Đồ ăn lên rất nhanh, Chu Dật Sinh nhìn dáng vẻ bận rộn của Tống Như Ý, cảm thấy mọi đau thương trước kia đều đã tan thành mây khói.
Mặc kệ thật giả, dù có là giả anh cũng nguyện ý tin. Dù sao cũng đã đau khổ một thời gian dài, chẳng là gì cả.
Cơm nước xong, Chu Dật Sinh đi lấy xe, Tống Như Ý đứng tại chỗ chờ anh.
Hai người không đi thêm đâu khác, trực tiếp về nhà.
Lúc Tống Như Ý mở cửa ra, mẹ Trương cũng vừa ra tới. Thấy hai người cùng về nhà, trên mặt bà ấy đầy vẻ khiếp sợ. Điều giật mình nhất là Tống Như Ý đang nắm tay Chu Dật Sinh.
Mẹ Trương rất vui, ông cụ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy rất vui.
Hóa ra hai người vẫn luôn trong cục diện lửa nước không dung, bây giờ thì tốt rồi, bọn họ như vậy bà ấy cũng không cần phải lo lắng nữa.
“Mẹ Trương, hôm nay đừng nấu cơm, chúng tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.” Nói xong, Tống Như Ý nhìn về phía Chu Dật Sinh: “Anh lên lầu với em, em có chuyện muốn nói với anh.”
Động tác cởi giày của Chu Dật Sinh hơi chậm lại: “Ừ.”
Bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ, đây là lần đầu tiên Tống Như Ý kêu Chu Dật Sinh vào phòng cô.
Tống Như Ý đi tới trước bàn trang điểm, lấy chiếc nhẫn cưới bị cất đi từ trước trong ngăn kéo ra. Sở dĩ chiếc nhẫn cưới này được bảo tồn hoàn chỉnh là vì lúc gặp ông nội phải dùng tới, giờ Tống Như Ý cảm thấy rất may mắn.
Cô lấy chiếc nhẫn cưới của nam ra, đi tới trước mặt Chu Dật Sinh. Chu Dật Sinh khó hiểu nhìn cô: “Đây là?”
“Vươn tay ra.” Tống Như Ý nhìn ngón tay thon dài rõ từng khớp xương của Chu Dật Sinh. Cô kéo tay anh lại, sau đó trịnh trọng đeo nhẫn cưới lên: “Chuyện của cô giáo viên kia khiến em rất khó chịu, em muốn cho tất cả mọi người biết Chu Dật Sinh đã có vợ.”
Chu Dật Sinh cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay đeo nhẫn. Anh càng ngày càng không hiểu được cô.
Ngày hôm sau, sau khi rời giường, Tống Như Ý bảo mẹ Trương dạy cô nấu ăn. Cô muốn có thể đưa đồ ăn tới trường cho Chu Dật Sinh.
Ngày hôm qua Chu Dật Sinh đeo nhẫn xong thì có nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong bèn rời đi, lúc về thì cô đã ngủ.
Sau khi tỉnh dậy, anh đã đi làm.
Tống Như Ý chưa bao giờ vì một người mà thay đổi điều gì, nhưng cô nguyện ý vì Chu Dật Sinh, nguyện ý thử thay đổi vì anh.
Mẹ Trương ở bên cạnh nhìn Tống Như Ý thái rau. Thủ pháp của cô rất là ba chấm, cắt đồ ăn không ra hình dạng gì.
Cuối cùng, Tống Như Ý từ bỏ. Cô ngây người nhìn nồi củ cải trắng luộc.
“Được rồi, mẹ Trương, vẫn là mẹ làm đi.”
“Cô chủ đi ra ngoài đi, trong này nhiều dầu mỡ.”
Tống Như Ý nghe lời ra sô pha bên ngoài ngồi. Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu trắng gạo và một cái quần dệt màu trắng. Ánh mắt cô nhìn vào hình nền điện thoại, trên đó là ảnh chụp Chu Dật Sinh đang đọc sách.
Sau khi mẹ Trương nấu đồ ăn xong, Tống Như Ý bèn đứng bên cạnh chờ mẹ Trương chuẩn bị hộp đồ ăn. Ba mặn một canh, đều là món anh thích.
Tống Như Ý được tài xế đưa tới dưới lầu văn phòng của Chu Dật Sinh. Cô hồi hộp cầm hộp đựng đồ ăn đi lên.
Tới văn phòng, cô gõ cửa. Nghe được tiếng của Chu Dật Sinh, cô mỉm cười đẩy cửa đi vào.
Mới vừa vào đã thấy Tống Như Lâm mặc một chiếc váy dài màu trắng, đang ríu rít nói chuyện bên cạnh Chu Dật Sinh. Chu Dật Sinh mặc áo sơ mi trắng, mắt dán chặt vào màn hình máy tính, điểm giữa hai lông mày hơi nhíu lại như đang chịu đựng.
Khuôn mặt đẹp của Tống Như Ý thoáng qua tia tức giận. Cô lạnh lùng đi qua, đặt hộp đồ ăn lên bàn: “Như Lâm, tìm anh rể em có việc gì vậy?”
Cô nhấn mạnh hai chữ ‘anh rể’.
Chu Dật Sinh ngẩng đầu lên: “Nơi này có nhà ăn, em không phải tốn công đi, rất vất vả.”
“Đưa cơm cho anh sao lại vất vả chứ?”
Các giáo viên trong văn phòng đều liếc nhìn một cái rồi cúi đầu làm việc của mình.
Tống Như Lâm không thèm để ý, nghiêng đầu mỉm cười với Tống Như Ý: “Em tìm thầy Chu nói chuyện học gia sư để tốt nghiệp.”
“Gia sư?” Tống Như Ý thoáng ngẫm nghĩ: “Nếu chị nhớ không lầm, em học ở học viện Thiết Kế mà nhỉ?”
Tống Như Lâm hơi ngẩn người, sau đó mới nói: “Em học song bằng, học thêm chuyên ngành thương mại điện tử.”
Trước kia Tống Như Ý chưa từng nghiêm túc tự hỏi tình cảm Tống Như Lâm dành cho Chu Dật Sinh là như thế nào. Bây giờ, nghĩ tới câu cuối cùng Tống Như Lâm nói với cô ở kiếp trước, cô nhận ra Tống Như Lâm có tình cảm với Chu Dật Sinh.
“Chị cũng có quen vài gia sư ở trường Nam Khai, có muốn chị giới thiệu cho em? Để em đi cửa sau không?”
Mặt Tống Như Lâm trắng bệch, Tống Như Ý có ý gì? Ý nói không có ai muốn làm gia sư cho cô ta sao?
“Cảm ơn chị, không cần đâu.” Tống Như Lâm chịu đựng tức giận, giả vờ ngây thơ nhưng không nghe ra gì cả: “Anh rể, có thể nể mặt chị gái em, làm gia sư cho em không?”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Thật ngại quá, không có thời gian.” Chu Dật Sinh nói xong bèn đóng máy tính lại, đứng dậy nói với Tống Như Ý: “Đi tới nhà ăn ăn đi.”
Hai mắt Tống Như Lâm lập tức phủ đầy sương mù, nhưng tiêu tán rất nhanh. Cô ta nắm chặt tay sau đó buông ra: “Không sao, em chỉ cảm thấy học lực của thầy Chu rất tốt, rất hợp với em. Nếu vậy, em không làm phiền anh và chị gái nữa.”
Nói xong câu đó, cô ta quay người rời đi.
Tống Như Ý nhìn thoáng qua bóng dáng cô ta, trong mắt tràn đầy ý châm chọc. Kiếp trước sao cô lại để bọn họ chơi đùa vậy?
Cuối cùng, cô ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi: “Dật Sinh, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Được.”
Bên cạnh có một thầy giáo khác không quá đẹp trai nhưng cũng là một soái ca môi hồng da trắng. Chờ bọn họ rời đi mới lại gần: “Thầy Chu, giấu kĩ thật đó!”
Chu Dật Sinh mỉm cười với cậu ta: “Không phải cậu biết rồi sao?”
Thầy giáo đó vội xua tay: “Nhờ phúc của thầy, được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Ra khỏi văn phòng, ở nơi ít người, Tống Như Ý thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tống Như Lâm đến đây lúc nào?”
Chu Dật Sinh không chú ý: “Chắc được một lúc rồi, cụ thể thì không rõ lắm.”
Tống Như Ý kéo tay áo anh: “Cô ta thật đáng ghét.”
Mơ ước cổ phần, còn mơ ước người đàn ông của cô.
Chu Dật Sinh không biết vì sao Tống Như Ý lại ghét Tống Như Lâm, bởi vì trước kia bọn họ còn rất hòa thuận vui vẻ.
Kỳ thực bọn họ đã sớm lột mặt nạ ở chỗ mộ ông nội.
“Không phải muốn ăn cơm sao? Những chuyện không vui thì cho qua đi.” Chu Dật Sinh bắt đúng trọng tâm, tìm lý do thoái thác. Khó khăn lắm quan hệ bọn họ mới tốt lên, dù là thật hay giả, anh cũng không muốn bọn họ trở lại như trước.
Vậy nên chuyện của Tống Như Ý, anh không thể hiện bất kì ý kiến gì.
Tống Như Ý nhìn khuôn mặt vừa tuấn tú vừa mê người của Chu Dật Sinh, lại nhớ tới trước kia bọn họ thường xuyên cãi nhau về Tống Như Lâm, giờ còn chưa hoàn toàn tin tưởng nhau, cô không nên nhắc tới vấn đề này.
May là Chu Dật Sinh cũng không để ý.
“Ừm, đi ăn cơm thôi.”
Nam Khai có tổng cộng ba nhà ăn. Trước kia lúc còn học ở đây, Tống Như Ý thích đi nhà ăn gần văn phòng nhất. Nghĩ tới đây, Tống Như Ý có chút ngây người. Cô thường đi qua đi lại bên này, sao không gặp được Chu Dật Sinh? Nghĩ vậy cô bèn hỏi.
“Thường ngày anh không tới nhà ăn ăn cơm à?”
Chu Dật Sinh mỉm cười nói: “Có.”
Tống Như Ý thầm nghĩ: “Trường học này lớn thật, chúng ta chưa từng gặp mặt nhau.”
Chu Dật Sinh nghe vậy thì không cho là đúng. Khi đó cô không chú ý đến anh, sao biết được kỳ thực bọn họ đã gặp nhau rất nhiều lần.
Ngay cả ông nội cô cũng biết lần đầu tiên anh gặp cô là ở nhà ăn.
Tống Như Ý thấy anh không muốn nói chuyện, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, giơ hộp cơm trên tay lên: “Đều là món anh thích ăn, lát nữa anh ăn nhiều chút.”
Tới nhà ăn, hai người tìm một chỗ khá khuất ngồi. Dù sao Chu Dật Sinh cũng là nhân vật nổi tiếng ở Nam Khai, được rất nhiều học sinh yêu thích!
Tuy Tống Như Ý muốn cho toàn bộ người trong trường biết bên cạnh Chu Dật Sinh đã có người nhưng cô sẽ không làm quá rõ, cô không trẻ con như vậy.
Chờ lấy đồ ăn ra, Chu Dật Sinh mới phát hiện mấy món này đều là mấy món anh thường ăn ở nhà.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Tống Như Ý chờ anh nếm thử, rồi nhìn anh cúi đầu ăn cơm: “Dật Sinh, em muốn thương lượng với anh một chuyện.”
Chu Dật Sinh nghe vậy có hơi sửng sốt. Anh biết cô khác thường tất sẽ có điều kiện, vậy nên bèn đặt đũa xuống, lẳng lặng chờ cô nói tiếp.
Tống Như Ý tưởng mình đã quấy rầy tới việc ăn cơm của anh, vội vàng nói: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng, anh ăn cơm trước đi.”
“Không sao, em nói trước đi.”
“Em nghĩ... anh học quản lý công thương, nhất định sẽ biết quản lý công ty. Anh cũng biết, thường ngày em không học mấy cái đó, cũng không định kế thừa công ty nên em nghĩ... anh có thể dạy em được không?”
Khuôn mặt điển trai của Chu Dật Sinh có chút rung động. Hóa ra là chuyện này. Tống Như Ý muốn học quản lý công ty anh rất vui lòng dạy, dù sao thì... công ty cũng thuộc về cô.
“Không thành vấn đề, chừng nào em muốn học cứ tới tìm anh.”
Tống Như Ý rất vui: “Cảm ơn anh!”
“Đúng rồi, ngày mai em muốn tới công ty tìm hiểu tình hình, anh đi với em đi.”
“Được.” Chu Dật Sinh ngẫm nghĩ: “Chiều mai anh có thời gian.”
Chờ Chu Dật Sinh cơm nước xong, Tống Như Ý đưa anh trở lại văn phòng. Chu Dật Sinh lấy ra một ít giấy tờ có liên quan tới công ty.
“Em xem qua cái này đi, tuy đều là lý luận tri thức nhưng cũng cần phải hiểu.”
Tống Như Ý ừm một tiếng, trực tiếp ôm lấy mặt Chu Dật Sinh hôn một cái: “Vất vả cho anh rồi!”
Làm xong, cô bèn ngồi qua một bên đọc sách.
Cả người Chu Dật Sinh đều dại ra, mất vài giây mới phản ứng lại được, cuối cùng cơ thể cứng đờ trở lại bàn. Cũng khó trách hành vi của anh, chẳng qua những chuyện này khá là quỷ dị.
Điện thoại trên bàn rung lên, Chu Dật Sinh mở ra, là tin nhắn Nguyên Kính gửi tới.
Anh nhìn vài lần rồi trả lời: “Công ty giao cho cậu quản tôi rất yên tâm.”
Sau vài giây, điện thoại lại rung lên: “Chu đại gia? Có phải cậu đã quên công ty này là của tôi và cậu không? Cậu lại ném hết cho tôi như vậy? Không phải, công ty nhà mình thì không để ý, lại để ý công ty và người nhà họ Tống đúng không?”
Chu Dật Sinh ngẫm nghĩ: “Chờ công ty hoàn toàn thuộc về cô ấy, tôi sẽ qua giúp cậu.”
Rất nhanh, tin nhắn lại tới: “Rồi, cậu hết thuốc chữa rồi.”
Câu này nói rất đúng, anh hết thuốc chữa rồi.
Rõ ràng biết đây là vũng nước đục, nhưng vì người đó là cô nên anh chấp nhận.