Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Tống Như Ý kêu tài xế đưa Tống Thịnh về còn mình thì bắt xe ở gần đó.
"Tới đại học Nam Khai."
Tống Như Ý tốt nghiệp từ đại học Nam Khai. Bây giờ khi nhìn con đường quen thuộc cách anh ngày càng gần, cô vừa lo sợ lại vừa kích động, còn cả cảm giác bối rối.
Xe taxi chạy tới cổng trường đại học Nam Khai. Tài xế hỏi cô: "Cô gái, có cần chạy vào trong không?"
Tống Như Ý lấy một tờ tiền màu đỏ trong ví ra đưa cho anh ta: "Không cần, tôi tự đi vào."
Cô chưa chuẩn bị tốt để gặp anh, sợ khi gặp anh rồi sẽ không kiềm chế được.
Tống Như Ý ngẩng đầu lên, đứng tại chỗ mấy phút mới đi vào.
Cô rất quen thuộc nơi này, đi khoảng nửa tiếng cuối cùng cũng tới văn phòng của Chu Dật Sinh.
Cô gõ cửa, bên trong truyền tới tiếng nói dịu dàng như ánh mặt trời của Chu Dật Sinh: "Mời vào."
Tống Như Ý đẩy cửa đi vào, đúng lúc bắt gặp Chu Dật Sinh đang nói chuyện với một giáo viên nữ khác. Mi mắt cô ta cong cong, cười lên cực kì đẹp.
Khi Chu Dật Sinh thấy cô, trên mặt không hề có ý cười. Cô cảm thấy hơi khó chịu, chẳng lẽ cô đáng sợ tới vậy sao?
Nghĩ tới những lời nói khi cô với anh cãi nhau, hình như đúng là rất đáng sợ.
Tống Như Ý cất bước đi qua. Chu Dật Sinh thấy cô tới thì đứng dậy nhường ghế dựa cho cô ngồi: "Sao em lại tới đây?"
Tống Như Ý không trả lời, chỉ chăm chú nhìn anh. Chu Dật Sinh rất đẹp trai, bộ đồ vest đang mặc như được đặc biệt làm ra cho riêng anh. Đôi mắt hạnh nhân nhìn ai cũng thâm tình, nhưng bây giờ nó đang nhiều thêm vài phần phức tạp. Trên mặt anh còn đeo một cái kính gọng vàng thoạt nhìn như một vị công tử thời Dân quốc.
"Em chờ anh tan làm sau đó cùng đi ăn cơm." Tống Như Ý nói xong bèn đưa mắt thăm dò giáo viên nữ kia: "Vị này là? Giáo viên mới tới à?"
Giáo viên nữ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi chân thon dài như ẩn như hiện dưới lớp váy ngắn trông rất mê người.
Cô ta vươn tay: "Cô là gì của thầy Chu?"
Tống Như Ý khẽ cong khóe miệng, cũng vươn tay ra: "Vợ, tôi là vợ Chu Dật Sinh."
Nói xong cô còn cố ý nhìn thoáng qua biểu cảm của Chu Dật Sinh, đáng tiếc trên mặt anh không có lấy nửa phần vui vẻ, chỉ có phức tạp và nghi ngờ.
Nhưng cô cũng không vội, dù sao thì cô thay đổi nhanh như vậy cũng phải cho anh thời gian thích nghi.
Giáo viên nữ thu tay về, giật mình nhìn Chu Dật Sinh. Tống Như Ý thấy ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Chu Dật Sinh thì cực kì khó chịu, bèn đứng chắn phía trước Chu Dật Sinh, nhìn thoáng qua đồng hồ thấy đã 5 giờ rồi, nói: “Chúng ta đi ăn đi.”
Giáo viên nữ cực kì xấu hổ, quay trở lại chỗ mặc áo khoác vào rồi im lặng rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Tống Như Ý vẫn còn chờ Chu Dật Sinh đáp lại. Chu Dật Sinh nhìn lướt qua cô: “Anh còn có việc.”
Tống Như Ý thấy anh mở một tệp văn kiện ra bèn ngoan ngoãn lấy ghế dựa lại ngồi bên cạnh anh: “Không sao, em chờ anh.”
Lúc này Chu Dật Sinh mới chính thức nhìn cô: “Như Ý, mặc kệ em có làm gì hoặc nói gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn. Ông nội Tống có ơn với anh, anh đã đồng ý với ông ấy rằng sẽ không ly hôn với em.”
Vốn còn tưởng khi nói ra những lời này Tống Như Ý sẽ không giả vờ nữa, trực tiếp nổi giận, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
“Em chỉ muốn ăn bữa cơm với anh, không có đòi ly hôn.” Tống Như Ý chân thành nhìn anh: “Chu Dật Sinh, em nói thật, chúng ta ở bên nhau đi.”
Nếu trước kia nói ra những lời này, Chu Dật Sinh nhất định sẽ rất vui. Đáng tiếc, cô giả vờ hết lần này tới lần khác, bây giờ anh chỉ có đề phòng.
Chu Dật Sinh không nói gì, bắt đầu nghiêm túc xem văn kiện.
Tống Như Ý không làm phiền anh, ngồi chơi điện thoại ở bên cạnh. Chơi tới khi điện thoại hết pin, chuẩn bị tìm sạc điện thoại thì cô nhìn thấy một lá thư màu hồng.
Vừa mở thư ra, trước mắt là những câu từ tỏ tình. Bây giờ học sinh đều mạnh dạn tới vậy sao?
Tống Như Ý bỏ thư vào túi, nhìn về phía bàn tay trống không của Chu Dật Sinh. Cô nhớ ra chiếc nhẫn cưới đã bị mình lấy đi, còn đe dọa anh cả đời này không được đeo, giờ cô hối hận rồi.
Tống Như Ý, mày thật ngu ngốc, một người tốt như vậy sao mày lại không biết quý trọng, còn tin vào lời bịa đặt của người khác. Giờ thì hay rồi, không còn chút tin tưởng nào cả.
Chu Dật Sinh đưa cho cô một cái dây sạc: “Nếu không giả vờ nổi nữa thì về đi.”
Nói xong, anh tiếp tục nói, đầu vẫn không ngẩng lên: “Ly hôn là chuyện không thể.”
“Em không có giả vờ.” Trong giọng Tống Như Ý còn ẩn chứa chút tủi thân.
Nếu có thể moi tim mình ra, cô nhất định sẽ cho anh xem sự thật lòng của mình.
Chu Dật Sinh giả vờ không nghe, tiếp tục sửa sang lại văn kiện. Tống Như Ý không chơi điện thoại nữa, sáng cô ngủ không ngon giấc nên chỉ một lúc đã mệt, bèn nằm lên bàn ngủ.
Chu Dật Sinh làm được một nửa thì phát hiện ra Tống Như Ý đang ngủ. Anh bèn cởi áo khoác trên người ra đắp lên người cô. Ánh mắt nhìn cô vừa thâm tình lại vừa đau khổ. Anh hy vọng thời gian có thể dừng lại tại đây, ít nhất thì trong giây phút này, bọn họ không cần giả vờ.
Ngủ được nửa tiếng thì Tống Như Ý thức dậy, đúng lúc thấy Chu Dật Sinh đang thu dọn đồ. Cô vội đứng dậy nên đã làm rơi chiếc áo khoác trên người. Cô nhìn thoáng qua, là của Chu Dật Sinh.
Cô mỉm cười nhặt áo lên đưa cho anh: “Áo… của anh.”
Mọi sự tinh tế của Chu Dật Sinh đều rất nhỏ, không để ý sẽ bỏ qua. Nhưng bây giờ cô sẽ chậm rãi cảm nhận sự tinh tế của anh.
Khuôn mặt Chu Dật Sinh có phần lạnh lùng, nhưng giọng nói lại dịu dàng: “Muốn ăn gì?”
“Muốn ăn lẩu.” Tống Như Ý nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh.
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Đi thôi.”
“Được.”
Tống Như Ý nắm tay Chu Dật Sinh xuống lầu. Xuống dưới lầu, Chu Dật Sinh đột nhiên lùi ra sau một bước, buông lỏng tay cô ra khiến Tống Như Ý ngây người.
Giọng nói dễ nghe của Chu Dật Sinh vang lên: “Em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe.”
Lời này vừa nói ra, cảm giác thương tâm trong lòng Tống Như Ý hoàn toàn biến mất. Cô ngoan ngoãn gật đầu với anh: “Được, em chờ anh.”
Chu Dật Sinh ngạc nhiên nhìn cô một cái, nhưng rồi vẫn im lặng đi lấy xe.
Tống Như Ý ôm lấy áo khoác trên người. Vừa rồi mặt trời lên cao nên giờ có chút lạnh.
Vài phút sau, một chiếc Audi dừng bên cạnh cô. Chu Dật Sinh xuống xe, mở cửa sau ra. Không phải anh không muốn cho cô ngồi ghế phụ, mà là cô không muốn.
Tống Như Ý cũng đã nghĩ tới điều này, trước kia là cô quá đáng.
Vì vậy cô chủ động tiến lên: “Em ngồi phía trước.”
Chưa đợi Chu Dật Sinh phản ứng lại, Tống Như Ý đã kéo cửa ghế phụ ra ngồi xuống.
Trên mặt Chu Dật Sinh hiện lên vài phần ngơ ngác. Hành động của Tống Như Ý đã làm anh giật mình.
Giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy có lẽ Tống Như Ý đã nghĩ thông suốt.
Một lúc sau, Chu Dật Sinh lại phủi bỏ suy nghĩ này. Trước giờ Tống Như Ý luôn có ý đồ xấu, không tin được.
Tống Như Ý nhìn Chu Dật Sinh lên xe. Cô vừa ngắm nhìn đồ trang trí trong xe, vừa bâng quơ nói: “Dật Sinh, mấy hôm nữa anh về nhà cùng em một chuyến, ba bảo chúng ta về ăn cơm.”
Chu Dật Sinh khó hiểu nhìn về phía Tống Như Ý: “Không phải em luôn không cho anh về nhà cũ sao?” Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô gọi anh thân mật như vậy.
Tống Như Ý nhìn thẳng vào anh, trong mắt không còn sự chán ghét như trong quá khứ mà chỉ toàn là những cảm xúc Chu Dật Sinh nhìn không hiểu: “Đó là trước kia, bây giờ em muốn được ở bên anh, dĩ nhiên là phải về.”
“Như Ý.” Anh không ngờ Tống Như Ý vì muốn ly hôn với anh mà nguyện ý cho anh về nhà cũ, nhưng anh không thể đồng ý với cô: “Ông nội em có ơn với anh, anh đã đồng ý với ông là sẽ không ly hôn với em.”
“Những cái khác tùy ý em, chỉ cần còn giấy chứng nhận kết hôn là được, đây là… điều cuối cùng anh làm.”
Còn chưa nói xong, Chu Dật Sinh đã cảm giác được có một hơi thở ấm áp đang tiến lại gần anh. Anh nghiêng đầu, vừa lúc đối diện với khuôn mặt phóng đại của Tống Như Ý. Yết hầu anh khẽ di chuyển, điểm giữa lông mày cũng nhăn lại. Tống Như Ý thấy anh ngây người thì nhẹ nhàng hôn lên. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, kĩ năng hôn ngây ngô khiến đôi mắt Chu Dật Sinh trầm xuống, giọng nói khàn đặc: “Như Ý.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Nói xong, Chu Dật Sinh trực tiếp đè Như Ý lên ghế dựa, hôn càng sâu hơn. Nụ hôn nóng rực, bá đạo kéo dài tới khi Tống Như Ý không thở nổi nữa mới buông cô ra.
Bên trong xe là tiếng hít thở nặng nề của hai người.
“Anh… không phải anh chưa từng có bạn gái sao?” Tống Như Ý hoàn toàn không ngờ kĩ năng hôn của Chu Dật Sinh lại tốt như vậy, nhưng bọn họ không phải là mối tình đầu của nhau sao?
Cảm xúc trong đáy mắt bị Chu Dật Sinh giấu đi, chỉ một cái hôn của Tống Như Ý đã khiến anh có phản ứng.
“Đúng là anh chưa từng có bạn gái.” Bây giờ giọng Chu Dật Sinh vừa khàn khàn vừa gợi cảm.
Nghe được đáp án này, khuôn mặt vốn đỏ lên vì ngại ngùng của Tống Như Ý lại càng đỏ hơn. Đây chẳng phải là cái gọi là “không thầy dạy cũng biết” sao.
Tống Như Ý thay đổi đề tài: “Anh muốn ăn gì?”
“Không phải em muốn ăn lẩu sao?” Chu Dật Sinh vừa nói vừa lái xe.
Cuối cùng Tống Như Ý lựa chọn quán lẩu hai người gặp mặt lần đầu tiên. Lúc trước cô chọn quán này vì lẩu ở đây vừa cay vừa nồng, vì cô cũng đã hỏi ông nội và biết được Chu Dật Sinh không thể ăn cay. Lần đó Chu Dật Sinh bị tra tấn rất thảm.
Chu Dật Sinh chạy tới nơi, nhìn qua tên cửa hàng, trong mắt anh có chút dao động nhưng vẫn đi theo Tống Như Ý vào trong.
Hai người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ. Tống Như Ý quét mã trên thực đơn sau đó chọn lẩu Uyên ương, cô thích ăn cay.
“Ừm… anh ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Tống Như Ý mím môi, sau đó tùy tiện chọn vài món, đều là thứ Chu Dật Sinh thích ăn. Sở dĩ cô biết là nhờ mẹ Trương thường xuyên nhắc nhở bên tai cô.
Trong lúc chờ đồ ăn sẽ lên nồi lẩu trước.
Chu Dật Sinh nhìn thoáng qua nồi lẩu, có chút ngoài ý muốn.
Phải nói hôm nay Tống Như Ý cho anh rất nhiều thứ ngoài ý muốn.
Chờ anh, ngồi ghế phụ, hôn môi.
Nghĩ tới những chuyện trước kia, Tống Như Ý ủ rũ cúi đầu, buồn bã nói: “Chu Dật Sinh, trước kia là em có lỗi với anh, sau này em sẽ sửa.”
Cô rất may mắn mới có thể gặp được Chu Dật Sinh.
Chu Dật Sinh nghe vậy, trên mặt cũng đọng lại rất nhiều cảm xúc, nhiều nhất là sự lấp lánh trong mắt anh.
“Không cần sửa, em hãy cứ là em.”
Không cần sửa, em hãy cứ là em
Những lời này khiến cho Tống Như Ý cực kì cảm động. Mắt cô đỏ ửng, vừa khóc vừa cười nói: “Được.”