Cả trúc mã và anh trai đều chọn cứu nữ chính.

Những kẻ bắt cóc nhìn tôi một cách thương hại, nói rằng chúng sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của tôi trước khi ch.ết.

Không đợi tôi mở miệng, trên đỉnh đầu tôi đã hiện lên một hàng chữ: “Các người trói hai người đàn ông kia lại, để cho nữ chính chọn một trong hai!”

Bọn bắt cóc: “Đỉnh.”

Tôi xuyên vào một cuốn sách, trở thành nữ phụ Tống Ly hèn nhát lại xui xẻo, người cùng bị bắt cóc với nữ chính Thịnh Lan Lan.

Thịnh Lan Lan gọi tôi sao chổi.

“Nhất định là cô trêu chọc những người không đứng đắn bên ngoài kia, mới có thể liên lụy tôi!”

Tôi cười lạnh: “Không phải cô luôn nói cô xinh đẹp hơn tôi sao, tại sao không phải là cô trêu chọc họ chứ?”

Thịnh Lan Lan sửng sốt, bị sốc trước sự thay đổi đột ngột của tôi.

Sau đó, cô ta càng trở nên tức giận hơn, số lượng từ ngữ phát ra từ miệng cô ta tăng lên rõ rệt.

Tôi nghe mà nhức đầu, không muốn tốn sức tranh cãi với cô ta, dứt khoát nhắm mắt đi ngủ.

Khoảng nửa giờ sau, chúng tôi bị bọn bắt cóc đưa đến một nhà kho.

Kẻ bắt cóc gọi điện thoại cho hai người, một người là anh trai tôi, người kia là trúc mã của tôi – Trần Phong.

Ôi hiểu rồi! Cả hai đều là những người rất thân với tôi, vì vậy khi họ đến, họ chắc chắn sẽ cứu tôi trước, phải không?

Tôi quên mất, Thịnh Lan Lan mới là nữ chính.

Vả mặt đến nhanh ghê cơ.

Kẻ bắt cóc yêu cầu anh trai tôi và Trần Phong chọn một người, họ đã trăm miệng một lời chọn Thịnh Lan Lan mà không chút do dự.

Trần Phong cho tôi một lý do: “Tiểu Ly, anh xin lỗi, anh yêu Lan Lan rất nhiều, cô ấy là người anh quyết định sẽ cùng chung sống cả đời, anh không thể mất cô ấy được.”

Về phần anh trai tôi… anh ấy trực tiếp tránh ánh mắt giận dữ của tôi.

Anh tôi là bia đỡ đạn. Để tranh giành nữ chính với nam chính liền không màng đến sự sống ch.ết của em gái ruột mình luôn?

Còn Thịnh Lan Lan bên cạnh tôi thì đắc ý nhìn về phía tôi, giọng nói ẩn chứa sự khiêu khích: “Xin lỗi nhé, tôi cũng không ngờ rằng tất cả đều chọn tôi.”

Ha ha.

Chọn cô, chọn cô, tôi cũng không thể làm gì cả!

Hiện giờ tôi là một con cừu non chờ bị làm thịt, tôi không chấp nhận kết quả này cũng không còn cách nào khác.

Tôi nhắm mắt tuyệt vọng, chờ đợi bị gi.ết.

Nhưng vào lúc này, tên bắt cóc ghé sát vào tai tôi, âm trầm hỏi: “Có phải cô cảm thấy rất tủi thân không?”

“?”

Kẻ bắt cóc: “Thấy cô đáng thương, tôi sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của cô trước khi ch.ết.”

Còn có chuyện tốt như thế này cơ à?

Nội tâm tôi đã lập tức kích động đến bay lên.

Tuy nhiên, trước khi tôi có thể nói, hệ thống đột nhiên xuất hiện một bug!

Trên đầu tôi hiện ra một dòng chữ: “Trói hai người đàn ông kia lại, để cho nữ chính chọn một trong hai!”

Những người khác ở đây không thể nhìn thấy chữ viết trên đầu tôi, nhưng những kẻ bắt cóc thì có thể.

Anh ta sững người một lúc, rồi cười nhận xét: “Đỉnh”

Tôi không biết rằng những từ đó sẽ hiện ra trên đầu mình, còn thầm vui mừng vì kẻ bắt cóc hiểu rất rõ suy nghĩ của tôi.

Trong nháy mắt, anh trai tôi và Trần Phong đã bị trói.

Tôi ngoan ngoãn ngồi cạnh tên bắt cóc, anh ta còn đưa cho tôi một miếng dưa hấu.

Thịnh Lan Lan mắng tôi là kẻ không có lương tâm, kể lể những điều tốt đẹp mà anh trai tôi và Trần Phong đã làm cho tôi trong những năm qua.

Mỗi khi cô ta chửi một câu, năm chữ sẽ tự động hiện lên trên đầu tôi.

Lặp đi lặp lại năm từ: “Không phải việc của tôi.”

Tên bắt cóc lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi quen dần, anh ta cảm thấy thích thú.

Anh ta nhướn mày nhìn tôi: Cô bé, em có muốn đi theo anh không?

Ha Ha.

Anh ta thật hài hước.

Một người bình thường ai lại ở bên một kẻ bắt cóc?

Nhưng anh ta là kẻ bắt cóc, tôi không dám tùy tiện đắc tội.

Ngay khi tôi định giả vờ đáng thương nói rằng tôi không xứng ở bên anh ta.

Đột nhiên, một dòng chữ khác nhảy ra từ đỉnh đầu tôi: “Đồ ngốc thối tha, tránh xa tôi ra! Ai muốn ở bên một tên tội phạm như anh chứ!”

Kẻ bắt cóc: “…”

Nhìn khuôn mặt dần dần u ám của anh ta, tôi sợ đến tim đập nhanh hơn.

“Anh, anh làm sao vậy?”

Kẻ bắt cóc nghiến răng nghiến lợi: “Cô gọi tôi là đồ ngốc thối tha?”

“??”

Tại sao anh ta lại biết tôi đang nghĩ gì? Anh ta có kỹ năng đọc suy nghĩ?

Tôi sợ hãi tới mức giọng bắt đầu run lên: “Đại ca, ngài ân cần và tốt bụng như vậy, sao tôi có thể mắng anh là đồ ngốc thối tha? Họ —”

Tôi chỉ vào anh trai tôi và Trần Phong, nói một cách ngay thẳng: “Họ mới là đồ ngốc thối tha!”

Vì sự thay đổi lời nói nhanh chóng của tôi, những kẻ bắt cóc đã không so đo với tôi nữa.

Anh ta thúc giục Thịnh Lan Lan nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

Thịnh Lan Lan tỏ ra vênh váo hung hăng với tôi, nhưng khi đối mặt với những kẻ bắt cóc hung ác, cô ta nghiễm nhiên hóa thân thành một người đáng thương.

Hơn nữa, cô ta còn bộc lộ một cách vô cùng tinh tế sự ích kỷ của mình: “Đại ca, thật ra em với họ chỉ là bạn bè bình thường, bọn họ sống hay ch.ết là do anh quyết định, không cần hỏi em đâu.”

Kẻ bắt cóc: “Nói như vậy, chỉ cần cô có thể sống sót, tôi có thể gi.ết toàn bộ luôn?”

Thịnh Lan Lan điên cuồng gật đầu.

Vào lúc đó, tôi thấy ánh sáng trong mắt anh trai tôi và Trần Phong dần tắt đi.

Tên bắt cóc quay sang tôi và hỏi tôi: “Cô hy vọng tôi gi.ết đứa nào trước?”

Quan tâm thứ tự làm gì, hai người họ có thể ch.ết cùng nhau luôn mà!

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, liền nghe thấy tên bắt cóc ra lệnh cho thuộc hạ: “Cùng gi.ết cả hai luôn đi!”

“?”

Ôi trời ơi! Anh ta rất hiểu tôi!

Nếu anh ta nguyện ý quay ngược thời gian, vì anh ấy đẹp trai lại rất chi là hiểu lòng tôi, tôi sẵn sàng cùng anh ta yêu đương!

Kẻ bắt cóc: “Cô muốn yêu đương với tôi?”

“…”

Theo kinh nghiệm đọc truyện của tôi, nữ phụ thường có kết cục không mấy tốt đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play