Nữ phụ độc ác có bình luận trực tiếp

Chương 6 - Hoàn


2 tuần


Tống Nham cũng bất ngờ xuất hiện vào lúc này, kéo tôi qua và giáng một đòn vào Trần Phong.

“Cút! Tránh xa em gái tôi ra! Đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!”

Ngay khi Trần Phong nhìn thấy anh trai tôi, anh ta đã tỏ ra xấu hổ và nhanh chóng rời đi.

Tôi ch.ết lặng.

Tống Nham quay lại, giải thích với tôi: “Anh ta từ anh biết được rằng bố mẹ chúng ta đã lập di chúc để lại cho em hầu hết tài sản của gia đình, anh ta muốn lừa em!”

Tôi nổi giận: “Vậy tại sao vừa nãy anh không đánh anh ta một trận?”

“Quên đi.” Tống Nham có chút buồn bực: “Dù sao cũng làm bạn nhiều năm như vậy, chỉ có thể trách mình nhìn nhầm người.”

Chà, có thể thừa nhận sai lầm của mình thì vẫn là một đứa trẻ ngoan.

Nhưng tôi rất ngạc nhiên, cha mẹ tôi để lại phần lớn tài sản của gia đình cho tôi, Tống Nham không tức giận sao?

Thấy tôi nhìn anh ấy một cách nghi ngờ, Tống Nham chột dạ nhìn đi chỗ khác vẻ tội lỗi.

“Cha mẹ nói chuyện với anh, anh nghĩ những gì họ nói là đúng. Trong mấy năm qua, anh đã bị Trần Phong tẩy não, vì vậy anh đã làm theo suy nghĩ của anh ta và luôn cho rằng em thật xui xẻo.”

“Còn bây giờ thì sao?”

Tống Nham ngạo kiều hừ một tiến: “Em gái anh làm sao có thể xui xẻo?”

“Ra là thế à…” Tôi nhếch mép cười: “Vậy anh đi dạo phố với em đi.”

Tống Nham: “Anh có việc gấp đi trước. Tạm biệt!”

“…”

Ngoài miệng nói một đàng, nhưng cơ thể của anh rất thành thật.

16

Vào buổi tối, tôi đến phòng bố mẹ tôi để hỏi về việc lập di chúc.

Mẹ tôi bảo: “Lập sớm một chút có gì không tốt đâu, chờ sau này chúng ta già nên hồ đồ rồi, chưa chắc đã là ý của chúng ta.”

“Anh con không tức giận chứ?”

“Nó có quyền gì mà tức giận?” Mẹ tôi cười khúc khích: “Mọi thứ trong nhà đều do mẹ và bố con vất vất vả vả kiếm được. Chúng ta muốn cho ai thì cho.”

Bố tôi cũng nói: “Chuyện này con không phải lo, đã bàn với anh con rồi.”

Mặc dù họ nói rất nhẹ nhàng nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Mãi cho đến khi tôi rời khỏi phòng của họ, tôi mới bắt gặp Tống Nham đang đi xuống nhà để rót nước.

Anh do dự một giây rồi nói: “Thật ra bố mẹ thấy em chưa bao giờ dám yêu đương, cũng không nỡ ép em, họ sợ sau khi họ đi, em sẽ cô đơn một mình rất đáng thương, cho nên họ lập di chúc này.”

“Còn anh thì sao?”

“Anh á?”Tống Nham nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Anh sau này nhất định phải cưới một người vợ, tự mình có thể kiếm tiền, nhà mình để lại cho em, anh cũng không sao cả.”

Tôi gật đầu rồi nhanh chóng quay về phòng.

Thực ra, tôi không muốn Tống Nham nhìn thấy tôi rơi nước mắt.

Gia đình này yêu tôi rất nhiều.

17

Sau đó, tôi đã hỏi cha mẹ tôi một cách cẩn thận về chuyện của gia đình của chúng tôi và Thẩm gia.

Hóa ra trước khi tôi học tiểu học, gia đình chúng tôi và nhà họ Thẩm luôn là hàng xóm của nhau.

Mối quan hệ giữa tôi, Tống Nham và Thẩm Duật Hành cũng rất tốt.

Khi tôi học trung học cơ sở, bà nội đến nhà chúng tôi và qua đời vì một cơn bạo bệnh.

Những lời xì xào bàn tán xung quanh tôi ngày càng trở nên xấu xa, mọi người trong cả khu nhà, ngoại trừ gia đình Thẩm, đều đi vòng khi họ gặp tôi.

Cha mẹ tôi lo lắng rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ gây ra những tổn thương tâm lý không thể cứu vãn cho tôi, vì vậy họ đã chuyển đi trong đêm, thậm chí không kịp chào hỏi nhà họ Thẩm.

Khi Thẩm Duật Hành đi học về, anh ấy liền phát hiện cả gia đình chúng tôi đã biến mất.

Trong những năm tiếp theo, gia đình Thẩm đã cố gắng liên lạc với gia đình chúng tôi.

Cuối cùng đã liên lạc được vào năm nay.

Mẹ tôi nói: “Thật ra, trước khi chúng ta chuyển đi, mẹ cảm thấy ánh mắt thằng nhóc Duật Hành nhìn con có chút không bình thường rồi. Lúc đó mẹ cũng vì lo lắng rằng con sẽ yêu sớm nên mới quyết định chuyển đi.”

Dù sao thì đó cũng là để bảo vệ tôi.

Tôi làm nũng như một đứa trẻ trong vòng tay mẹ: “Mẹ nên cho con yêu sớm đi. Nói không chừng hiện tại mẹ đã lên chức bà rồi”.

Mẹ tôi: “Bao nhiêu năm nay Duật Hành vẫn không quên con. Hôm trước nghe nói con có người yêu, nó đã mất bình tĩnh trước mặt mẹ và ba con.”

“Anh ấy khóc ạ?”

“Ha ha …”Mẹ tôi cười lớn: “Thế thì không có, chỉ là rất mất mát, kiểu mất mát mà người khác có thể nhìn thấy ngay mà thôi.”

Tôi cũng cười.

“Tiểu Ly.” Mẹ tôi sờ mặt tôi, kiên nhẫn thuyết phục: “Sao con không thử yêu đương với Duật Hành, con đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn còn có cha mẹ mà.”

Khi tôi nghĩ đến người bị ô tô đâm ở trường trung học, người bị sét đánh ở trường đại học, tôi cảm thấy kinh hãi.

“Nếu như…”

“Không đâu.” Đôi mắt mẹ tôi tràn đầy yêu thương: “Tiểu Ly của chúng ta không phải là kẻ xui xẻo.”

Tôi không biết có phải là do tâm thái của tôi đã thay đổi hay Thẩm Duật Hành thực sự có thể hóa giải thể chất xui xẻo của tôi.

Sau khi bố mẹ tôi thuyết phục, tôi đã cố gắng ở chung với anh ấy, xác thực không có chuyện gì xấu xảy ra.

Điều duy nhất khiến tôi phát điên là-

Dòng chữ trên đầu tôi thỉnh thoảng vẫn hiện lên.

Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng Thẩm Duật Hành có thể đọc được suy nghĩ.

Mãi cho đến ngày hôm đó, tôi mới phát hiện ra rằng anh ấy đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của tôi. Dưới sự chất vấn nghiêm khắc của tôi, Thẩm Duật Hành nói với tôi: “Có một dòng chữ trên đỉnh đầu em.

“…!!!”

Thật bất thường!

Trên đời này làm sao lại có chuyện kỳ quái như vậy!

Vì vậy, anh ấy thường nhìn thấy một hàng chữ trên đầu của tôi?

Thẩm Duật Hành gật đầu: “Lúc đầu anh thấy em nói để anh trói anh trai em và Trần Phong, sau đó anh thấy em nói rằng em muốn yêu anh, còn có …”

“Đừng nói nữa!”

Tôi xấu hổ và tức giận muốn ch.ết, quay người lại muốn bỏ chạy.

“Tiểu Ly.” Thẩm Duật Hành đột nhiên ôm chặt lấy tôi, áp vào tai tôi, dùng giọng nói quyến rũ mê hoặc tôi: “Nói cho ca ca biết, bây giờ em đang nghĩ gì?”

Huhuhu, anh ấy sử dụng mỹ nam kế.

Tôi ngoài mặt còn đang giãy giụa thì dòng chữ trên đầu đã tát thẳng vào mặt tôi: “Muốn ca ca hôn hôn em!”

Thẩm Duật Hành: “Muốn hôn thì hôn đi.”

19

Quá trình yêu đương giữa tôi và Thẩm Duật Hành rất thoải mái và hạnh phúc.

Đôi khi tôi giở tính trẻ con khẩu thị tâm phi thì dòng chữ trên đầu trực tiếp vả mặt tôi với tốc độ ánh sáng.

Đôi khi Thẩm Duật Hành không buồn mở miệng hỏi tôi, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của tôi là được rồi.

Biết trong lòng tôi đang nghĩ gì và làm theo những gì tôi muốn hoàn toàn rất hiệu quả.

Tất nhiên, nếu tôi có bất kỳ ý tưởng xấu nào, anh ấy sẽ biết ngay lập tức.

Ví dụ, một ngày nọ, khi chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, tôi nghĩ đến trong nhà đã hết bao cao su ở nhà, tình cờ siêu thị đang tổ chức một sự kiện, vì vậy tôi muốn mua nhiều một chút.

Nhưng tôi quá xấu hổ khi lấy nhiều như vậy, vì vậy tôi muốn Thẩm Duật Hành lấy nó.

Có rất nhiều người xung quanh, tôi liên tiếp nháy mắt với anh ấy.

Không biết là anh ấy ngốc thật hay cố tình giở trò, nhưng anh ấy không hiểu ý tôi.

Tôi gấp lên, nhỏ giọng nói: “Anh lấy thêm cái đó đi.”

Thẩm Duật Hành: “Cái nào?”

“Chính là nó đó!”

Thẩm Duật Hành nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của tôi.

Đỉnh đầu: “Anh là heo sao! Lấy bao cao su bao cao su bao cao su!”

Nếu không có lúm đồng tiền trên môi của Thẩm Duật Hành, tôi còn không biết rằng những từ đó đã xuất hiện trên đỉnh đầu của tôi.

Tôi nhanh chóng giơ tay lên vỗ loạn, cố gắng xoá đi dòng chữ đó.

Thẩm Duật Hành kéo tay tôi xuống, cười xấu xa: “Tiểu Ly, hãy nói thẳng cho anh biết suy nghĩ của em đi, điều đó rất tốt.”

“…”

Trên đầu ầm ầm một tiếng: “Tốt cái đầu anh ấy! Đêm nay anh ngủ thư phòng đi!”

Thẩm Duật Hành lấy vài hộp bao cao su bỏ vào giỏ hàng, lại nói với tôi: “Vừa mua những thứ này lại để anh ngủ thư phòng, không tốt lắm đâu?”

“…”

So da mặt dày thì tôi không sánh bằng anh.

Về sau Thẩm Duật Hành giải thích cho tôi về Trần Kiều Kiều.

Thật ra ngày đó Trần Kiều Kiều là không mời mà tới.

Giáo dưỡng khiến anh ấy không thể xua đuổi khách ngay lập tức, đồng thời anh ấy muốn xem phản ứng của tôi như thế nào.

Anh ấy rất vui khi thấy tôi nghĩ Trần Kiều Kiều là nữ chính của anh ấy. Khi tôi cảm thấy mất mát vì điều đó, anh ấy rất vui vẻ.

Chỉ là lúc đó tâm tình của tôi vẫn chưa thay đổi, chỉ muốn tránh xa người khác, về nhà nằm ườn, còn không biết mình đã nhảy xuống hố anh đào.

Vào ngày Tết Trung thu, Thẩm Duật Hành đã sắp xếp cho hai gia đình chúng tôi ăn tối cùng nhau.

Trong bữa tối, tôi ra ngoài đi vệ sinh, khi quay lại thì nghe thấy mẹ anh và mẹ tôi nói chuyện.

“Những tin đồn đó quá thái quá. Chúng tôi không bao giờ tin rằng Tiểu Ly sinh ra đã gặp xui xẻo. Bà quên rằng nhà của chúng tôi đã bốc cháy vào một đêm. Chính Tiểu Ly đã thức dậy vào lúc nửa đêm để đi vệ sinh và nhìn thấy nó, con bé kịp thời hét lên để cứu chúng tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play