"Ngươi muốn làm quan sao?"
Diệp Thế Kiệt nhất thời cứng họng, ánh mắt của Khương Lê quá trong sáng, đến nỗi hắn sinh ra một ảo giác về sự thanh khiết, hắn vội vàng tránh né ánh mắt của nàng rồi chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ nhẹ từ mũi.
Thực ra những chuyện như thế này không nên nói với Khương Lê, bởi nàng từng coi Diệp gia bọn họ là kẻ thù. Nhưng kỳ lạ thay, hắn lại cảm thấy mình có thể tin tưởng nàng được.
"Nếu như có thành tích ưu tú trong các cuộc thi cử ở Quốc Tử Giám thì có thể được đề cử làm quan." Khương Lê nói: "Nhưng ngươi từ Tương Dương đến đây làm quan, chẳng lẽ sau này ngoại tổ mẫu và mọi người cũng sẽ dời đến đây sao?"
Diệp Thế Kiệt nghe vậy thì kinh ngạc lắm, thế mà Khương Lê lại có thể nghĩ đến chuyện này. Hắn đáp: "Nếu tình hình ổn định thì có lẽ sẽ dời đến đây."
"Việc dời đến cũng có cái lợi và cũng có cái hại," Khương Lê chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình: "Khi ổn định ở kinh thành, nhà họ Diệp sau này sẽ có tiếng tăm, con cháu nhà họ Diệp có thể theo đuổi con đường quan lộ, nhà họ Diệp có thể an ổn trăm năm. Nhưng, một khi dời đến kinh thành thì tất sẽ có kẻ ghen ghét, đồng thời Diệp gia cũng sẽ càng rơi vào tình cảnh nguy hiểm hơn."
Diệp Thế Kiệt nhìn nàng một cách kỳ lạ: "Ngươi nghĩ xa thật đúng." Hắn biết Khương Lê mới trở lại Yến Kinh không lâu, khi Khương Lê bị đưa đến am ni cô, lão phu nhân nhà họ Diệp cũng vì thế mà lâm bệnh, hắn đã từng cảm thấy hả hê bởi vì Khương Lê thực sự vô tình vô nghĩa, không có một miếng lương tâm nào cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play