Ở sau lưng Liễu phu nhân là một nhóm các phu nhân và lão gia, ai nấy đều bị những lời nói bất ngờ của Liễu phu nhân làm cho kinh ngạc. Nhị tiểu thư Khương gia là người đã gây ra tội ác độc hại kế thê, dù cho bây giờ trông nàng có vẻ đáng thương nhưng nếu công khai giúp đỡ nàng ta như vậy thì chẳng khác nào đứng về phía đối lập với Quý Thục Nhiên cả. Phó Đô Ngự Sử Quý gia hiện đang rất được Hoàng đế Hồng Hiếu coi trọng, chuyện gia đình của Thủ phụ cũng không phải là chuyện mà ai cũng có thể can thiệp vào, vì vậy mọi người đều tính toán khoanh tay đứng nhìn mà thôi..
Ai mà ngờ chỉ sau vài câu chào hỏi, Liễu phu nhân liền đề nghị đưa Khương Lê về Yến Kinh, thậm chí còn không ngại đắc tội với Quý gia vì một cô nương chỉ mới gặp vài lần.
Điều bất ngờ hơn cả là Khương Lê thế mà lại từ chối.
Mọi người đều ngạc nhiên trước câu trả lời của Khương Lê, còn Đồng Nhi thì lại âm thầm nôn nóng không thôi. Liễu phu nhân nhìn Khương Lê dò hỏi: "Nhị tiểu thư Khương gia, con có lý do gì chăng?"
Khương Lê mỉm cười đáp: "Phụ thân con đưa con đến đây là để tu dưỡng tâm tính, dù cho có phải chịu khổ nhưng con lại có thể cầu bình an và khỏe mạnh cho cả nhà. Nếu con bỏ dở giữa chừng thì chẳng phải là bất kính với Bồ Tát ư? Huống chi phụ thân của con vẫn chưa cho người đón con về, sao con có thể tự ý quyết định được?"
Những lời của nàng hoàn toàn không hề nhắc đến việc mình bị phạt vì độc hại kế mẫu, nàng chỉ nói rằng mình đến đây để tu dưỡng tâm tính, cầu phúc cho gia đình. Người khác nghe vào thì nghĩ rằng Khương Lê đang lảng tránh vấn đề, nhưng Liễu phu nhân lại hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của nàng.
Liễu phu nhân đã làm bạn với Diệp Trân Trân nhiều năm, bà biết rõ tính tình bà ấy hiền lành lương thiện nên bà hoàn toàn không tin rằng nữ nhi của Diệp Trân Trân lại là người độc ác như vậy. Nhưng khi Khương Lê gặp chuyện, Liễu phu nhân và Khương gia từ đó đã nhiều năm không qua lại với nhau nữa, hơn nữa Khương Lê lại đẩy ngã Quý Thục Nhiên trước mặt bao nhiêu phu nhân khác, bằng chứng rõ ràng. Liễu phu nhân dù không tin nhưng cũng đành chịu.
Giờ gặp lại nữ nhi của cố nhân bị áp bức đến mức này mà vẫn giữ được vẻ dịu dàng lương thiện, Liễu phu nhân không khỏi nghi ngờ. Có lẽ Khương Lê không hề phạm lỗi gì cả, còn cái chuyện độc hại kế mẫu này chỉ là cái cớ để đẩy nàng ra khỏi nhà mà hành hạ nàng thôi.
Nghe Khương Lê nói ra câu cuối cùng, rằng mọi thứ đều nghe theo Khương Nguyên Bách, nhưng thật ra Khương Nguyên Bách có lẽ còn chưa nghĩ đến đứa nữ nhi này bao giờ!
Liễu phu nhân nén giận trong lòng, Khương Lê ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt có chút không hiểu hỏi: "Nói mới nhớ, sao phu nhân lại có mặt ở đây vậy ạ? Còn những người này..." Nàng nhìn về phía những người phía sau Liễu phu nhân rồi hỏi tiếp: "Chẳng lẽ mọi người cũng đến để thắp hương ạ? Bình thường ít người đến đây thắp hương lắm, đa số đều đi chùa Hạc Lâm gần đó, hơn nữa giờ này cũng đã quá khuya, chắc không phải đến đây để thắp hương đâu nhỉ."
Mọi người nghe vậy đều tỏ ra bối rối. Liễu phu nhân như nghĩ ra điều gì đó, bà suy tư một lúc rồi nói với Khương Lê: "Cái am này không phải là một nơi tốt lành gì. Phụ thân của con đã gửi con đến đây thì cũng nên tìm một nơi tốt hơn. Thôi được, nếu con không muốn đi cùng ta thì thôi vậy. Ngày mai ta sẽ về Yến Kinh, nhưng ta nghĩ phụ thân của con cũng sẽ sớm cho người đến đây đón con về thôi."
Hàm ý trong lời nói của bà khá rõ ràng.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt -
Khương Lê như là hiểu lại như không hiểu gì cả, nàng chỉ mỉm cười rồi nói: "Vậy thì cảm ơn phu nhân."
Liễu phu nhân lại nói: "Con không cần phải thành kính quỳ cả đêm trong Phật đường như vậy. Công đạo tự tại nhân tâm, chỉ cần con có lòng thành tín thì tất nhiên là Phật tổ sẽ nhìn thấy lòng thành của con. Ngọc Hương." Bà quay sang nói với nha hoàn bên cạnh mình: "Ngươi ở lại đây chăm sóc cho nhị tiểu thư của Khương gia, bên cạnh nhị tiểu thư chỉ có một nha hoàn chắc không đủ để chăm sóc cho con bé. Nhị tiểu thư, con không cần phải từ chối, ta và mẫu thân của con từng là cố nhân. Ngọc Hương là nha hoàn thân cận của ta, nàng còn có chút võ công, để nàng ở bên cạnh con thì ta cũng sẽ yên tâm hơn. Đến khi con về Yến Kinh thì để Ngọc Hương quay lại bên ta sau cũng được."
Liễu phu nhân thậm chí còn để lại nha hoàn thân cận cho Khương Lê, chứng tỏ bà rất coi trọng nàng, cũng cho thấy có lẽ chẳng bao lâu nữa Khương Lê sẽ trở về làm tiểu thư Khương gia ở Yến Kinh.
Khương Lê cảm tạ Liễu phu nhân, bà cùng đám người quay về nghỉ ngơi trong am ni cô. Ngọc Hương thật sự ở lại với Khương Lê, hai người bọn họ được chuyển sang một căn phòng thoải mái hơn của một ni cô nào đó. Nhưng trong am thì lại không thấy bóng dáng của bất kỳ ni cô nào hết.
Lợi dụng lúc Ngọc Hương ra ngoài lấy nước, Đồng Nhi hỏi nhỏ Khương Lê: "Cô nương, chuyện này là sao vậy? Sao lại không thấy các ni cô ở đâu hết vậy? Sao lại có nhiều người ở đây thế ạ?"
Đồng Nhi đoán được chuyện này liên quan đến Khương Lê, nhưng cô bé không hiểu nàng đã làm gì. Suốt thời gian qua, Khương Lê chỉ bảo cô bé đi cho khỉ ăn nhưng làm sao việc cho khỉ ăn lại dẫn đến chuyện này được chứ!
"Chẳng phải ta đã bảo em đi cho khỉ ăn đó sao?" Khương Lê nhàn nhạt nói: "Trụ trì của chùa Hạc Lâm là đại sư Thông Minh, ông ấy có một đại đệ tử tên là Liễu Ngộ, hắn ta dan díu với Tĩnh An sư thái trong cái am này. Mỗi tháng vào ngày mười chín thì bọn họ đều hẹn hò ở cánh rừng ở sau chùa Hạc Lâm. Đám khỉ trên núi được em cho ăn bánh kẹo hơn nửa tháng, nên bọn chúng đều chờ em mang đồ ăn đến vào mỗi tối. Đêm nay là ngày mười chín, mấy con khỉ đấy vẫn đợi em đến để cho ăn như thường lệ, khi chúng thấy Tĩnh An và Liễu Ngộ thì tưởng là người mang đồ ăn đến cho chúng nên chúng sẽ lại gần để xin ăn. Hai người bọn họ vốn đang làm chuyện mờ ám, có tật giật mình, bị bọn khỉ làm cho hoảng sợ, gây ra tiếng động lớn làm kinh động đến các vị phu nhân. Các vị phu nhân tiểu thư này ai nấy cũng đều là người có xuất thân quyền quý. Làm sao mà họ có thể chấp nhận được một chuyện làm nhơ nhuốc chốn cửa Phật thanh tịnh như thế này được chứ? Tất nhiên là bọn họ sẽ đến đây làm cho ra nhẽ cho bằng được, bắt giữ tất cả các ni cô trong am này là việc hiển nhiên."
Đồng Nhi nghe được đầu đuôi câu chuyện mà khiếp sợ, lẩm bẩm: "Sao lại có thể... Làm sao mà cô nương có thể biết được chuyện bí mật này?"
"Ta nghe được." Khương Lê cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm: "Ta nghe thấy được chuyện này từ hai tiểu ni cô đang tám chuyện với nhau."
Đồng Nhi vẫn thấy không thể tin được: "Chuyện này đúng thật là đáng sợ mà."
Khương Lê cười, nàng đương nhiên là biết rõ chuyện này rồi. Khi nàng còn là Tiết Phương Phỉ, mỗi ngày công chúa Vĩnh Ninh đều cho người dùng thuốc để cho cơ thể của nàng yếu dần, nàng bị giam giữ ở trong phòng, ngày ngày đều phải đối diện với bốn bức tường mà không đi đâu được. Đám vú già được phái đến để canh giữ nàng đều nói chuyện một cách không hề kiêng dè gì trước mặt nàng cả, ai nấy đều coi nàng như người chết nên nàng mới biết được rằng công chúa Vĩnh Ninh và Thẩm Ngọc Dung hẹn hò ở một ngôi chùa gần Yến Kinh.
Mấy người vú già đó còn kể đến một đoạn bí mật, Liễu Ngộ ở chùa Hạc Lâm thực ra là một diễm tăng. Không biết bao nhiêu cô gái đã bị hắn ta hủy hoại, kể cả các vị ni cô ở cái am gần đó cũng không thoát khỏi móng vuốt của hắn ta. Công chúa Vĩnh Ninh chính là nhờ vào cái tên Liễu Ngộ này mà nảy ra ý tưởng hẹn hò với Thẩm Ngọc Dung ở bên trong chùa.
Khi nàng tỉnh lại thành nhị tiểu thư Khương gia, nàng biết được chùa Hạc Lâm ở gần đây thì nàng lập tức nhớ đến bí mật này. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tĩnh An sư thái thì Khương Lê đã biết chắc một điều, Tĩnh An sư thái có tình nhân. Một người xuất gia, mà lại còn là một người trẻ trung xinh đẹp như vậy, nếu không có tình nhân thì tại sao phải dùng phấn son, tại sao phải làm cho mình trở nên thơm tho quyến rũ như vậy để làm gì chứ?
Tất cả đều là để làm đẹp vì người mình yêu.
Khương Lê lập tức nghĩ ra một kế hoạch, dù nàng cũng không chắc chắn nó sẽ thành công. Có thể những lời của đám vú già đó nói không phải sự thật, cũng có thể tình nhân của Tĩnh An sư thái không phải là Liễu Ngộ, hoặc có thể khi bọn họ lén lút hẹn hò sẽ không có tật giật mình là kinh hô thành tiếng. Nếu những chuyện đó đều không đúng như những gì nàng suy đoán thì mọi chuyện sẽ thất bại, không thể thành công.
Nếu thế thì Khương Lê sẽ phải tìm cách khác.
Nhưng không phải lúc nào nàng cũng có vận khí tệ cả, lần này mọi thứ đều diễn ra một cách thuận lợi.
Đồng Nhi chắp tay trước ngực: "Cũng may là cô nương nghe được bọn họ tám chuyện, may là cô nương nghĩ ra cái cách này. Nếu không thì làm sao cô nương của chúng ta có thể gặp được Liễu phu nhân chứ, có lẽ tất cả đều do vị hoa yêu mà chúng ta gặp tối nay... không, vị tiên hoa kia đã hiển linh, để cho những kẻ xấu kia đều gặp phải ác báo!"
Tiên hoa? Trong đầu Khương Lê hiện lên khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi trên mái nhà lúc nãy.
"Hắn không phải tiên hoa." Khương Lê cười cười.
"Hắn chính là Túc Quốc Công."