Nữ phụ độc ác có bình luận trực tiếp

Chương 4


2 tuần


Thẩm Duật Hành nắm lấy tay tôi,”Đừng cử động.”

“Hả?”

Thẩm Duật Hành giữ im lặng cho đến khi dòng chữ trên đầu biến mất, sau đó anh chuyển ánh mắt xuống và bắt gặp ánh mắt của tôi.

Anh biết rằng tôi muốn yêu đương với anh, nhưng tôi không chịu thừa nhận điều đó.

Phải làm gì bây giờ?

Chỉ có thể đào một cái hố và đợi tôi tự mình nhảy vào.

Mà tôi hoàn toàn không biết gì về điều này.

11

Ngày hôm sau, trước tiên là Thẩm Duật Hành gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.

Khi tôi không nhắn lại, mới gọi điện thoại tôi.

Tôi vẫn đang chìm trong giấc ngủ, nhất thời không nhớ ra được rằng hôm nay tôi sẽ gặp bố mẹ anh ấy với tư cách là bạn gái.

Thẩm Duật Hành ở đầu bên kia điện thoại thở dài: ”May mắn thay, anh hiểu rõ em, nếu không, bố mẹ và anh không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.”

“Em sẽ dậy ngay!”

Sau khi nhanh chóng chải chuốt và mặc quần áo gọn gàng, tôi hùng hùng hổ hổ lao xuống nhà.

Cha mẹ tôi cũng đang chuẩn bị ra ngoài, thấy tôi vội vàng liền hỏi: “Sao vậy?”

“Con đi ra ngoài một lát.”

“Con muốn đi đâu? Chúng ta đưa con đi.”

Tôi đang định gật đầu thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Chính là Thẩm Duật Hành đang ở đây!

Sau khi chào hỏi bố mẹ tôi, anh giải thích mục đích chuyến thăm của mình: “Thưa chú dì, cháu tới đón Tiểu Ly.”

Bố mẹ tôi hơi ngạc nhiên: “Hai đứa bắt đầu hẹn hò đấy à?”

“…”

Thẩm Duật Hành mỉm cười, ngữ khí ôn hòa: “Vẫn chưa tính là hẹn hò ạ, chúng con còn đang tìm hiểu nhau, cuối cùng điều đó vẫn phụ thuộc vào ý định của Tiểu Ly.”

Cha mẹ tôi cảm động đến sắp khóc.

Bởi vì xác thực là từ nhỏ tôi đã có thể chất không may.

Vốn dĩ gia đình tôi rất giàu có, nhưng từ khi tôi sinh ra, gia đình tôi bắt đầu xuống dốc, làm ăn ngày càng sa sút.

Sức khỏe của bố mẹ tôi dần trở nên không tốt.

May mắn thay, dù tôi bị tất cả mọi người ghét bỏ nhưng bố mẹ tôi vẫn rất yêu thương tôi.

Họ thậm chí còn chuyển nhà để bảo vệ tôi.

Nghe nói trước kia Thẩm gia từng là hàng xóm của chúng tôi.

Bây giờ nhìn thấy một người tôn trọng tôi, bảo vệ tôi như thế, họ thực sự sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Vốn dĩ tôi muốn giải thích mối quan hệ của mình với Thẩm Duật Hành, nhưng nhìn thấy họ như thế này, tôi im lặng nuốt xuống tất cả lời nói của mình.

Thẩm Duật Hành nhìn tôi, sau đó nắm lấy tay tôi bước ra ngoài.

Sau khi lên xe, tôi nói với anh ấy: ”Sau lần này, anh đừng đến tìm em nữa.”

Thẩm Duật Hành: “Tôi đã mang đến rắc rối cho em rồi?”

“Không phải, em không có ý định yêu đương.”

Thẩm Duật Hành: “Đã hiểu.”

Đột nhiên anh dễ nói chuyện như vậy, tôi bị mê hoặc đến buông lỏng cảnh giác.

Chờ khi đến nhà anh, tôi mới biết được, hôm nay ngoại trừ tôi, còn có một người khác.

Trong thế giới của Trần Phong và anh trai tôi, Thịnh Lan Lan là nữ chính, còn tôi là nữ phụ kém may mắn.

Nhưng trong thế giới của Thẩm Duật Hành, nữ chính là người khác, còn tôi vẫn là nữ phụ!

- NhayHo.Com

Dì nhẹ nhàng nói: “Hôm nay dì vốn định đến thăm bố mẹ con, nhưng bố mẹ con nói hôm nay là kỷ niệm ngày cưới, họ muốn hẹn hò riêng nên đành hẹn hôm khác nhé.”

Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ tôi?

Thảo nào vừa rồi tôi thấy mẹ tôi ăn mặc rất tinh tế.

Tôi đang cảm thấy có lỗi, Thẩm Duật Hành nói: “Lát nữa anh đưa em về, trên đường đi siêu thị mua ít quà, em mang về cho bố mẹ.”

Uh… Còn khá tri kỷ.

Nhưng mà, hai mẹ con cứ nói chuyện với tôi, làm đại mỹ nhân bên cạnh xấu hổ.

Mà đại mỹ nữ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chủ động xen vào: ”Xin chào, tôi tên là Trần Kiều Kiều, từ nhỏ cùng Duật Hành lớn lên, em có phải là em gái mà anh ấy nhắc tới không?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Vậy sau này em cũng sẽ là em gái của chị rồi.”

“…”

Những người khác là không biết cách làm bà mẹ, nhưng tôi là một người không hiểu cách làm em.

Cô ấy nhất định không biết tôi có thể chất như thế nào, nếu không trốn tôi cũng không kịp, làm sao có thể cùng tôi gọi chị xưng em.

À há! Chị em cái gì, cô ấy là muốn làm chị dâu tôi!

Tôi nhìn kỹ hơn vào Trần Kiều Kiều, cảm thấy cô ấy thật đẹp, kiểu đẹp đến phát sáng ấy.

Nếu cô ấy đứng một chỗ cùng với Thẩm Duật Hành, đó nhất định là tổ hợp soái ca mỹ nữ cảnh đẹp ý vui.

Từ cuộc trò chuyện giữa cô ấy và mẹ của Thẩm, tôi cũng có thể biết được thông tin đại khái, cô ấy tính tình tốt, gia thế cũng không tệ.

Ôi, thanh mai trúc mã, ông trời tác hợp.

Có thể là do tôi quá mải mê suy nghĩ nhiều chuyện, lúc mẹ Thẩm đưa nước trái cây cho tôi, tôi đã không kịp hoàn hồn, cho nên không có cầm chắc.

Một nửa cốc nước trái cây đổ trên váy trắng của tôi, một mảnh màu vàng, nhìn qua có chút xấu hổ.

Mẹ Thẩm lập tức xin lỗi tôi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là dì không có cầm chắc.”

“Không phải đâu ạ, dì, là do con không cầm chắc.”

Dứt lời, tôi đứng dậy vào phòng tắm chỉnh lại váy.

Mới kịp vò hai lần, điện thoại “dingdong” một tiếng, nhắc nhở tin nhắn đã đến.

Thịnh Lan Lan không nuốt nổi sự bực mình của ngày hôm qua, gửi tin nhắn mắng tôi: “Cô là cái đồ sao chổi, ai có liên quan với cô đều không may, cô xui xẻo như vậy, hại anh trai cô và Trần Phong nhiều năm như vậy còn chưa đủ, còn muốn đi gây hoạ cho người khác?”

Trên đời này, chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng mười chữ: “Không phải việc của anh, không phải việc của tôi.”

Vì vậy, tôi trả lời Thịnh Lan Lan năm từ đầu tiên: “Không phải việc của cô.”

Sau khi nhắn xong, tôi thuận tay chặn cô ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play