Tống Như Ý thật sự không để bụng, có thể sống lại một kiếp, cô không muốn lãng phí quá nhiều tâm tư vào việc người nhà có quan tâm mình hay không.

 

Bây giờ cô chỉ muốn kinh doanh công ty thật tốt, bảo vệ được cho Chu Dật Sinh.

 

Chu Dật Sinh nghe xong những lời này thì cũng không nói gì thêm, xoay người đi rót cho cô một ly nước sôi để nguội.

 

“Uống miếng nước đi.”

 

“Cảm ơn anh.” Tống Như Ý nhận lấy ly nước, phát hiện nó ấm ấm, cô khẽ mỉm cười, uống mấy ngụm.

 

“Chu Dật Sinh, vì sao anh lại muốn....”

 

Cô nhớ rõ, hình như Chu Dật Sinh học liên tục lên thạc sĩ và tiến sĩ. Sau khi tốt nghiệp có rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng chỉ đích danh là muốn anh, nhưng anh lại lựa chọn đi dạy học.

 

Chu Dật Sinh hơi ngẩn người như rơi vào hồi ức cũ, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: “Muốn dạy học.”

 

Tống Như Ý còn muốn hỏi gì đó nhưng đúng lúc này cửa bị đẩy ra. Thư kí đi tới: “Cô Tống, đây là văn kiện mà cô muốn.”

 

Tống Như Ý đành phải nhận lấy văn kiện. Chờ sau khi thư kí rời khỏi, cô không tiếp tục dò hỏi nữa mà nhẹ nhàng dùng ngón tay lật những trang giấy.

 

Đang lật thì ánh mắt cô dừng trên tên của một người, Tống Bác Văn.

 

Cô nghiêm túc nhìn vài lần, tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Sơn, giữ 20% ở Thịnh Khải, cũng được xem như là đại cổ đông.

 

Bảo sao người anh họ kia của cô dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận cô, cấu kết với Tống Như Lâm cướp lấy cổ phần của cô.

 

Chu Dật Sinh thấy Tống Như Ý nhìn chằm chằm vào một phần giới thiệu thì đột nhiên hỏi: “Có chỗ nào không hiểu à? Anh có thể chỉ em.”

 

Lúc này Tống Như Ý mới khôi phục lại tinh thần, lắc đầu với anh: “Không sao.”

 

Rất nhanh cô đã lật qua trang kia. Những cổ đông còn lại là một vài người khá xa lạ, cũng chiếm không quá nhiều cổ phần.

 

Qua một tiếng đồng hồ, Tống Như Ý đóng văn kiện lại. Cô đã hiểu sơ sơ về tài liệu của công ty.

 

“Chu Dật Sinh, chúng ta đi thôi.”

 

Tống Như Ý nói xong mới phát hiện ra Chu Dật Sinh đang nhìn điện thoại. Cô đi qua, vừa định ngó xem thì thấy anh tắt đi. Vừa rồi trong nháy mắt hình như cô thấy một tấm ảnh chụp.

 

“Có phải em dọa anh rồi không? Em muốn nói là em xem được kha khá rồi, định mang về nhà nghiên cứu thêm.”

 

“Không có, đi thôi.”

 

Tống Như Ý không hỏi bức ảnh kia là gì. Cô nghĩ nếu Chu Dật Sinh muốn cho cô biết thì anh sẽ nói với cô.

 

Suốt chặng đường đi, Chu Dật Sinh không nói một câu nào. Tống Như Ý cũng không nói gì, cô nghĩ là do anh quá mệt mỏi.

 

Nhưng tới biệt thự, Chu Dật Sinh lại nói phải về trường học.

 

“Không phải anh xin nghỉ rồi sao? Sao lại phải qua đó?”

 

“Có một số việc phải xử lý.”

 

Tống Như Ý không chú ý tới giọng nói lạnh lùng của anh: “Anh chờ em chút, em cất văn kiện xong sẽ đi cùng anh.”

 

Chu Dật Sinh không nói gì, Tống Như Ý tưởng anh đồng ý nên xoay người đi lên lầu, cất văn kiện vào trong két sắt rồi rời đi.

 

Mới vừa xuống cầu thang, cô nhìn thoáng qua cửa thì thấy Chu Dật Sinh đã đi rồi.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tống Như Ý vội vàng gọi điện cho anh. Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền tới giọng của Chu Dật Sinh: “Anh đi trước.”

 

Nói xong liền cúp điện thoại.

 

Tống Như Ý vô cùng hoang mang. Cô có làm chuyện gì khiến anh không vui sao?

 

Nghĩ tới đây, cô nhớ tới bức ảnh trên điện thoại của Chu Dật Sinh.

 

Tống Như Ý không lái xe nên đành phải gọi điện kêu tài xế lại đón cô.

 

Bên kia, Chu Dật Sinh dừng xe ở gara. Anh lấy điện thoại ra, mở bức ảnh kia lên. Đó là tin nhắn do một dãy số xa lạ gửi tới, bên trên là ảnh chụp Tống Như Ý và một người đàn ông.

 

Anh biết người đàn ông này, có một khoảng thời gian Tống Như Ý và anh ta có qua lại với nhau tạo nên hàng loạt tai tiếng.

 

Kỳ thực có tai tiếng hay không thì anh không biết, cũng không rõ lắm. Vậy nên giờ anh mới không tự tin như vậy.

 

Điều ảnh hưởng tới Chu Dật Sinh không đơn giản chỉ là bức ảnh này.

 

Mà còn một đoạn tin nhắn bên dưới.

 

Anh rể, người chị em muốn kết hôn căn bản không phải anh.

 

Người có thể gọi anh là anh rể chỉ có mình Tống Như Lâm, anh không biết cô ta lấy được dãy số này từ đâu.

 

Chu Dật Sinh không muốn nghĩ tới lí do trong đó. Vài phút sau, anh xóa tin nhắn đi, cũng chặn luôn số điện thoại đó.

 

Hành động ban nãy của anh cũng không phải là tức giận với Tống Như Ý mà là muốn tránh mặt.

 

Sợ sẽ nghiệm chứng ra gì đó qua miệng cô. Chỉ cần anh giả vờ cái gì cũng không biết là được rồi.

 

Tắt điện thoại xong, Chu Dật Sinh liền xuống xe.

 

Lúc này Tống Như Ý cũng vừa tới trường học, nói với tài xế: “Anh về trước đi.”

 

Nói xong cô vội vã đi vào, vừa đi vừa gọi điện thoại nhưng điện thoại đối phương đã tắt nguồn.

 

Tống Như Ý lập tức trở nên luống cuống. Cô mau chóng chạy tới văn phòng. Bên trong chỉ có anh thầy giáo lần trước, cô bèn đi lên: “Chào anh, xin hỏi Chu Dật Sinh có tới đây không?”

 

Thầy giáo đó lắc đầu: “Không phải thầy Chu xin nghỉ sao? Cô gọi điện cho anh ấy xem sao?”

 

“Tắt máy rồi.”

 

“Anh có biết, thường ngày anh ấy hay đi tới đâu không?”

 

Thầy giáo đó ngẫm nghĩ: “Cô đi tới tiệm cà phê bên khu nam xem thử đi, khi rảnh rỗi thầy Chu thích kiếm nơi nào đó để ngồi.”

 

“Cảm ơn anh.” Nói xong câu đó, Tống Như Ý xoay người chạy nhanh về phía tiệm cà phê.

 

Đi được gần nửa tiếng, Tống Như Ý cũng đã tới được tiệm cà phê. Cuối cùng cô tìm thấy Chu Dật Sinh đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

 

Chu Dật Sinh cũng thấy cô. Tống Như Ý đi qua: “Vì sao lại tắt máy?”

 

“Hết pin.”

 

Tống Như Ý đột nhiên trở nên tức giận. Cô ngồi trước mặt anh, may mắn là người khác không thể nào thấy được nơi này.

 

“Chu Dật Sinh, có chuyện gì không thể nói ra sao?”

 

Chu Dật Sinh thoáng ngẩn người, nhưng không nói gì.

 

Tống Như Ý càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng hoảng hốt. Đột nhiên đôi mắt cô ửng đỏ, cực kì đáng thương nhìn Chu Dật Sinh.

 

“Anh có biết em rất lo lắng cho anh không?”

 

Chu Dật Sinh cúi đầu, không cho người khác nhìn thấy vẻ mặt của anh. Mái tóc trên trán vừa hay che đi đôi mắt anh.

 

“Anh muốn ở một mình một lúc.”

 

“Có phải vì bức ảnh kia không?” Tống Như Ý trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Chu Dật Sinh, anh không tin em?”

 

Lúc này Chu Dật Sinh mới ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn ngập cảm xúc mà cô không rõ. Anh ngẫm nghĩ rồi đưa điện thoại di động đã khởi động lại qua cho cô.

 

“Lúc trước em vì anh ta mà không chịu gả cho anh à?”

 

Tin nhắn kia đã bị anh xóa đi, bây giờ chỉ còn lại một tấm ảnh chụp.

 

Tống Như Ý nhìn thoáng qua, cô thoáng sửng sốt: “Chỉ bởi vì bức ảnh này mà anh tức giận rồi trốn tránh em?”

 

“Chu Dật Sinh, anh không tin em à?”

 

Chu Dật Sinh vội vàng phản bác: “Không có tức giận với em.”

 

“Bức ảnh này chụp lúc còn đi học, là ảnh chụp chung với mọi người. Còn nữa, em không có quan hệ gì với anh ta cả. Lúc trước không muốn kết hôn với anh cũng chỉ là vì không hiểu chuyện.”

 

“Chu Dật Sinh, em thật sự muốn ở bên anh.”

 

Chu Dật Sinh im lặng. Chuyện này đúng là anh đã không xử lý tốt. Chỉ cần gặp phải chuyện gì có liên quan tới cô anh đều sẽ mất khống chế, không thể phân tích nguyên do trong đó.

 

“Anh... hiểu lầm em rồi, thực xin lỗi.”

 

Tống Như Ý lắc đầu. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao một người lý tính như Chu Dật Sinh lại dễ dàng bị Tống Như Lâm hại chết như vậy.

 

Hóa ra hết thảy mọi ngọn nguồn đều đến từ cô.

 

“Chu Dật Sinh, anh hãy chỉ tin em, đừng tin người khác có được không?”

 

“Được.”

 

Lúc này Tống Như Ý mới nhẹ thở ra. Hai người ở bên nhau, thứ cần nhất là tin tưởng.

 

“Trước kia em cũng từng tới nơi này vài lần.” Nếu đã nói xong, cô cũng không cần gắt gao bám chặt chuyện này không buông nữa. Còn ai đã gửi ảnh chụp, trong lòng cô cũng đã có đáp án.

 

“Anh biết.” Chu Dật Sinh chỉ vào căn phòng bên trong cùng: “Nơi này.”

 

Khuôn mặt nhỏ xinh của Tống Như Ý khẽ ngẩn ra. Cô chưa từng chú ý tới chuyện này.

 

“Sau khi đi dạy khá áp lực, thường xuyên tới đây, cũng thường xuyên gặp em nên nhớ rõ.”

 

Tống Như Ý gật đầu. Khi đó bọn họ còn chưa có quen biết.

 

“Bây giờ chúng ta đã quen rồi, hơn nữa lại còn rất thân quen.”

 

Chu Dật Sinh là người hướng nội. Lúc bọn họ kết hôn không thích nói chuyện, ngay cả khi cô mắng anh, anh cũng chỉ ngây người chờ cô mắng xong thì để lại một câu sẽ không ly hôn rồi vội vàng rời đi.

 

“Ừm.”

 

Tống Như Ý thấy vành tai Chu Dật Sinh ửng hồng thì cảm thấy tò mò. Đã là người trưởng thành rồi sao còn ngại ngùng vậy chứ.

 

Kỳ thực sao cô biết được, thân là trưởng khoa khoa quản lý công nghiệp, hầu như đều phải giao tiếp với mọi người sao anh có thể hướng nội được?

 

Tới tối, khi quán cà phê đóng cửa, Tống Như Ý và Chu Dật Dinh mới rời đi. Dọc đường đi đã khá vắng người, Tống Như Ý bèn vươn tay nắm lấy tay Chu Dật Sinh. Mười ngón tay đan xen vào nhau.

 

“Trước kia em từng nghĩ nếu có người nào có thể cõng em đi quanh sân trường một vòng thì em sẽ gả cho người đó.”

 

Câu này của cô không phải là đùa. Đi hết cả đại học Nam Khai phải mất ba tiếng, cõng người đi ba tiếng, người bình thường không thể nào làm được.

 

Lúc này Chu Dật Sinh đột nhiên đẩy tay cô ra, ngồi xổm xuống phía trước.

 

“Anh đang làm gì vậy?”

 

“Cõng em đi quanh sân trường.”

 

Tống Như Ý mỉm cười. Trên đời này người có thể đặt lời cô nói vào lòng cũng chỉ có mình Chu Dật Sinh.

 

“Không cần, em đã gả cho anh rồi.”

 

Chu Dật Sinh vẫn không đứng dậy. Lúc này đã đi tới thư viện, người đi đường cũng bắt đầu nhiều lên.

 

Đã có một ít học sinh đi về phía bọn họ.

 

Tuy nhìn Tống Như Ý khá tùy tiện nhưng vào lúc này cô cũng không thể hoàn toàn không để ý.

 

“Chu Dật Sinh, có người tới.” Tống Như Ý nói ở phía sau anh.

 

“Không sao, em lên đi.”

 

Chu Dật Sinh là một tên bướng bỉnh, có nói thế nào cũng vẫn bất động.

 

Tống Như Ý đành phải làm theo. Khi tựa vào lưng anh, cô có cảm giác cực kì an toàn.

 

Nhưng Chu Dật Sinh quá gầy.

 

“Chào trưởng khoa Chu.”

 

“Chào trưởng khoa ạ.”

 

Chu Dật Sinh đều đáp lại, không hề để ý tới ánh mắt đánh giá của sinh viên. Anh đang cõng cả thế giới của anh.

 

Hôm nay Chu Dật Sinh thật sự đã cõng Tống Như Ý đi khắp mọi góc trong sân trường.

 

Hốc mắt Tống Như Ý đã ươn ướt: “Mệt không?”

 

“Không mệt.”

 

“Vì sao anh lại tốt với em như vậy?”

 

Chu Dật Sinh ngây người vài giây: “Chỉ muốn... đối tốt với em.”

 

Nếu lúc này Tống Như Ý có thể nhìn thấy mặt anh, thì đã không có chuyện mãi sau này mới biết được nguyên nhân.

 

Lúc đi tới cổng trường, Tống Như Ý mở cameras ra: “Cười một cái đi.”

 

Tống Như Ý nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, còn Chu Dật Sinh thì chỉ khẽ nhoẻn miệng cười.

 

Tống Như Ý còn nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của Chu Dật Sinh. Sau khi về tới nhà, cô lấy giấy chứng nhận kết hôn ra chụp ảnh.

 

Sau đó đăng lên trên wechat.

 

“Tôi đã từng nói, ai cõng tôi đi một vòng quanh sân trường đại học Nam Khai thì tôi sẽ gả cho người đó.”

 

Ở dưới cô gắn kèm ba bức ảnh rồi đăng lên.

 

Rất nhanh đã có rất nhiều người bình luận vào. Phần lớn đều chúc phúc cô, còn có người kinh ngạc, không ngờ người cô kết hôn lại là Chu Dật Sinh.

 

Chu Dật Sinh vừa về liền đi tắm. Tống Như Ý nằm trên giường chơi điện thoại. Lúc này có âm thanh thông báo Wechat vang lên, cô vừa mở ra thì thấy có người bình luận.

 

“Cuối cùng cậu ta cũng được như ý nguyện.”

 

Tống Như Ý khó hiểu mở lên, nhưng cái bình luận kia đã bị xóa.

 

Hẳn là gõ nhầm rồi nhỉ, đáng lẽ phải là “cô” chứ.

 

Nghĩ tới đây, cô cũng không thắc mắc gì nữa. Dù sao thì đây đúng là tâm nguyện của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play