năm lớp 10.
Những ngày này “học thêm” ở nhà Trì Diệu.
Cô dần dần phát hiện, chút cảm giác hồi hộp vì tựu trường đã biến mất không còn thấy nữa.
Cô vừa nói xong, màn hình điện thoại sáng lên.
[Bạn nhận được hai tin nhắn mới.]
[Chó Trì: Từ điểm số mà nói.]
[Chó Trì: Không có khả năng lắm.]
Cách một lúc, màn hình lại sáng lên.
[Còn nữa.]
[Có thể học chung trường với tớ đã là vinh hạnh của cậu rồi.]
[Đừng yêu cầu quá nhiều.]
“…”
Đối với những dòng tin nhắn này, Lâm Chiết Hạ không thể không suy nghĩ lại, có phải tối nay cô ăn cơm no quá rồi không.
Nếu không thì sao lại ăn no không có gì làm, gửi tin nhắn cho cái người này chứ.