Thiên Kim Đích Gả (Mặc Vũ Vân Gian)

Chương 9: Người đến


2 tuần

trướctiếp

Không một ai trong bọn họ nói gì cả.

Dưới tán rừng đào, người đàn ông với vẻ ngoài diễm lệ, cả người đều toát ra vẻ phong nguyệt ở trên mái nhà đang rũ mắt nhìn xuống Khương Lê.

Nụ cười của hắn mang theo chút tà mị, khó mà đoán được là bạn hay thù, vừa chính vừa tà.

Đồng Nhi vẫn luôn ngẩn ngơ nãy giờ lại không kìm được mà thắc mắc: "...Tiên hoa?"

Người này đẹp như tiên lại như là yêu, khí chất phi phàm, đúng là khiến cho người ta bị mê hoặc đến hoảng hốt.

Khương Lê còn chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, Khương Lê chợt rùng mình một cái, đến khi nàng ngẩng đầu nhìn lại thì người thanh niên đẹp đẽ trên mái nhà kia đã biến mất, chỉ còn lại cành đào rung rinh như thể vừa trải qua một giấc mơ xuân vừa dài vừa đẹp đẽ.

Đồng Nhi cũng ngạc nhiên, nàng dụi dụi mắt rồi nói: "Không phải nô tỳ đang mơ đấy chứ?"

Khương Lê nói: "Không phải mơ, nhưng bây giờ..." Nghe tiếng người càng lúc càng gần, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nàng cũng không còn bận tâm đến nghi ngờ ban nãy nữa mà nói: "Chúng ta đi quỳ ở trong Phật đường thôi."

Đồng Nhi có rất nhiều thắc mắc nhưng cô bé cũng không hỏi thêm mà đến quỳ trước tượng Phật trong Phật đường cùng Khương Lê, đĩa hoa quả cúng cũng được đặt lại chỗ cũ. Hai người bọn họ vừa mới quỳ xuống thì tiếng người bên ngoài càng lúc càng ồn ào, có người đang đập mạnh cửa am ni cô.

Tiếng đập cửa làm các ni cô trong am ai nấy đều thức giấc, có người vội vàng đi ra mở cửa, đèn lồng trong am cũng lần lượt được thắp sáng lên. Tiếng người ở bên ngoài lại càng lớn hơn, Khương Lê với Đồng Nhi vẫn kiên nhẫn quỳ ở đấy.

Bỗng nhiên có người bất chợt xông vào Phật đường, dẫn đầu là một ma ma cầm đèn lồng, bà ta có vẻ không ngờ trong Phật đường lại có hai người đang quỳ dù thời gian đã khuya thế này, bà ta quay lại rồi nói: "Phu nhân, ở đây có hai ni cô này."

Từ sau ma ma, một đoàn người lần lượt tiến vào, có phu nhân, tiểu thư và cả nam nhân, tất cả bọn họ đều mặc y phục sang trọng. Người mà ma ma gọi là "phu nhân" là một phụ nữ có làn da trắng, dáng vẻ yểu điệu thục nữ. Bà tiến lên thấy Khương Lê thì ngẩn ra một chút, sau đó lắc đầu với ma ma kia: "Nàng không phải ni cô, nàng vẫn còn để tóc dài, người bên cạnh chắc là nha hoàn của nàng."

Khương Lê ngạc nhiên nhìn đám người đột ngột xông vào, tóc đen dài của nàng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thân hình gầy yếu trong bộ quần áo xám xịt, ánh mắt điềm tĩnh thanh thoát, dù cho sắc mặt của nàng yếu ớt nhưng dưới chân tượng Phật lại càng thêm vẻ thuần khiết, dễ dàng gây thiện cảm.

Có lẽ do thương cảm cho nàng tuổi vẫn còn nhỏ, giọng nói của vị phu nhân kia đối với nàng cũng trở nên dịu dàng hơn, bà nhẹ nhàng hỏi: "Cô bé, khuya thế này sao lại con vẫn còn quỳ ở đây?"

Khương Lê đáp: "Con phạm phải sai lầm, sư thái bắt con quỳ ở đây để tĩnh tâm."

Những người đến đây đều vô cùng kinh ngạc, có người còn phẫn nộ nói: "Đã khuya như thế này, phạm lỗi gì mà bắt một cô bé quỳ trong Phật đường như vậy được chứ, nếu bệnh thì sao? Không phải người ta thường nói người tu hành từ bi lắm à? Sao lại ác độc như thế được!"

Đồng Nhi đảo mắt một vòng, cô bé lập tức hiểu ra, ngay sau đó cô bé thay đổi thành vẻ mặt sầu khổ rồi nói: "Là do nô tỳ, hôm qua trong lúc nô tỳ đưa món chay cho cô nương thì không may làm vỡ đĩa, Tĩnh An sư thái bắt cô nương và nô tỳ quỳ ở Phật đường." Nàng lại lau nước mắt: "Nô tỳ thì không sao, nhưng cô nương... cô nương cả ngày nay đều chưa được ăn gì cả." ( truyện trên app tyt )

Đám người này nghe vậy thì lập tức hiện rõ, ai nấy đều có vẻ phẫn nộ. Đã đến chùa lễ Phật thì tất nhiên ai trong họ đều là người có "tâm thiện", thấy một cô bé bị áp bức thì dĩ nhiên là phải nổi giận.

Có người nói: "Khó trách, khó trách có thể làm ra chuyện như thế này, rõ ràng đám ni cô kia đều có tâm địa độc ác."

"Đúng vậy."

Khương Lê nhìn quanh, không thấy các ni cô trong am ở đây đâu hết thì hỏi: "Xin hỏi, các tiểu ni cô trong am đâu rồi ạ?"

Nói xong, đám người trước mặt đều lộ vẻ khó xử như là không tiện nói ra.

Người phụ nữ dịu dàng ban nãy thử dò hỏi: "Cô bé có vẻ không phải người trong cái am này?"

"Tiểu thư nhà nô tỳ là nhị tiểu thư của Khương gia ở Yến Kinh." Đồng Nhi đáp một cách dõng dạc.

"Khương gia?" Một tiểu thư trẻ nghe vậy thì ánh mắt lóe lên rồi hỏi: "Là Khương gia của Thủ phụ đại nhân Khương Nguyên Bách?"

"Đúng vậy ạ!" Đồng Nhi khẳng định.

"Sao lại có thể như vậy được chứ?" Tiểu thư trẻ tuổi kia trông còn nhỏ hơn cả Khương Lê nữa, nàng ta ngập ngừng: "Ta chỉ biết Khương gia có tam tiểu thư Khương Ấu Dao mà thôi, chưa từng nghe nói có nhị tiểu thư."

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt -

Bốn chữ 'Khương nhị tiểu thư' vừa thốt ra thì các vị tiểu thư trẻ đều không phản ứng gì, nhưng các vị phu nhân thì lại có tâm tư riêng. Tám năm trước, chuyện nhị tiểu thư Khương gia đẩy kế mẫu ngã đến sẩy thai, cả Yến Kinh đều biết, nhưng thời gian cũng đã trôi qua lâu rồi, bọn họ chỉ nghe nói nhị tiểu thư bị đưa vào từ đường từ đó, nhiều năm qua đều không về kinh nên không ai nhớ rõ cả.

Không ngờ lại gặp ở đây.

Nhưng nhị tiểu thư Khương Lê trước mắt lại không giống ác độc như lời đồn mà có thể làm ra việc hãm hại kế mẫu và ấu đệ của mình. Nàng quỳ trong Phật đường, dáng vẻ yếu đuối ngoan ngoãn như thế này mà lại có thể làm ra chuyện hại người ư? Nói ra chắc chẳng ai tin!

Người ta thường tin vào những gì mình thấy hơn.

Khương Lê nhìn người phụ nữ ban đầu nói chuyện với mình, nàng do dự một chút rồi nói: "Phu nhân... là phu nhân của Liễu đại nhân Thừa Đức lang phải không ạ?"

Vị phu nhân kia nghe vậy ngạc nhiên, hỏi: "Cô bé nhận ra ta à?"

Khương Lê cúi đầu, như thể ngượng ngùng, khẽ cười nói: "Nhiều năm trước, vào lễ hội hoa mẫu đơn, phu nhân từng đến phủ của con thưởng hoa, tiểu nữ vẫn nhớ."

Liễu phu nhân nghe vậy thì nghĩ một chút rồi nói: "Đúng vậy." Ánh mắt bà nhìn Khương Lê lại càng thêm dịu dàng: "Cô bé còn nhớ thì đúng là đáng khen."

Liễu phu nhân là thê tử của Thừa đức lang - Liễu Nguyên Phong, bà từng rất thân với mẫu thân của Khương Lê, Diệp Trân Trân. Khi Diệp Trân Trân mới đến Yến Kinh, bà thường qua lại với Liễu phu nhân. Sau khi Diệp Trân Trân qua đời, Liễu phu nhân vì nhớ bạn của mình mà vẫn thường đến thăm Khương Lê.

Nhưng sau khi Quý Thục Nhiên vào cửa, Liễu phu nhân không tiện đến thăm Khương Lê nữa nên mối quan hệ của bọn họ cũng nhạt dần. Lần cuối bà gặp Khương Lê có lẽ là vào lễ hội hoa mẫu đơn từ năm nào, giờ được Khương Lê nhắc lại, hình ảnh của người bạn quá cố Diệp Trân Trân lại hiện lên trong đầu Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân nhìn kỹ Khương Lê, có lẽ do lòng áy náy với bạn cũ, bà càng thấy Khương Lê thân thiết hơn. Bà nói: "Khương đại nhân gửi con đến đây sao?"

Khương Lê gật đầu nhẹ nhàng.

"Con là tiểu thư của Khương gia ở Yến Kinh, là nữ nhi thân sinh của Khương đại nhân, sao con lại có thể ở nơi này như vậy được? Đầu mùa hè khí hậu vẫn còn rất ẩm thấp, quỳ cả đêm như thế này nếu bị bệnh thì sao? Rõ ràng là bị người ta cố tình hành hạ. Nhị tiểu thư Khương gia, ngày mai con hãy theo ta về Yến Kinh nhé." Liễu phu nhân đột nhiên nói.

Đồng Nhi đang quỳ ở bên cạnh liền sáng mắt lên, Liễu phu nhân nói vậy rõ ràng là muốn bênh vực cho Khương Lê. Khương Lê bị bỏ lại ở ngọn núi Thanh Thành này nhiều năm rồi, không có một ai hỏi thăm gì đến nàng cả. Nay Liễu phu nhân lên tiếng, bà cũng là phu nhân của một vị quan lớn nên dù cho hiện tại vẫn chưa có gì, nhưng đến khi bọn họ trở về Yến Kinh, bà chỉ cần nói vài câu với các vị phu nhân khác, việc này chắc chắn sẽ đến tai Khương Nguyên Bách, Khương Nguyên Bách tất nhiên sẽ nhớ đến đứa nữ nhi bị bỏ rơi ở am ni cô này của ông ta.

Lời của Liễu phu nhân vừa dứt nhưng lại không nghe thấy câu trả lời mong đợi, cô bé trước mặt ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn bà, dường như có chút vui mừng thoáng qua nhưng rồi lại trở nên do dự, sau đó nàng lại kiên quyết lắc đầu rồi nói: "Cảm ơn lòng tốt của phu nhân, nhưng e rằng không được đâu ạ."

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Con trai yêu mị của tui vừa mới xuất hiện đã chạy mất tiuu rồi ╮(╯▽╰)╭


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp