Thẩm Duật Hành gõ cửa vào lúc này: ”Anh có thể vào được không?”
Tôi không có cởi quần áo, không có gì bất tiện.
“Vào đi.”
Thẩm Duật Hành mang cho tôi một chiếc váy, kích thước nhìn có vẻ vừa với tôi.
“Đây là lần trước em họ của anh đến nhà anh chơi. Mẹ anh đã mua nó cho cô ấy. Cô ấy quên mang nó đi. Em mặc nó trước đi.”
Tôi nhìn chiếc váy, rồi nhìn Thẩm Duật Hành.
Đột nhiên, những gì Thịnh Lan Lan mắng tôi vừa rồi lại hiện lên trong tâm trí tôi.
Mặc dù tôi đã nói lại cô ta, nhưng kinh nghiệm trong những năm này khiến tôi bắt đầu nghi ngờ rằng chính mình thật xui xẻo.
Hơn nữa Thẩm Duật Hành có Trần Kiều Kiều làm nữ chính, anh ấy vẫn muốn lôi tôi đến diễn kịch, nói rằng anh ấy là một kẻ cặn bã thực sự là một kẻ cặn bã!
Bình luận trên đầu: “Tránh xa tôi ra một chút, đồ tra nam! Tôi độc thân, tôi xinh đẹp!”
Thẩm Duật Hành: “…” .
Tôi ăn cơm ở Thẩm gia rồi mới rời đi.
Mặc dù cha mẹ của Thẩm Duật Hành có vẻ khá thích tôi, nhưng bởi vì đã không gặp nhau trong nhiều năm, chúng tôi không có nhiều điều để nói, nói chuyện phiếm rất gượng gạo.
Ngược lại, Trần Kiều Kiều và cha mẹ anh ấy trò chuyện rất vui vẻ, thiên văn, địa lý, thời sự, chuyện phiếm, Trần Kiều Kiều đều có thể tiếp nối được cuộc trò chuyện.
Dưới thân phận nữ chính của cô ấy, tôi lại trở thành một nữ phụ.
Dù sao đi đâu cũng là nữ phụ, đến chỗ nào đều không may.
Từ nay về sau tôi nên nằm ườn ở nhà, trên đời này chỉ có bố mẹ là không chê con thôi.
Trên đường về, Thẩm Duật Hành hỏi tôi có phải là không vui không.
Tôi: “Không có.”
Dòng chữ trên đầu: “Anh có thể nhìn ra em không vui, còn hỏi làm gì!”
Thẩm Duật Hành lấy từ trong túi ra một miếng kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng: ”Không vui thì ăn chút gì ngọt đi.
“…”
Đây là dỗ trẻ con đấy à!
Nhưng tôi thực sự thích kẹo, vì vậy liền nhận lấy.
Tuy nhiên, trước khi tôi có thể bỏ kẹo vào miệng, xe của Thẩm Duật Hành đã bị đâm từ phía sau!
Rầm một tiếng, cả chiếc xe lao về phía trước.
Thẩm Duật Hành đạp phanh gấp, cả hai chúng tôi đều bị dây an toàn giữ chặt.
“Ch.ết tiệt!” Một câu chửi bật ra khỏi miệng tôi trong tiềm thức.
Thẩm Duật Hành nhanh chóng quay sang nhìn tôi: ”Em không sao chứ?”
Không có gì nghiêm trọng, chỉ là ngực có hơi nhói một chút.
Tôi lắc đầu với anh.
Thẩm Duật Hành để cho tôi ngồi đừng nhúc nhích, sau đó anh ấy xuống xe để thương lượng với chủ xe phía sau.
Tôi hạ kính xe xuống, nghe thấy người chủ xe phía sau đổ lỗi cho Thẩm Duật Hành vì tốc độ như rùa chiếm đường dẫn đến vụ tai nạn.
Thẩm Duật Hành thực sự là một người có giáo dưỡng rất tốt, anh ấy không mất bình tĩnh khi bên kia không phân phải trái hung hăng càn quấy, anh ấy chỉ nói rằng chờ cảnh sát giao thông đến để xác định trách nhiệm.
Anh ấy mới gặp lại tôi, chắc cũng không biết mấy năm nay tôi đã xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Nếu không, anh ấy có thể giống như Trần Phong và anh trai tôi, phản ứng đầu tiên sau vụ tai nạn chính là mắng tôi.
Những điều tồi tệ xảy ra với họ là vì tôi, kẻ xui xẻo, ở bên cạnh họ.
Sau khoảng nửa giờ, vụ tai nạn nhỏ này đã được xử lý.
Thẩm Duật Hành trở lại xe, vừa định nói chuyện với tôi, thì anh ấy nhìn thấy dòng chữ trên đầu tôi ——
“Tôi không may mắn, tôi không may mắn.”
Thẩm Duật Hành: “…”
Tôi thấy anh không nói nên lời, chắc lại đọc được lòng tôi rồi.
Vậy cũng rất tốt, vì vậy tôi nói với anh ấy: “Thẩm Duật Hành, anh nên tránh xa em ra.”
14
Khi tôi đến cửa nhà, tôi quay người định mở cửa, nhưng Thẩm Duật Hành đột nhiên ngăn tôi lại: “Tiểu Ly.”
“Còn việc gì nữa không?”
“Tại sao em lại muốn anh tránh xa em?”
“Không phải em đã nói với anh rằng em không có kế hoạch yêu đương trong thời gian này sao?”
Đôi mắt của Thẩm Duật Hành đột nhiên trở nên sắc bén, anh ấy nhìn thẳng vào tôi: “Không có kế hoạch hay không dám?”
Không dám.
Ở trường trung học, tôi thích một bạn trai trong lớp.
Mới tỏ tình với cậu ấy ngày đầu tiên, ngày hôm sau cậu ấy đã bị xe đâm vào.
Khi tôi học đại học, chủ tịch hội sinh viên theo đuổi tôi, bị sét đánh khi tôi gọi điện thoại cho tôi.
Có rất nhiều chuyện kỳ lạ tương tự, bất cứ ai nghe thấy đều gọi tôi là một kẻ xui xẻo.
Thẩm Duật Hành thực sự không sợ ch.ết, đã bảo anh ấy tránh xa tôi ra, mà anh ấy nhất quyết tiến tới.
“Em dám hay không không có quan hệ gì với anh, em…”
“Tiểu Ly.” Thẩm Duật Hành đột nhiên kéo tay tôi lại, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy phóng đại gấp mấy lần trước mắt tôi.
Anh nói: “Anh cũng như bố mẹ em, không bao giờ tin rằng em xui xẻo, thầy bói nói, anh có thể mang vận may đến cho em, em ở bên anh đi, chúng ta bù trừ cho nhau, bình an vô sự.”
“…”
Nếu thầy bói biết rằng anh ấy sử dụng vận may của mình để hóa giải không may mắn của người khác, sẽ gọi anh là kẻ điên mất thôi!
Tôi bỏ chạy.
Sau khi Thẩm Duật Hành ôm tôi, nói với tôi một hồi dài như vậy một cách rất nhẹ nhàng, tôi đã bỏ chạy trối ch.ết.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn và quyết tâm của Thẩm Duật Hành.
Anh ấy liên lạc với tôi mỗi ngày, đến nhà tìm tôi khi anh ấy không bận công việc.
Lúc đầu, tôi tránh gặp anh ấy, nhưng sau khi bố mẹ thuyết phục, tôi đã ra ngoài ăn tối với anh ấy vài lần.
Tôi thừa nhận rằng anh ấy là một người rất tốt và ấm áp.
Nhưng người càng tốt thì càng không nên xứng với tôi.
15
Sau đó, Trần Phong đến gặp tôi và hỏi tôi dạo này thế nào.
Tôi mặt không thay đổi trả lời: “Rất tốt.”
Trần Phong: “Tiểu Ly, trước đây anh đối với em quá tệ, bây giờ quay đầu lại có phải là quá muộn rồi không?”
“?”
Cái kịch bản này phát triển không đúng!
Trong thế giới của anh ta, Thịnh Lan Lan là nữ chính, tại sao anh ta lại đột nhiên quay đầu lại thổ lộ tình cảm với nữ phụ là tôi?