Tháng Năm, thời điểm cuối xuân vừa hết, thời tiết đã vội vã trở nên nóng nực.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ xuống Yến Kinh khiến cho các hàng quán ven đường đều phải trốn dưới bóng cây. Thời tiết oi bức này khiến các công tử tiểu thư nhà giàu đều không muốn ra ngoài, chỉ có những người lao động khổ cực vẫn phải vác trên vai những thùng rượu gạo ngâm trong nước giếng mát lạnh, không ngại khó khăn đi khắp các sòng bạc và quán trà, mong rằng sẽ có một người mệt mỏi, cảm thấy khát rồi bỏ ra năm đồng để mua một bát. Nhờ đó mà có thể mua thêm được một túi gạo, nấu thêm được vài nồi cháo có thể cầm cự mà tồn tại được thêm ba ngày.
Ở góc Đông thành, có một ngôi nhà mới xây, biển hiệu phía trước được treo cao, ở giữa tấm biển đấy khắc bốn chữ "Cập Đệ Trạng Nguyên" (thi đỗ trạng nguyên) vàng rực - đây là phủ đệ và biển hiệu mà Hoàng đế Hồng Hiếu đã ban cho tân khoa trạng nguyên, cái này tượng trưng cho một sự vinh dự cực kỳ lớn lao. Bất kỳ người đọc sách nào mà được ban tặng cho một cái biển hiệu này, cả gia đình của họ nên khóc ròng để tạ ơn tổ tiên.
Một tòa nhà mới tinh, kèm theo biển hiệu ngự ban, ở bên trong sân có hạ nhân qua lại tấp nập. Tuy rằng thời tiết ở bên ngoài nóng nực nhưng bên trong lại lạnh lẽo đến không ngờ. Có lẽ là bên trong nhà đã chuyển vào những khối băng để có thể làm mát nơi đây, càng đi vào phía trong, càng gần những bức tường ở trong viện thì không khí lại càng lạnh lẽo đến mức run rẩy.
Ở cuối hành lang, trước một căn phòng có ba người đang ngồi. Hai nha hoàn trẻ tuổi mặc áo mỏng màu hồng và một bà tử trung niên có dáng người mập mạp. Trước mặt họ có một đĩa hạt dưa đỏ và một bình nước mơ, bọn họ đang vừa ăn vừa trò chuyện, trông bọn họ còn thoải mái và tự tại hơn cả chủ tử nữa.
Nha hoàn bên trái quay đầu nhìn vào cửa sổ rồi nói: "Trời nóng quá, mùi thuốc trong phòng cũng không bay ra được, thật đúng là khó chịu chết đi được, không biết khi nào mới xong nữa."
"Con nha đầu này, nghị luận sau lưng chủ tử." Bà tử trung niên cảnh cáo: "Cẩn thận kẻo bị chủ tử lột da đấy."
Nha hoàn mặc áo hồng không để tâm chút nào: "Sao mà như vậy được chứ? Cũng đã ba tháng rồi mà lão gia còn chưa từng đi đến viện của phu nhân mà." Nói xong, nàng ta hạ giọng xuống: "Chuyện lớn như vậy, cũng xem như lão gia của chúng ta vẫn còn có tình có nghĩa, nếu là người khác..."
Nàng ta lại bĩu môi: "Theo ta thấy thà rằng tự mình kết liễu đi thì ít ra cũng giữ được danh dự còn hơn là sống lay lắt thế này chỉ làm khổ người khác mà thôi."
Bà tử trung niên định nói tiếp thì nha hoàn khác cũng lên tiếng: "Thật ra phu nhân cũng đáng thương, ngài ấy đẹp như vậy, tài giỏi như vậy, tính tình cũng ôn hòa nữa, ai mà ngờ lại gặp phải chuyện này..."
Giọng của ba người bọn họ tuy nhỏ, nhưng buổi trưa hè vốn yên tĩnh, khoảng cách lại gần nên từng lời từng chữ của họ đều lọt vào tai người trong phòng một cách rành mạch rõ ràng.
Tiết Phương Phỉ nằm ngửa ở trên giường, khóe mắt của nàng vẫn còn vương những giọt nước mắt. Gần đây nàng dần dần trở nên gầy gò ốm yếu, nhưng gượng mặt nhỏ của nàng cũng không hề vì thể mà trở nên tiều tụy, ngược lại nó lại càng có thêm vẻ thanh lệ, yếu ớt động lòng người.
Nhan sắc của nàng từ trước đến nay vẫn luôn xinh đẹp mỹ lệ, nếu không thì sao nàng lại có thể xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Yến Kinh được chứ. Ngày nàng xuất giá, có những công tử nhàm chán bày trò, bọn họ ra lệnh cho ăn mày va chạm vào kiệu hoa khiến cho nó bị lật, khăn voan che mặt của nàng cũng vì thế mà bị rơi xuống. Dung nhan xinh đẹp như một đóa hoa của nàng khiến cho mọi người ở hai bên đường đều ngây ngẩn mà ngắm nhìn đếm không chớp được mắt. Khi đó phụ thân của nàng, huyện thừa Tiết Hoài Viễn ở Đồng Hương, Tương Dương còn lo lắng nói: "A Li lớn lên xinh đẹp động lòng người, e là Thẩm Ngọc Dung không bảo vệ con được nổi mất."
Thẩm Ngọc Dung là phu quân của nàng.
Trước khi đỗ trạng nguyên, Thẩm Ngọc Dung chỉ là một tú tài nghèo. Gia đình của gã ta sống ở Yến Kinh, ngoại tổ mẫu của gã ta là Tào lão phu nhân sống ở Tương Dương. Bốn năm trước, bà lão qua đời, Thẩm Ngọc Dung cùng mẫu thân về Tương Dương để chịu tang, cũng nhờ thế mà gã ta gặp gỡ Tiết Phương Phỉ.
Tương Dương chỉ là một huyện thành nhỏ, phụ thân của nàng là một tiểu quan, mẫu thân của nàng thì mất khi bà mới sinh đệ đệ Tiết Chiêu. Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân nàng cũng không tái giá, trong nhà chỉ có ba phụ tử bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Tiết Phương Phỉ đã đến tuổi xuất giá, nàng vốn có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, công tử nhà giàu gần xa đều đến để cầu hôn, thậm chí có cấp trên của Tiết Hoài Viễn muốn nạp nàng làm thiếp. Tất nhiên là phụ thân của nàng sẽ không đồng ý điều đó, bởi vì nàng mất mẹ từ nhỏ nên ông lại càng hết lòng yêu thương nàng hơn, cộng thêm việc nàng vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn thông minh, từ nhỏ đã được nuông chiều, ăn mặc không thua kém tiểu thư nhà quyền quý. Vì thế nên cho dù phụ thân của nàng chỉ là một vị quan nhỏ, nhưng Tiết Phương Phỉ lại được nuôi nấng kỹ càng, nàng lớn lên, trổ mã xinh đẹp, trông còn quý giá hơn bất kỳ tiểu thư khuê các nào khác.
Nàng chính là người nữ nhi được yêu thương chiều chuộng, coi như châu bảo mà lớn lên trong lòng bàn tay của Tiết Hoài Viễn, cũng vì thế mà ông ngày đêm đều phát sầu vì chuyện hôn nhân của nàng. Danh môn thế gia tuy nhà cao cửa rộng, cẩm y ngọc thực nhưng thực ra lại không tự do nên Tiết Hoài Viễn coi trọng Thẩm Ngọc Dung.
Tuy Thẩm Ngọc Dung nghèo nhưng lại có tài hoa hơn người, có một tương lai đầy hứa hẹn. Nhưng như thế thì Tiết Phương Phỉ phải gả xa đến Yến Kinh. Còn một vấn đề khác nữa, dung mạo của nàng lại quá xinh đẹp, nếu như nàng ở Tương Dương thì nàng sẽ có phụ thân bảo vệ. Nhưng ở Yến Kinh thì lại có rất nhiều công tử nhà quyền quý, lỡ như bọn họ có ý xấu với nàng, Thẩm Ngọc Dung khó mà bảo vệ được nàng.
Cuối cùng nàng vẫn gả cho Thẩm Ngọc Dung, vì gã ta chính là người mà nàng thích
Gả cho Thẩm Ngọc Dung, đi đến Yến Kinh, dù cho bà mẫu có khắc nghiệt, nàng cũng gặp nhiều ấm ức nhưng Thẩm Ngọc Dung lại đối xử dịu dàng với nàng nên dù có khó chịu đến đâu cũng đều tan thành mây khói.
Đầu xuân năm ngoái, Thẩm Ngọc Dung thi đỗ trạng nguyên, gã ta cưỡi ngựa diễu phố, còn được Hoàng đế đích thân ban cho phủ đệ và biển hiệu, không lâu sau đó gã ta được bổ nhiệm làm Trung Thư Xá Lang. Đến tháng chín thì nàng cũng mang thai, vừa lúc đấy là sinh nhật của bà mẫu, song hỷ lâm môn, Thẩm gia mở tiệc chiêu đãi khách khứa, cũng mời những quý nhân của Yến Kinh đến chung vui.
Đó là một ngày ác mộng của Tiết Phương Phỉ.
Nàng thật sự không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ uống chút rượu mơ rồi cảm thấy mệt mỏi nên được đỡ vào phòng nghỉ... Khi nàng bị giật mình tỉnh dậy vì tiếng hét thất thanh, nàng thấy một người đàn ông xa lạ ở trong phòng, còn bản thân nàng thì quần áo xộc xệch, bà mẫu và các nữ quyến đều đứng ở cửa, ánh mắt của họ hoặc là tràn đầy khinh thường hoặc là đầy vẻ hả hê nhìn nàng.
Lẽ ra nàng phải xấu hổ đến mức không còn mặt mũi và đúng là nàng đã làm thế, nhưng dù cho nàng có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì chuyện thê tử của tân khoa trạng nguyên ngoại tình ngay trước mặt khách khứa đã lan ra ngoài.
Đáng lẽ ra nàng nên bị hưu bỏ nhưng Thẩm Ngọc Dung lại không hề làm vậy. Bởi vì sau chuyện đó nàng đều sống trong nỗi lo âu nên nàng bị sảy thai, lúc nàng đang nằm trên giường bệnh thì nghe tin Tiết Chiêu vì chuyện này mà đi đến Yến Kinh, nhưng hắn còn chưa kịp đến Thẩm gia thì đã phải bọn cường đạo, bị chúng cướp của rồi giết, vứt thi thể giữa sông.
Nghe được cái tin xấu này, nàng không dám báo tin này về lại Tương Dương, nàng cố gắng chống đỡ một hơi để mà có thể gặp Tiết Chiêu một lần cuối, lo liệu hậu sự cho đệ ấy, rồi nàng hoàn toàn đổ bệnh nặng. Ba tháng sau đó, suối ba tháng trời nàng ốm yếu nằm trên giường bệnh, Thẩm Ngọc Dung đều không hề đến thăm nàng.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt -
Tiết Phương Phỉ nằm trên giường bệnh mà suy nghĩ miên man, nàng cũng không biết Thẩm Ngọc Dung có lòng xa cách nên mới không muốn gặp nàng, hay là gã ta đang cố ý lạnh nhạt với nàng để trút giận? Nhưng càng nằm lâu, nghe được những lời thì thầm bàn tán vụn vặt bên ngoài cửa của đám tôi tớ, nàng cuối cùng cũng thông suốt được một cái sự thật, sự thật vẫn luôn luôn là một thứ gì đó luôn khiến cho người ta đau khổ. ( truyện trên app tyt )
Tiết Phương Phỉ cố gắng ngồi dậy, bát thuốc bên cạnh đã nguội, chỉ còn một mùi hương đắng ngắt. Nàng nghiêng người, đổ thuốc vào chậu hải đường bên cạnh, cây hải đường đó cũng đều đã héo úa hết rồi, chỉ còn cành khô trơ trọi.
Cửa phòng "két" một tiếng mở ra.
Tiết Phương Phỉ ngẩng đầu thì thấy một góc áo thêu kim tuyến.
Nữ nhân trẻ tuổi mặc trang phục xinh đẹp quý khí, đôi mày của ả ta hơi nhướng, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo. Ánh mắt ả ta dừng ở trên bát thuốc kia của nàng, nụ cười thoáng hiện trên môi của ả ta: "Thì ra là vậy."
Tiết Phương Phỉ bình tĩnh đặt bát xuống, nhìn người kia bước vào phòng, hai bà vú có dáng người mập mạp thô tráng đóng cửa lại. Những nha hoàn đang tán gẫu ngoài cửa dường như đã biến mất, chỉ còn lại tiếng ve râm ran trong không khí yên tĩnh, như là đang báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra.
Tiết Phương Phỉ nói: "Công chúa Vĩnh Ninh."