Chu Dật Sinh tắt điện thoại, đưa mắt nhìn về phía Tống Như Ý. Khi Tống Như Ý đọc sách, lúc thì nhíu mày, lúc thì.... Chu Dật Sinh cũng mở một quyển sách ra, nhưng tâm tư của anh lại không để lên trên sách.
Anh nhìn dáng vẻ cố gắng của Tống Như Ý, không biết là cô đã tỉnh ngộ hay là... muốn sau khi thừa kế công ty thì đuổi anh đi.
Tống Như Ý xem sách lâu, hai mắt hơi khô. Cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nơi khác, cuối cùng nhìn về phía Chu Dật Sinh. Ánh mắt hai người đối diện nhau, cũng tại một giây này, Chu Dật Sinh vội vàng dời mắt đi.
Cô thấy thế bèn cong môi cười, sau đó tiếp tục đọc sách.
Chuông tan học vang lên, Tống Như Ý nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 6 giờ.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Chu Dật Sinh, thấy anh còn đang nhìn máy tính. Tống Như Ý gấp sách lại đi qua, nhìn vào máy tính theo tầm mắt của Chu Dật Sinh, trên đó toàn là tiếng Anh.
“Chu Dật Sinh, chừng nào thì anh xong việc, em có hơi đói bụng.”
Tống Như Ý dùng giọng điệu nũng nịu nhẹ nhàng nói bên tai anh. Lúc này Chu Dật Sinh mới phản ứng lại. Anh quá tập trung, nhưng Tống Như Ý cũng không để ý, cô thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, rất đẹp.
“A, sắp... nhanh thôi.”
“Anh không cần để ý tới em, anh làm việc của anh, em ở bên cạnh học hỏi.”
“Luận văn học thuật, mai làm cũng được, đi ăn cơm trước đã.”
Nghe anh nói vậy, Tống Như Ý khẽ gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Hai người rời khỏi văn phòng, đi xuống dưới lầu.
Trước sau như một, Chu Dật Sinh lấy xe ra, nhưng không giống như lúc trước, bây giờ Tống Như Ý luôn ngồi ghế phụ.
“Ăn gì?” Chu Dật Sinh dò hỏi.
“Về nhà ăn đi.” Tống Như Ý nhìn thoáng qua di động, đáp lại.
Trên di động vừa hiện lên một tin nhắn.
“Như Ý, ngày mai tớ về nước, cậu nhớ tới đón tớ.”
Tống Như Ý mỉm cười, trả lời lại: “Ngày mai không rảnh, phải đi cùng Chu Dật Sinh lên công ty.”
Rất nhanh đã có tiếng chuông vang lên, không phải tin nhắn mà là cuộc gọi điện thoại.
Tống Như Ý nhận máy, bên trong truyền tới âm thanh trêu chọc của Cố Tiểu Niệm: “Tống Như Ý, không phải cậu nói sớm muộn gì cũng ly hôn với anh ta sao? Sao còn kêu người ta đi lên công ty với cậu, đổi tính rồi?”
Cố Tiểu Niệm là bạn thân từ nhỏ tới lớn của cô. Quan hệ của bọn họ vẫn rất tốt.
Không gian bên trong xe không lớn, tiếng điện thoại di động không lớn không nhỏ, vừa đủ để bị nghe thấy.
Chu Dật Sinh hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường.
“Ừm, đổi tính rồi.” Tống Như Ý không chút hoang mang trả lời, cô nhìn thoáng qua Chu Dật Sinh: “Tớ cảm thấy anh ấy rất tốt.”
Bên chỗ Cố Tiểu Niệm không có âm thanh đáp lại. Tống Như Ý biết cô ấy bị dọa sợ rồi. Cuối cùng cô nhìn thoáng ra bên ngoài, sắp về tới nhà rồi: “Tiểu Niệm, tớ về tới nhà rồi, không nói nữa nha.”
Nói xong bèn cúp điện thoại.
Cô nhìn về phía Chu Dật Sinh, cũng không biết anh nghe thấy những lời này có phản ứng gì hay không, tiếc là không có, Chu Dật Sinh vẫn trước sau như một, mặt không biến sắc.
Nhưng Tống Như Ý không biết trái tim Chu Dật Sinh đã sớm nổi bọt bóng.
“Chu Dật Sinh, anh muốn ăn gì, em...” Tống Như Ý vốn muốn nói cô làm cho anh, nhưng nghĩ đến kỹ thuật của mình, vẫn là thôi đi: “Bảo mẹ Trương làm cho anh.”
“Ăn gì cũng được.”
Hai người vào biệt thự, Tống Như Ý vừa đi dép lê, vừa thả túi xách xuống, hỏi: “Sao lại có thể ăn gì cũng được, không phải anh thích ăn thịt thăn chua ngọt sao, em sẽ kêu mẹ Trương làm nhiều chút.”
Chu Dật Sinh thoáng sửng sốt, kỳ thực không phải anh thích ăn món này, mà khi ở đại học, có một lần anh thấy Tống Như Ý ăn thịt thăn chua ngọt ở nhà ăn nên mới nếm thử một chút.
Sau khi kết hôn, mẹ Trương thường xuyên làm thịt thăn chua ngọt, chẳng qua là vì cô thích ăn, anh cũng ăn theo cho xong.
Vậy nên sở thích của anh vốn nhờ cô mà có. Đồ cô thích, anh cũng sẽ thích.
Tống Như Ý nhìn anh im lặng một lúc lâu, bèn phẩy phẩy tay trước mắt anh: “Chu Dật Sinh, nghĩ gì vậy?”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chu Dật Sinh: “Không có gì, ăn gì cũng được.”
“Chu Dật Sinh...” Tống Như Ý đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói với anh: “Anh có thể mở lòng với em không?”
“Không phải em từng nói... không muốn tìm hiểu anh sao?”
Những lời này của Chu Dật Sinh làm Tống Như Ý nhớ tới lúc bọn họ mới quen, ông nội nói đây là vị hôn phu của cô, câu đầu tiên Chu Dật Sinh nói chính là”
Xin chào Tống Như Ý, anh tên là Chu Dật Sinh, cũng là chồng chưa cưới của em. Anh biết bây giờ kết hôn có lẽ hơi nhanh, nhưng chúng ta có thể từ từ tìm hiểu.
Khi đó cô đã nói như thế nào.
Ai muốn tìm hiểu anh, tôi sẽ khuyên ông nội, tôi và anh không thể nào kết hôn được.
Tống Như Ý mau chóng nói: “Chuyện trước kia đã qua rồi, bây giờ em chỉ muốn ở bên anh.”
Chu Dật Sinh không nhịn được mỉm cười, khẽ ừm một tiếng.
“Anh cười lên thật đẹp, sau này phải cười nhiều hơn.”
Tống Như Ý nói xong câu đó bèn chạy vào phòng bếp: “Mẹ Trương, làm nhiều thịt thăn chua ngọt chút.”
Mẹ Trương đáp lại: “Được.”
Trong lúc ăn, Tống Như Ý vẫn luôn gắp đồ ăn cho Chu Dật Sinh: “Ăn nhiều chút.”
Chu Dật Sinh không rõ gần đây Tống Như Ý vẫn luôn lấy lòng anh để làm gì.
Tống Như Ý không biết tâm tư của Chu Dật Sinh. Cô chỉ muốn đối tốt với anh mà quên mất kỳ thực Chu Dật Sinh vẫn chưa tin tưởng cô đã thật sự thay đổi.
Tối hôm nay, Tống Như Ý đi qua phòng Chu Dật Sinh. Nghe thấy tiếng nước trong phòng, cô đi qua đi lại ngắm nhìn. Đây là lần đầu tiên cô tới phòng của Chu Dật Sinh.
Cửa phòng tắm mở ra, Chu Dật Sinh để tóc ướt, mặc áo dài tắm đi từ bên trong ra. Nhìn thấy Tống Như Ý ở ngoài, anh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tống Như Ý thấy anh, sau đó bèn đi lại ngăn kéo tìm máy sấy. Sau khi tìm được thì đi lại gần chỗ Chu Dật Sinh sấy tóc cho anh.
Chu Dật Sinh không cho, cầm lấy máy sấy tự đi vào phòng tắm sấy.
Tống Như Ý vẫn luôn chờ ở bên ngoài, nhưng người bên trong sấy tóc rất lâu. Đợi nửa tiếng, cuối cùng Tống Như Ý nằm trên giường cũng ngủ thiếp đi.
Nghe thấy bên ngoài không có tiếng động, Chu Dật Sinh mới tắt máy sấy đi ra. Thấy Tống Như Ý nằm trên giường, anh đi qua định ôm cô về, nào biết Tống Như Ý lại đột nhiên tỉnh dậy sau đó ôm lấy anh: “Đừng làm loạn, ngủ đi.”
Chu Dật Sinh thoáng sửng sốt, sau đó mới phát hiện ra cô chỉ nói mớ mà thôi. Cuối cùng anh cũng không dám làm thêm gì nữa, nằm bên cạnh cô ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, Tống Như Ý mở to mắt ra, đối diện với khuôn mặt điển trai của Chu Dật Sinh. Cô vừa định vươn tay chạm vào mái tóc xõa trên trán anh thì anh đã tỉnh. Tống Như Ý khẽ chớp mắt: “Chu Dật Sinh, buổi sáng tốt lành.”
Chu Dật Sinh thoáng sửng sốt, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Tống Như Ý đi lên, đứng ở bên cạnh Chu Dật Sinh, cùng anh đi đánh răng.
“Như Ý, em có thể ra ngoài một chút không?”
Tống Như Ý hơi ngẩn người: “Vì sao?”
Chu Dật Sinh ngẫm nghĩ, sau đó cầm lấy quần áo, im lặng đi ra ngoài, cuối cùng đóng cửa lại, khóa trái bên ngoài.
Tống Như Ý lại ngây ra: “Chu Dật Sinh, anh nhốt em làm gì!”
Một lúc sau, bên ngoài truyền tới tiếng mặc quần áo sột soạt. Chu Dật Sinh đã mặc đồ chỉnh tề, bèn mở cửa ra.
“Anh muốn thay quần áo.”
Tống Như Ý rất khó hiểu: “Chúng ta đã kết hôn rồi, có gì mà không thể nhìn chứ?” Hơn nữa, lần trước hôn môi anh chủ động như vậy, bây giờ sao lại ngại ngùng.
Không biết vì sao Chu Dật Sinh lại cảm thấy không muốn trần trụi trước mặt cô.
“Thực xin lỗi, anh không quen.”
“Không sao, em cũng... vào trong thay đồ.” Tống Như Ý cầm lấy quần áo chạy vào phòng tắm.
Cô phát hiện dù có kết hôn thì chuyện cởi sạch quần áo vẫn rất khó làm.
Tống Như Ý đẩy cửa đi ra, đến trước gương trang điểm. Hôm nay cô mặc đồ rất trưởng thành, một chiếc váy hoa phối với vest, trang điểm trông khá nghiêm túc.
“Chu Dật Sinh, đẹp không?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Đẹp.”
Chu Dật Sinh đã xin nghỉ nên không cần đi tới trường học. Bọn họ trực tiếp đi tới tập đoàn Thịnh Khải.
Tống Như Ý muốn đi tìm hiểu cổ phần tập đoàn được phân chia như nào, những người nắm giữ nó là ai.
Vào công ty, tiếp tân vừa liếc mắt đã nhận ra cô: “Cô Tống.”
“Xin chào, tổng giám đốc Tống có ở đây không?”
Tiếp tân là một cô gái ngang tuổi Tống Như Ý: “Đang ở văn phòng ạ.”
Tống Như Ý gật đầu, sau đó kéo tay Chu Dật Sinh rời đi.
Tiếp tân nhìn người bên cạnh Tống Như Ý, hẳn là chồng của cô Tống nhỉ. Quả nhiên là giáo sư trường đại học, vừa tuấn tú vừa lịch sự, khí chất cũng rất nho nhã.
Tới cửa văn phòng, Tống Như Ý gõ cửa. Bên trong truyền tới tiếng của Tống Thịnh: “Vào đi.”
Tống Như Ý nắm tay Chu Dật Sinh đi vào. Bên trong có tổng cộng ba người, Tống Như Lâm và Lý Vi cũng ở đó.
Tống Thịnh thấy cô tới: “Như Ý, Dật Sinh, sao các con lại tới đây?”
Tống Như Ý mỉm cười: “Ba, con tốt nghiệp rồi nên tới học làm sao để quản lý công ty.”
Tống Thịnh gật đầu: “Con như vậy ba rất vui, Như Ý con qua đây.”
Tống Như Ý đi qua: “Ba.”
Cô đưa mắt nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia, đột nhiên hiểu ra lý do vì sao Tống Như Lâm và Lý Vi xuất hiện ở đây.
“Như Ý à, Như Lâm cũng đã tốt nghiệp nên ba muốn chia 10% cổ phần trong số 20% của mình ra cho con bé.”
Tống Như Ý nở nụ cười châm chọc. Người ba này của cô đúng là rộng lượng, một lần cho lại cho nhiều như vậy.
“Ba, ba nói rất đúng, Như Lâm đúng là có thể học, sau này con sẽ cho em ấy một chức vị.”
Lúc trước, trên di chúc của ông nội viết rõ là giao tập đoàn Thịnh Khải cho cô quản lý.
Sắc mặt Tống Thịnh khẽ biến đổi: “Như Ý à, em gái con...”
Tống Như Lâm nói với Lý Vi: “Mẹ, con đã có 10% cổ phần rồi, không biết cô ta đang ra vẻ gì.”
Nhưng giọng cô ta khá nhỏ, chỉ Lý Vi mới nghe thấy.
Lý Vi cong môi cười: “Nó chỉ có 20% cổ phần, sau này con cũng là cổ đông của tập đoàn, nó cũng không dám nói gì đâu.”
“Như Lâm, dì Lý, hai người cảm thấy thế nào?”
Lý Vi thông tình đạt lý, tỏ vẻ thảo mai nói: “Như Ý nói rất đúng, chỉ cần Như Ý chịu cho con bé một chức vị là dì đã rất vui rồi.”
Tống Như Ý mỉm cười: “Ba, đợi lát nữa ba kêu người đưa tài liệu công ty cho con đi, con nhìn qua một lượt.”
Tống Thịnh nghe vậy bèn gọi điện cho thư kí: “Đem một phần tài liệu công ty lên đây.”
“Ba, con muốn đến công ty giúp ba.”
“Ông nội con đã sớm để lại văn phòng cho con, lát nữa ba sẽ bảo người đưa con qua.”
Tống Như Ý gật đầu: “Vâng, vậy con không làm phiền mọi người nữa. Ba, con ra ngoài phòng trà đợi.”
Chu Dật Sinh đi theo cô ra ngoài, thấp giọng nói: “Không sao chứ?”
“Không sao, em quen rồi.” Tống Như Ý không thèm để ý tới việc Tống Thịnh có bất công hay không. Người ba này ngoại trừ việc bất công thì cũng khá tốt với cô.