Theo Đuổi Mùa Hè (Trục Hạ)

Chương 2


3 tháng

trướctiếp

Lâm Chiết Hạ biết anh không giỏi làm người, nhưng không ngờ anh lại không biết làm người đến mức độ này.

Cô nhất thời không biết nên phản công như thế nào.

Chỉ có thể nghẹn ra được một câu hỏi thăm theo phép lịch sự: “Cậu trở về lúc nào thế?”

Vừa mới tắm xong nên lúc Trì Diệu nói chuyện mang theo chút lười biếng. 

Nhưng vẫn không ngăn được âm sắc của cậu thiếu niên:

“Nửa tiếng trước.”

“Vậy cậu cảm thấy, hai chúng ta lâu như vậy không gặp, cậu vừa về đã nói chuyện với tớ như thế này, thích hợp sao?”

“Chỗ nào không thích hợp?”

Lâm Chiết Hạ chỉ trích: “Đó là tiếng người sao?”

“Tớ không nói tiếng người.” Trì Diệu vén mí mắt lên, bày tỏ sự ngạc nhiên của mình một cách hờ hững: “Cậu cũng có thể nghe hiểu.”

“…”

“Xem ra cậu rất có thiên phú về ngôn ngữ, lần sau khi con chó lông vàng dưới lầu sủa lung tung, cậu qua giúp tớ nghe xem nó muốn nói cái gì nhé.”

“…”

Anh nói đến đây, cô không tiếp được nữa.

Nếu như còn tiếp tục nói, thì sẽ trở thành cô cũng không phải là người mất.

May mà khả năng thích ứng của Lâm Chiết Hạ rất mạnh, dù sao cô cũng không phải mới quen biết người này một ngày hai ngày.

Lâm Chiết Hạ chậm rãi nói: “Tớ hỏi cậu một vấn đề, cậu phải trả lời thật với tớ.”

Trong lúc nói chuyện, Trì Diệu đã đi lướt qua cô, mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt ra.

Lon nước ngọt không ngừng tỏa ra hơi lạnh.

Trì Diệu cầm lon nước ngọt bằng một tay, ba ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy quai mở, sau đó gập ngón trỏ lại, ngón trỏ thuận thế móc vào trong quai, dùng một tay kéo mở “bụp” một tiếng, gần như là cùng lúc đó, miệng anh nhả ra một chữ: “Hỏi.”

“Nếu như bây giờ tớ đánh cậu, tớ có mấy phần thắng?”

“Một phần.”

“Nói nghe xem nào.” Lâm Chiết Hạ dỏng tai lên nghe: “Nói rõ ra nào.”

Trì Diệu dùng một tay mở lon nước, một tay khoác lên vai cô, trông giống như đang ôm lấy cô, thực ra là đang đẩy cô ra ngoài cửa. Lâm Chiết Hạ rất nhanh đã bị anh đẩy ra ngoài, sau đó cô trơ mắt nhìn tên chó này chặn cô lại trước cửa, cụp mắt nhìn cô nói: “Bây giờ lập tức quay đầu về nhà, tắt đèn lên giường, sau đó tranh thủ buổi tối mơ thấy tớ.”

Sau đó, thậm chí anh còn cong khoé môi bổ sung một câu: “Ngủ ngon.”

Lâm Chiết Hạ về đến nhà, tắm rửa, sau đó nằm lên giường lăn qua lộn lại một lúc lâu.

Cô vẫn rất tức tối, mở ra khung trò chuyện với “chó Trì”.

Cô gửi một loạt meme đánh người để phát tiết.

[Đánh cậu.]

[Đấm vào đầu cậu.]

[Tay cầm đao dài mười mét điên cuồng chém.]

[Bịch bịch.]

Cuối cùng, cô cũng học theo Trì Diệu, gửi một câu tự cho là lạnh lùng: Ngủ ngon.

Sau khi gửi xong, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lâm Chiết Hạ là một người rất ít khi mang theo cảm xúc của ngày hôm trước qua ngày hôm sau, nếu không cô đã không duy trì tình bạn với kiểu người như Trì Diệu nhiều năm như vậy.

Đợi đến khi ngủ dậy, cô lại giống như không có chuyện gì cả.

Lúc trong nhóm chat “Phân đội Nam Hạng” gửi tin nhắn hỏi mọi người có đến nhà của Trì Diệu cùng xem phim hay không, cô cắn miếng cháo quẩy đáp một chữ [Được].

Nơi mà bọn họ ở tên là “Nam Hạng.”

Nam Hạng là tên con đường ở trước cửa khu chung cư.

Người trong nhóm chat không nhiều lắm.

Nguyên nhân chủ yếu nhóm chat này tên là “Phân đội Nam Hạng”, đó là vì lúc đầu Lâm Chiết Hạ ý kiến rằng dùng tên của khu chung cư thì rất giống với nhóm chat của cư dân bình thường, trông không có khí thế chút nào, mà dùng tên của con đường thì nghe rất có cảm giác của người nắm trùm đầu đường.

Lúc đó, lời nói ấu trĩ của Lâm Chiết Hạ mới học tiểu học đã được thông qua, hơn nữa cũng chưa từng thay đổi tên, một mực kéo dài cho đến bây giờ.

“Mẹ, một lát con đến nhà Trì Diệu một chuyến.” Lâm Chiết Hạ nói: “Hôm nay tổ chức của tụi con có hoạt động.”

Lâm Hà và chú Ngụy ngồi ở đối diện đang ăn sáng.

Lâm Hà biết đám nhỏ bọn họ rất thân với nhau, nên cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Trì Diệu về rồi à?”

Ba người ngồi cùng nhau.

Lâm Chiết Hạ nói chuyện rõ ràng là bình tĩnh hơn bình thường: “Vâng, tối qua cậu ấy mới về.”

Nguỵ Bình cũng rất khách sáo nói: “Đúng lúc tối qua chú vừa mua dưa hấu, đến lúc đó con đem qua đi, mọi người chia nhau ăn.”

Lâm Chiết Hạ uống một ngụm đậu nành, ăn cũng tàm tạm rồi, chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc: “Cảm ơn chú Nguỵ.”

Không ngờ trước khi đi, Lâm Hà không quên nhét cho cô món đồ còn nặng hơn cả dưa hấu.

“Bài tập trong thời gian nghỉ của con.” Lâm Hà vội vàng thu xếp xong bài tập trong phòng của Lâm Chiết Hạ: “Đem qua đó có thời gian thì ngồi làm, để tránh con chơi đến tối quá, quên mất làm bài tập ngày hôm nay.”

Lâm Chiết Hạ nhìn về phía đống bài tập đã giày vò cô mấy ngày hôm nay.

Cô chậm chạp nói: “Như vậy không hay lắm.”

“Có gì mà không hay?”

“Con đem theo bài tập qua đó.” Lâm Chiết Hạ cũng có thể tưởng tượng ra Trì Diệu sẽ cười nhạo cô như thế nào: “Sẽ rất mất mặt.”

Lâm Chiết Hạ thử thuyết phục Lâm Hà: “Mẹ nghĩ xem, như vậy giống như ra ngoài chơi mà dẫn theo phụ huynh vậy, không thích hợp chút nào.”

Cuối cùng, đáp lại cô.

Là Lâm Hà “rầm” một tiếng, đóng cửa lại một cách dứt khoát và lưu loát.

Buổi tụ tập đột xuất này của tổ chức, Lâm Chiết Hạ là người đến đầu tiên.

Cô ở rất gần nhà Trì Diệu.

Mấy phút sau.

Trì Diệu mở cửa cho cô, trông anh giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Tóc có hơi rối, nhưng lại rối giống như cố tình dùng tay vò vậy.

Máy lạnh mở nhiệt độ hơi thấp, khí lạnh cứ như vậy mà thổi đến.  

Trì Diệu cụp mắt nhìn món đồ trong tay cô, nhận lấy dưa hấu trong tay cô, còn chưa mở miệng, Lâm Chiết Hạ đã đánh đòn phủ đầu: “Có nhìn thấy xấp bài tập trong tay tớ không, con người tớ thích học hành như vậy đấy.”

“Cho dù tớ có ra ngoài chơi, cũng không quên phải làm bài.”

“…”

Trì Diệu “ồ” một tiếng.

“Hôm nay tớ phải vừa chơi vừa làm hai mươi trang bài tập.” Lâm Chiết Hạ cầm xấp bài tập, cố gắng hết sức khiến bản thân mình trông vô cùng bình thản ung dung: “Đây là thái độ học tập của tớ đó.”

“Rất tốt.”

Lâm Chiết Hạ nghe thấy câu này, trực giác cảm thấy không đơn quản như vậy.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Trì Diệu là: “Dù sao cậu cũng vào trường Trung học Số 2 với thành tích đội sổ, đúng là nên có chút thái độ đàng hoàng.”

Cậu tưởng rằng.

Cậu thi được điểm chuẩn chín mươi điểm.

Là cậu rất giỏi sao?

Lâm Chiết Hạ nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Đương nhiên cô không có nói ra mấy câu này.

Bởi vì thi được chín mươi điểm, đúng là rất giỏi.

“Cậu giỏi như vậy, lợi hại như vậy.” Lâm Chiết Hạ đi theo anh vào nhà, tự mình lầm bầm, cà khịa nói: “…Nhưng cậu ghi danh trường trung học chứ?”

Rất nhanh mọi người đã đến đông đủ.

Buổi tụ họp lần này có tổng cộng năm người, trong phút chốc đã ngồi đầy trên sofa ở chính giữa.

Đại Tráng là người đầu tiên đi vào, thực ra cậu ta không cường tráng lắm, mà ngược lại khá là ốm, có đôi mắt một mí, rất có dáng vẻ thiếu niên khoẻ mạnh.

Bình thường mọi người đều gọi nhau là anh em, Đại Tráng bước vào cửa, gọi “anh Diệu” xong, lại quay đầu gọi “anh Hạ”.

“Đang làm bài tập à anh Hạ, đây không phải là phong cách của cậu nha.”

“Tớ thấy đống đồ ăn vặt này trông giống với phong cách của cậu hơn.”

“…”

Cái gì gọi là giống.

Đống đồ ăn vặt này là do cô để lại quên mang về đó.

Lâm Chiết Hạ không chen chúc với bọn họ, một mình rúc ở trên ghế sofa lười to lớn, bài tập để trên đùi, vén mí mắt lên: “Nói nhiều như vậy, có phải muốn san sẻ giúp tớ không?”

Chỉ một câu nói này, tất cả mọi người đều cùng lúc im bặt, không dám giễu cợt bài tập của cô nữa.

Mấy người tụ lại một chỗ, bắt đầu chọn phim.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một bộ phim đấu súng: “Bộ này hay nè, nhiệt huyết, xem bộ này đi. Anh Hạ của tớ chắc cũng không có ý kiến gì đâu, cậu ấy chắc chắn là một người đầy nhiệt huyết.”

Nói xong, có người đứng dậy tắt đèn.

Khúc dạo đầu của bộ phim vang lên.

Lâm Chiết Hạ vội vàng làm xong những câu hỏi trên tờ đề trong tay, nâng mắt nhìn thấy Trì Diệu đang cầm mấy lon nước ngọt ướp lạnh qua.

Lúc anh đi đến phòng khách, hình chiếu của màu xanh huỳnh lam đúng lúc rọi lên người anh.

Mắt mày của anh vốn dĩ đã dễ nhìn đến rất có tính công kích, lúc này ánh sáng tông màu lạnh vô tình chiếu lên người anh, khiến cả người anh trông có cảm giác kiêu ngạo không ai bì được.

Sau khi Trì Diệu ném nước ngọt cho bọn họ, anh đi đến bên cạnh Lâm Chiết Hạ.

Sau đó, sofa bên cạnh cô lõm xuống.

Lâm Chiết Hạ không muốn chen chúc với anh, mặc dù chỗ này thực ra rất rộng rãi: “Cậu không thể ngồi chỗ khác sao?”

Trì Diệu hỏi một cách lạnh lẽo: “Đây là nhà cậu?”

“…”

Sau đó, anh lại đưa lon nước ngọt trong tay lên, hỏi: “Uống không?”

“Uống.”

Lâm Chiết Hạ đang định vô thức nói “Cảm ơn”, kết quả chữ “cảm” còn chưa nói ra khỏi miệng, bàn tay đang cầm lon nước ngọt đó đột nhiên chuyển hướng, thu tay lại, sau đó giọng nói trong trẻo nhưng có chút mệt mỏi vang lên lần nữa: 

“…Tớ nên ngồi ở đâu?”

Lâm Chiết Hạ cắn răng, trong lòng nghĩ cái người này vẫn luôn nhỏ nhen như vậy.  

Cô đầu hàng, phối hợp nói: “Cậu muốn ngồi đâu thì ngồi, bây giờ cậu ngồi ở đây, cũng, rất thích hợp.”

Có được câu trả lời, tay Trì Diệu buông tay ra, đưa nước ngọt cho cô.

Lâm Chiết Hạ tạm thời không định uống.

Tờ đề trên tay cô vẫn còn thiếu bước cuối cùng, điều kiện của đề bài đã ghi ra, vì vậy cô mò mẫm trong bóng tối, cúi đầu tiếp tục tính toán trên tờ đề.

Sau khi bộ phim bắt đầu, tình tiết đầu tiên đó là nam chính bị giam trong hang núi, ánh sáng tối đi rất nhiều.

Hiệu ứng âm thanh rất đáng sợ, nghe vô cùng kích thích.

Không muốn bỏ lỡ mất tình tiết mở đầu, cô tính toán qua loa rồi khoanh chọn chữ “C”.

Cô không có yêu cầu gì với bộ phim, khẩu vị rất dễ dàng, phim đấu súng cũng có thể xem đến vô cùng say mê, còn làm một người bình luận bên cạnh Trì Diệu, đoán mò tình tiết một cách lung tung: “Người này bị vả mặt rồi, mười phút sau anh ta chắc chắn sẽ chết.”

“Quả nhiên là chết rồi. Tôi, họ Lâm, là một nhà tiên tri.”

“Tớ thấy ấn đường của vị thí chủ này đen rồi, chắc là anh ta cũng sắp chết rồi.”

Lại qua mười mấy phút sau.

Lâm Chiết Hạ lại tiếp tục lải nhải.

“… Tớ đợi lâu vậy rồi, sao anh ta vẫn còn sống vậy.”

Lúc Trì Diệu xem phim không hay nói chuyện, khiến người ta có cảm giác lạnh lùng và tập trung.

Vốn dĩ con người anh cũng không phải là một người nói nhiều, cho dù bình thường tức giận với cô, thì cũng tức một cách cao ngạo.

Lúc này, cả người Trì Diệu đều nửa chìm trong bóng tối, có thể nhìn thấy lờ mờ đường nét trên người. Anh vẫn mặc chiếc thun màu đen tối qua, nhưng chân anh quá dài, gập lại như không đủ chỗ, anh mặc chiếc quần rách màu đen, sau khi gập chân lại thì cánh tay thuận thế để lên.

Nhưng Lâm Chiết Hạ cũng không cần anh phản ứng, dù sao khi bình luận thì có người đáp lại hay không cũng không quan trọng.

Cô có thể suy đoán một mình.

Vì vậy cô mặc định rằng Trì Diệu đang tập trung xem phim, không muốn phân tâm vào chuyện của cô.

Đến giữa phim, cô mới cảm thấy khát.

Đúng lúc lon nước ngọt kia đã để đó cả nửa ngày, cũng không còn lạnh nữa.

Lúc cô cầm lon nước lên, không biết tại sao đột nhiên nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua Trì Diệu mở nắp lon.

Một tay kéo quai mở.

Hình như.

Là rất ngầu.

Biết đâu cô cũng làm được thì sao?

Lâm Chiết Hạ mô phỏng lại động tác tối qua của Trì Diệu, thử một tay kéo quai mở, nhưng sức lực của cô nhỏ, cũng không hiểu rõ động tác cụ thể, vốn dĩ không biết động tác chủ yếu.

Cô… hình như… không được.

Sau đó cô mới nhận ra, cảm thấy hành động này có hơi mất mặt.

May mà mọi người đều đang xem phim, không ai chú ý đến động tĩnh bên này của cô.

Vào lúc cô đang chuẩn bị bỏ cuộc, im lặng tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ bên cạnh, bàn tay đó đè lên bàn tay đang định buông ra của cô, ba ngón tay chống lên nắp lon, sau đó ngón trỏ đè lên ngón trỏ của cô, chỉ dẫn ngón trỏ của cô móc vào vị trí chính xác.

Ngón tay khớp xương rõ ràng đó nhô ra hơn ngón tay của cô, dùng sức đè xuống, cho cô mượn chút sức.

“Bụp.”

Quai mở đã nằm trên ngón trỏ của cô.

Cô thành công kéo được quai mở của lon nước ra rồi.

Khí gas bay ra, mang theo tiếng “xì xì” của hơi gas.

Mùi chanh thoang thoảng cũng theo đó bay ra.  

“Với IQ này của cậu.” Lúc Trì Diệu thu tay về, nói: “Có lẽ ba quyển bài tập cũng không đủ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp