Trong bệnh viện, đèn phòng cấp cứu đã tắt.

 

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra ngoài. Tống Như Ý đi giày cao gót, sốt ruột chạy qua, cố nén cơn đau, hô hấp cô dồn dập, đôi môi khẽ run rẩy hỏi: “Bác sĩ, anh ấy... sao rồi?”

 

Không biết vì sao, rõ ràng Tống Như Ý ghét anh tới vậy, nhưng trong giây phút anh bị tai nạn xe, trong cô chỉ còn sót lại cảm giác sợ hãi.

 

Bác sĩ nuối tiếc lắc đầu, tháo khẩu trang xuống: “Bệnh nhân đã mất, xin nén bi thương.”

 

Mặt Tống Như Ý trắng bệch, trước mắt cô tối sầm, xém chút là té ngã trên đất, may mà được bác sĩ đỡ lấy.

 

Cô túm lấy bác sĩ: “Bác sĩ...” câu cầu xin hãy cứu anh có thế nào cũng không nói được thành lời. Cô biết, anh đã không còn nữa.

 

“Anh ấy... có nói gì không?”

 

Rõ ràng không thích anh, rõ ràng anh ở bên cô là vì cổ phần của Thịnh Khải. Nhưng... cô chỉ muốn ly hôn, cô... không muốn anh chết!

 

Nước mắt Tống Như Ý bất giác rơi xuống. Tim cô rất đau... như bị xé toạc ra vậy.

 

Bác sĩ không nói gì. Lúc này phía sau đột nhiên truyền tới một loạt những tiếng bước chân. Một người cảnh sát đi tới, trên tay cầm một phần văn kiện dò hỏi Tống Như Ý: “Cô là cô Tống à?”

 

“Vâng...”

 

“Đây là thứ anh Chu để lại cho cô.”

 

Tống Như Ý run rẩy nhận lấy tệp văn kiện, mở nó ra. Bên trong chỉ có một tờ giấy chuyển nhượng một phần cổ phần và giấy thỏa thuận ly hôn.

 

Máu trên người cô lập tức đông cứng lại. Anh vậy mà lại để lại cổ phần cho cô.

 

Chu Dật Sinh...

 

Hình như em hiểu lầm anh rồi.

 

Tống Như Ý không biết mình đã rời khỏi bệnh viện như thế nào, thậm chí cô còn không dám đi vào nhìn mặt Chu Dật Sinh lần cuối cùng. Bây giờ trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại đoạn đối thoại với bác sĩ.

 

“Giấy thỏa thuận ly hôn... sao lại có vết máu?!”

 

“Bởi vì anh ấy đã kí nó trước khi lên bàn mổ.”

 

Trước khi... lên bàn mổ... nghĩ tới đây, Tống Như Ý ngồi sụp xuống đất, che mặt khóc nấc lên. Cô đang làm gì, cô đã làm gì vậy.

 

Không tin anh, mắng anh, nói rất nhiều lời tàn nhẫn.

 

Giờ phút này Tống Như Ý mới hiểu ra, Chu Dật Sinh thật sự yêu cô. Đôi mắt đỏ ửng của cô nhìn chằm chằm vết máu trên giấy thỏa thuận ly hôn: “Chu Dật Sinh, em không muốn ly hôn.” Nhưng anh đã không còn nữa.

 

Khi Tống Như Ý về nhà, trong nhà rất bừa bộn. Cô hoảng loạn chạy lên lầu, vừa mới tới cửa đã bị người ta đánh vào đầu, hôn mê bất tỉnh.

 

Tống Như Ý bị tạt nước lạnh cho tỉnh lại. Cô mở mắt ra, đối diện chính là khuôn mặt vô hại của Tống Như Lâm.

 

Cô khẽ giãy giụa, rồi lạnh lùng nói: “Cô có biết cô đang làm gì không?”

 

“Dĩ nhiên là biết... ha ha.. Tống Như Ý, anh ta đã chết rồi sao? Hẳn là đã chết rồi.” Tống Như Lâm giơ tờ giấy chuyển nhượng cổ phần lên trước mặt cô, dịu dàng nói: “Chị gái tốt của em, chị có biết vì sao mà anh ta chết không? Hả? Ha ha ha...”

 

Khuôn mặt rõ ràng ngây thơ như vậy, lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn tới thế.

 

Tống Như Ý đau khổ nhắm mắt lại. Tới lúc này không đoán ra được thì cô quá ngốc rồi.

 

Cô tin sai người, còn hại Chu Dật Sinh.

 

Tiếp đó, Tống Như Lâm lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra. Hợp đồng này là muốn cổ phần trong tay Tống Như Ý.

 

Cho dù Tống Như Ý có giận tới mấy thì cô cũng không thể chống cự. Bây giờ tay chân bị trói chặt, ngay cả tự bảo vệ mình còn khó, chỉ có thể để Tống Như Lâm dùng tay cô để ấn dấu điểm chỉ.

 

Sau khi xong việc, Tống Như Lâm còn không quên trào phúng cô: “Nếu không phải do chị ngu thì Chu Dật Sinh cũng sẽ không chết, anh ta quá thông minh...” Nói tới đây, Tống Như Lâm khẽ dừng lại.

 

Nếu không phải anh không chịu ly hôn với Tống Như Ý để cưới cô ta, cô ta cũng chẳng muốn giết anh.

 

Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa sắt, Tống Viễn Sơn bước vào: “Lấy được đồ chưa?”

 

Tống Như Lâm đưa văn kiện cho anh ta: “Đã chuẩn bị xong rồi.”

 

Tống Viễn Sơn vui mừng mở văn kiện ra, nhìn dấu ấn tay màu hồng kia: “Được rồi... thật tốt quá!”

Thực hiện: Clitus x T Y T

 

Lúc này Tống Như Ý mới hiểu ra, mọi thứ Tống Viễn Sơn và Tống Như Lâm làm cho cô đều là giả, bọn họ chỉ muốn cổ phần.

 

Chỉ có Chu Dật Sinh, chỉ có anh mới yêu cô.

 

Tống Như Ý vốn cho rằng bọn họ có được đồ rồi sẽ thả cô đi, tuy rằng cô cũng chẳng muốn sống nữa.

 

Nhưng không ngờ Tống Như Lâm đi ra tới ngoài cửa sắt rồi lại đột nhiên quay lại dùng dao đâm vào ngực cô.

 

Dao nhỏ cắt qua da thịt khiến Tống Như Ý kêu lên một tiếng, máu tươi đầm đìa.

 

“Tống Như Ý... tôi đưa cô đi gặp anh ta!” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Như Lâm trở nên dữ tợn. Tống Viễn Sơn nghe thấy động tĩnh thì chạy lại, thấy cảnh này thì vô cùng hoảng sợ, mau chóng bảo cô ta dừng tay.

 

Tống Như Lâm lại dùng sức ngoáy sâu con dao nhỏ bên trong ngực cô một vòng rồi mới từ bỏ.

 

Cuối cùng, Tống Như Ý nghe thấy tiếng cửa sắt đóng lại.

 

Có lẽ là cô sắp chết rồi, trong giây phút đó, cô thấy Chu Dật Sinh, Chu Dật Sinh yêu cô.

 

Cô xin lỗi anh, bây giờ còn không làm được tang lễ cho anh.

 

Nếu có thể có một cơ hội nữa, Chu Dật Sinh, em sẽ yêu anh thật nhiều.

 

...

 

Một đôi tay dính đầy máu bắt lấy cánh tay Tống Như Ý, dường như muốn kéo cô vào bóng tối vô tận, cắn nuốt lấy cô.

 

“Đừng mà!”

 

Tống Như Ý giống như người sắp chết bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nổi lơ lửng sau đó tỉnh dậy.

 

Tống Như Ý mở to mắt, phát hiện nơi này vô cùng quen thuộc. Cô đã trở lại.

 

Tống Như Ý khóc nấc lên, cô còn có thể trở về, có thể nhìn thấy anh.

 

Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, một giọng nữ trưởng thành vọng vào: “Cô chủ, không sao chứ?”

 

Đây là mẹ Trương, người hầu hạ ông nội trước kia.

 

Tống Như Ý lau nước mắt, nói vọng ra ngoài: “Không sao, tôi chỉ nhớ ông nội thôi.”

 

Mẹ Trương nghe giọng cô, trong giọng ẩn chứa sự lo lắng: “Cô chủ, tôi bảo tài xế chở cô tới khu mộ nhé?”

 

Tống Như Ý suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được.”

 

Cô rời giường, chọn một cái áo khoác đen lịch sự nhất, bên trong mặc áo lông trắng, phía dưới là cái quần jean.

 

Tống Như Ý cao 1m76, cô vốn muốn đi giày cao gót nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đi giày bata trắng.

 

Nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt non nớt không hề giống người hai mấy tuổi đã kết hôn. Đôi mắt to ngập nước hơi sưng lên vì khóc. Tống Như Ý trang điểm nhẹ nhàng, che đi phần sưng ở đôi mắt cho nó bình thường chút.

 

Tống Như Ý đi xuống cầu thang, mẹ Trương đã chờ ở dưới: “Cô chủ, bây giờ đi hay là ăn sáng trước?”

 

“Đi đi.” Giọng Tống Như Ý vừa mệt mỏi vừa khàn đặc.

 

Sau khi lên xe, Tống Như Ý vẫn luôn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

 

Một tiếng sau, Tống Như Ý đi tới nghĩa trang. Giây phút vừa xuống xe, ánh mắt cô đã dán chặt vào hai người đứng trước mộ ông nội.

 

Tống Thịnh và Tống Như Lâm.

 

Tống Như Ý thấy Tống Như Lâm khóc như hoa lê dính mưa thì cảm thấy cô ta có thể giành được giải Oscar luôn rồi.

 

Ước chừng khoảng vài phút, chờ cô ta khóc xong, Tống Như Ý mới lấy hoa hồng trắng từ trong xe ra rồi đi qua nói với Tống Thịnh: “Ba.” Từ đầu tới cuối, ánh mắt cô cũng không liếc nhìn Tống Như Lâm lấy một lần.

 

Tống Thịnh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Từ sau khi mẹ Tống Như Ý qua đời, cô luôn đối nghịch lại với ông ta, bây giờ lại chủ động gọi ông ta là ba.

 

“Như Ý, con cũng tới thăm ông nội à.”

 

Tống Như Ý ‘vâng’ một tiếng, rồi đặt bó hoa hồng trắng trên tay lên mộ. Đột nhiên, cô nhìn thấy một bó hoa bách hợp trắng, trên mặt thoáng qua một tia dao động. Bà nội vẫn luôn không thích hoa bách hợp, nên ông nội cũng không thích theo.

 

Nếu là cô trước kia, nhất định sẽ ném bó hoa này đi, nhưng bây giờ cô không vậy.

 

“Ba, hoa bách hợp này là ba đem tới sao? Con nhớ bà nội không thích nó.”

 

Trên dưới nhà họ Tống có ai không biết bà nội không thích hoa bách hợp. Lúc bà còn sống, trong nhà không có ai dám bày biện hoa bách hợp.

 

Tống Thịnh liếc mắt, ánh mắt thay đổi nhìn về phía Tống Như Lâm: “Như Lâm, hoa bách hợp này là do con mua à?”

 

Tống Như Lâm bị ánh mắt Tống Thịnh dọa sợ, khóc lóc nói: “Ba, con không biết bà nội không thích.”

 

Sao cô ta lại không biết, chẳng qua ban nãy tới vội nên tùy tiện mua một bó để giả vờ giả vịt trước mặt ông ta, ai ngờ lại bị Tống Như Ý vạch trần.

 

Tống Thịnh thấy cô ta khóc lóc đáng thương, cũng không trách cứ cô ta: “Mau đem hoa về đi, lần sau chú ý chút.”

 

Tống Như Lâm mau chóng cầm hoa lại, dùng ánh mắt của nạn nhân nhìn Tống Như Ý: “Chị, em không cố ý.”

 

“Không sao, em còn nhỏ, những chuyện này trong lòng em cũng không phải chuyện quan trọng, như ba nói, sau này chú ý chút là được.”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Lời cô nói rất thâm sâu, Tống Như Lâm đã hai mươi tuổi rồi đâu còn nhỏ nữa, huống chi đây đúng là chuyện quan trọng, cô chỉ đang chỉ trích cô ta mà thôi.

 

Tống Như Lâm cắn môi dưới, không nói nữa, nhưng trong lòng đã sớm thầm mắng chửi Tống Như Ý. Nếu không phải vì cổ phần, cô ta sẽ không chịu đựng nhìn cô quanh co mắng cô ta không hiểu chuyện.

 

Nhưng hình như Tống Như Ý đã thay đổi rồi, trước kia sẽ không nói cô ta như vậy.

 

Tống Như Ý thấy cô ta chịu khổ tâm trạng cũng tốt hơn chút. Có hai người này ở đây, cô cũng không có tâm trạng nói chuyện với ông nội.

 

“Ba, con đi trước.”

 

“Như Ý, không về thăm nhà à?”

 

Từ khi ông nội mất, Tống Như Ý chưa từng bước chân vào cổng lớn nhà họ Tống.

 

“Ba, Chu Dật Sinh đang đợi con về nhà ăn cơm, lần sau đi, lần sau con dắt anh ấy cùng về.”

 

Tống Thịnh cười sang sảng: “Như Ý nhà chúng ta trưởng thành rồi. Được, con đi đi. Như Lâm, chúng ta đi.”

 

Tống Như Lâm còn đang ngây người, còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau câu nói Tống Như Ý muốn ăn cơm cùng Chu Dật Sinh. Không phải Tống Như Ý vẫn luôn chán ghét Chu Dật Sinh sao? Đây... sao lại thế này?

 

“Như Lâm?” Tống Thịnh huơ tay trước mặt cô ta.

 

Lúc này Tống Như Lâm mới khôi phục lại tinh thần: “Ba, sao vậy ạ?

 

Tống Thịnh: “Làm sao vậy? Sao lại ngây người?”

 

Tống Như Lâm đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng, hốc mắt đỏ ửng lên: “Ba, con đã làm sai chuyện, sợ ông nội trách con, cũng sợ... chị sẽ...”

 

Còn chưa chờ Tống Thịnh đáp lời, Tống Như Ý vẫn đang xem cô ta diễn bèn lên tiếng: “Ba, xem ra em gái không muốn đi. Nếu em ấy muốn nhận sai với ông nội, ba cứ để em ấy ở đây nói chuyện với ông nội một lúc đi.”

 

Tống Như Lâm ngẩn ngơ, vừa định mở miệng nói “không”.

 

“Như Lâm, con có thể nghĩ như vậy ba cũng rất vui. Như vậy đi, chú Vương ở bên ngoài chờ con, ba đi trước.”

 

Tống Như Ý không chờ Tống Như Lâm kịp nói gì, trực tiếp kéo cánh tay Tống Thịnh: “Ba, con đỡ ba đi.”

 

Tống Như Lâm nhìn hai người đi cùng một chỗ, tức tới mức dậm chân: “Tống Như Ý, cô cứ chờ đó!”

 

Diễn trò phải diễn đủ, bây giờ cô ta không thể rời đi. Tống Như Lâm xoay người ném hoa bách hợp lên trên mộ: “Không phải ông nội ghét hoa bách hợp sao? Sau này ngày nào cháu gái cũng đưa tới cho ông.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play