Lúc Chu Dật Sinh đi ra, Tống Như Ý nghe thấy tiếng mở cửa bèn quay đầu lại nhìn. Chu Dật Sinh vừa tắm rửa xong, đang quấn bản thân kín mít chỉ để lộ mỗi phần cổ.

 

Thấy tóc anh còn ướt nước, Tống Như Ý xuống giường đi lấy máy sấy. Sau khi thử độ ấm, cô nói với Chu Dật Sinh: “Em sấy tóc cho anh nhé?”

 

Nói xong, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Chu Dật Sinh như thể cô vẫn sẽ tiếp tục diễn nếu anh không tới. Quả nhiên, Chu Dật Sinh đi tới.

 

Tống Như Ý bảo anh ngồi xuống. Tay cô nhẹ nhàng xoa xoa những sợi tóc của anh. Trong bầu không khí có phần ấm áp, bọn họ dựa sát vào nhau, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Chu Dật Sinh.

 

Cô cúi người xuống, nhìn rõ da thịt trắng nõn như tuyết ẩn hiện bên trong lớp áo tắm dài.

 

Chu Dật Sinh cảm nhận được độ ấm trên đỉnh đầu, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác khó tả. Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới cô và anh sẽ ở chung hòa thuận tới vậy, còn ngọt ngào hơn cả những cặp ở chung hòa thuận nữa.

 

Lúc này, tiếng thông báo Wechat của Tống Như Ý vang lên. Chu Dật Sinh nhìn qua, vốn còn tưởng Tống Như Ý sẽ dừng sấy tóc nhưng cô không làm vậy.

 

Cô giúp anh sấy tóc xong mới cầm điện thoại.

 

Tống Như Ý nhìn thoáng qua màn hình.

 

Tiểu Niệm: Cục cưng Như Ý của tớ ơi, ngày mai tớ khai trương quán bar, cậu và Chu Dật Sinh cùng tới chơi đi.

 

Như Ý Cát Tường: Ok. Ngày mai nhớ gửi định vị cho tớ.

 

Tống Như Ý trả lời xong bèn dò hỏi Chu Dật Sinh: “Ngày mai quán bar của Tiểu Niệm khai trương, chúng ta qua đó ủng hộ đi.”

 

“Em đi đi, anh không thích những nơi như vậy.”

 

Cô cũng có thể hiểu được câu trả lời của Chu Dật Sinh, nhưng trong lòng cô vẫn muốn anh đi.

 

Nhưng với một người lạnh lùng như Chu Dật Sinh, quán bar ồn ào đúng là không thích hợp với anh.

 

Chu Dật Sinh nói xong bèn cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Nguyên Kính: “Ngày mai có rảnh không?”

 

Nguyên Kính: Có.

 

Chu Dật Sinh: Như Ý muốn đến quán bar, tôi không yên tâm.

 

Nguyên Kính: Hả? Sao anh không đi?

 

Chu Dật Sinh: Tôi không thích chỗ đó.

 

Nguyên Kính: Được.

 

Ngày hôm sau, Tống Như Ý vừa mới rời giường đã nghe thấy tiếng mẹ Trương.

 

“Cô chủ, cô hai tới.”

 

Tống Như Ý vốn còn đang buồn ngủ, nghe vậy trong mắt cô lập tức hiện lên vẻ tức giận. Cô không tìm Tống Như Lâm, Tống Như Lâm lại tự mình tới cửa.

 

Tống Như Ý vừa đi đến cầu thang đã thấy Tống Như Lâm đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha. Vừa thấy cô đi xuống, cô ta đã lập tức đứng lên, ngọt ngào nói: “Em chào chị.”

 

Tống Như Ý tới gần cô ta. Căn biệt thự không có người, chỉ có mỗi mẹ Trương đang bận rộn ở trong bếp.

 

“Có việc gì?”

 

Giọng cô vô cùng lạnh lùng, không hề có ý muốn giả vờ mỉm cười.

 

“Chị, sắp tới sinh nhật ba rồi, em đến báo với chị một tiếng.”

 

“Biết rồi, còn việc gì nữa không?”

 

Tống Như Lâm tỏ vẻ thuần khiết vô hại, làm như sự khó chịu trên mặt Tống Như Ý là do tin nhắn của cô ta đã có hiệu lực.

 

“Chị, trông chị có vẻ không vui nhỉ?”

 

“Phải không? Em không biết vì sao à?”

 

Tống Như Ý đưa mắt liếc nhìn cô ta một cách nguy hiểm.

 

“Em không biết.” Tống Như Lâm mỉm cười với cô, dường như đang vô cùng hoang mang.

 

“Ha.” Tống Như Ý khẽ cười một tiếng: “Vậy đợi lát nữa em sẽ biết.”

 

Nói xong câu đó, Tống Như Ý liền im lặng.

 

Cô đang đợi, đợi Chu Dật Sinh trở về.

 

Cô đã nói vậy, Tống Như Lâm cũng đành im.

 

Tống Như Ý nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 11 giờ rồi, chỉ còn 1 tiếng nữa anh sẽ tan làm.

 

Anh có thể sẽ về lúc 11:30.

 

Tống Như Lâm vẫn luôn quan sát Tống Như Ý, thấy vẻ mặt cô càng lúc càng khó chịu, cô ta càng thêm chắc chắn hai người đã cãi nhau. Cô ta biết một lúc nữa Chu Dật Sinh sẽ về tới.

 

Tống Như Ý vẫn luôn chán ghét Chu Dật Sinh. Lần này cãi nhau nhất định cô sẽ không giả vờ nổi nữa.

 

Chờ tới khi kim đồng hồ chỉ tới 11:30, trong lòng hai người đều mang những cảm xúc khác nhau.

 

Khóa cửa được mở ra, Tống Như Lâm nhìn Tống Như Ý vẫn không nhúc nhích gì lại càng thêm chắc chắn.

 

Chu Dật Sinh mặc vest, đi giày da vào trong, đặt sách vở lên trên giá. Khi liếc nhìn thấy bóng dáng trên sô pha, hàng lông mày anh khẽ nhíu lại.

 

Tống Như Lâm nhìn qua anh: “Anh rể, anh về rồi.”

 

Chu Dật Sinh gật đầu chào hỏi.

 

Tống Như Ý cười lạnh. Tống Như Lâm và mẹ cô ta đúng là mẹ nào con nấy, đều thích cướp đoạt người đàn ông của người khác.

 

Chu Dật Sinh nhìn thoáng qua: “Không phải hôm nay khai trương quán bar à? Sao em còn chưa đi?”

 

Tống Như Ý đứng dậy: “Trong nhà có khách tới, em không đi được.”

 

Nói rồi Tống Như Ý đi lên kéo tay Chu Dật Sinh: “Anh có mệt không? Có muốn uống chút nước không?”

 

Tống Như Lâm hơi ngẩn ra. Không phải bọn họ cãi nhau sao? Nhìn không giống như đang cãi nhau cho lắm.

 

Không đúng, nhất định là đang giả vờ.

 

Vì lòng tự trọng thôi.

 

Chu Dật Sinh nghĩ ngợi, anh biết cô muốn làm gì, phối hợp: “Anh không mệt.”

 

Nói rồi, anh còn vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

 

“Chị, em đi trước đây.” Tống Như Lâm cũng hiểu vừa rồi Tống Như Ý chỉ diễn kịch cho cô ta xem.

 

“Đi gấp vậy, ở lại ăn cơm đi.”

 

Trong lòng Tống Như Lâm đã thầm mắng cô ban nãy làm bộ chỉ là giả vờ cho cô ta xem, bây giờ lại còn diễn cho ai xem nữa.

 

Tin nhắn kia có phải bị cô xóa rồi không, nếu không sao bọn họ lại không cãi nhau.

 

Nghĩ tới đây, Tống Như Lâm lại càng hận Tống Như Ý. Nhưng cô ta không biết mọi việc của cô ta làm đều đã bị người ta phát hiện.

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Không được rồi, chị, anh rể, em còn có việc, em đi trước.”

 

Dáng vẻ cô ta vội vàng bỏ đi trông thật buồn cười.

 

Chu Dật Sinh nhìn cô, thấp giọng nói: “Em biết rồi à?”

 

“Ừm.”

 

“Anh không định gạt em, chỉ là...”

 

Sợ sẽ chọc cho cô tức giận lần nữa.

 

Dù sao thì lúc trước cô cũng không tin tưởng anh.

 

“Em đã biết rồi lâu rồi.”

 

Đời trước sở dĩ cô bị lừa là do không nhận ra trái tim mình.

 

Vẻ mặt Chu Dật Sinh cũng đã trở nên thoải mái hơn.

 

“Không sao, em còn có Tiểu Niệm, còn có anh.”

 

Nhìn rõ lòng người chắc sẽ rất đau khổ, nhất là khi lúc trước cô ta đã nói chuyện của bọn họ rất nhiều.

 

Nhưng nhìn biểu cảm của cô bây giờ hình như cũng không quá buồn.

 

Chu Dật Sinh đâu biết lúc này Tống Như Ý đã sớm trải qua một lần sinh tử, sao còn có thể đau buồn vì người không liên quan nữa?

 

“Lát nữa em tới thì gửi định vị cho anh.”

 

Tống Như Ý nhận lấy chiếc túi, hôn lên má Chu Dật Sinh một cái: “Em biết rồi.”

 

Vành tai Chu Dật Sinh thoáng đỏ lên. Tống Như Ý vươn tay ra muốn sờ nhưng bị anh ngăn lại: “Em đi đi.”

 

Sau khi ngồi lên xe, Tống Như Ý vẫn lưu luyến nhìn anh không rời: “Em đi đây.”

 

“Ừm.”

 

Tống Như Ý bất đắc dĩ nghĩ, đúng là một kẻ nhàm chán.

 

Tới địa chỉ trên định vị, Tống Như Ý kêu tài xế về trước rồi gửi tin nhắn cho Cố Tiểu Niệm.

 

Quán bar của Cố Tiểu Niệm tên là Ý Tương Tư.

 

Tống Như Ý đi vào, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tiểu Niệm đang chỉ đạo ở một bên.

 

Cố Tiểu Niệm mặc áo gió màu trắng gạo, bên trong là chiếc váy hai dây.

 

Ánh mắt hai người giao nhau. Cố Tiểu Niệm trực tiếp phi lại ôm lấy cô: “Ý Ý, mệt chết tớ rồi.”

 

Tống Như Ý liếc nhìn khuôn mặt đã mê hoặc hàng ngàn người đàn ông đang phóng đại trước mắt cô: “Cuối cùng cậu cũng trở về rồi à?”

 

Cố Tiểu Niệm vẫn luôn thích làm nũng như vậy, nhưng cô ấy đã trưởng thành nhiều hơn trước.

 

Cố Tiểu Niệm bĩu môi: “Còn không phải vì nhớ cậu sao?”

 

Tống Như Ý lập tức ôm lấy cô ấy: “Về là tốt rồi.”

 

Hai người đều có hơi muốn khóc. Kể từ khi bọn họ tốt nghiệp, đã ba năm rồi không gặp nhau.

 

Lẵng hoa mà Tống Như Ý đặt cũng được đưa đến đúng lúc. Cố Tiểu Niệm nhìn thoáng qua, buồn bực nói: “Haiz, sao hai người lại chia nhau tặng hoa vậy?” Cô ấy chỉ qua lẵng hoa ở một bên khác.

 

“Cái đó là...”

 

“Chu Dật Sinh nhà cậu tặng.”

 

Cố Tiểu Niệm nhìn ra suy nghĩ của Tống Như Ý, cô ấy mỉm cười: “Ngày hôm qua tớ gửi định vị lên nhóm cựu sinh viên trường Nam Đại, sợ không ai biết.”

 

“Chu Dật Sinh nhà cậu không tới nhưng tâm ý đã tới rồi, thật tốt với cậu, tớ hâm mộ chết mất.”

 

Trong lòng Tống Như Ý như có một dòng nước ấm chảy qua. Chu Dật Sinh, cảm ơn anh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play