Khương Lê cầm trong tay tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc bước ra từ trà quán.
Đồng Nhi đi bên cạnh Khương Lê, muốn nói lại thôi. Khương Lê thấy vậy bèn hỏi: "Có gì muốn nói thì cứ nói đi."
"Cô nương, nếu người thiếu bạc thì người có thể tìm lão phu nhân hoặc lão gia mà. Sao người lại hỏi mượn Diệp biểu ca như thế được? Dù sao Diệp biểu ca cũng chỉ là người ngoài, lỡ đâu truyền ra ngoài..."
"Hắn không phải loại người chuyên đi nói chuyện phiếm." Khương Lê đáp. "Hơn nữa, lấy của hắn một trăm lượng bạc cũng là để cho hắn yên lòng."
"Nô tỳ vẫn không hiểu ạ."
"Diệp biểu ca nghĩ rằng việc ta giúp hắn hôm qua có mưu đồ gì đó. Dù cho vừa rồi chúng ta đã nói chuyện, nghi ngờ của hắn cũng có phần giảm bớt nhưng hiểu lầm từ trước đâu có dễ dàng mà xóa bỏ như thế được. Không dễ gì mà hắn có thể tin tưởng ta hoàn toàn được. Thay vì để hắn suy nghĩ lung tung, chi bằng nhận của hắn một khoản bạc, coi như một cuộc giao dịch. Như vậy thì hắn sẽ thấy thoải mái hơn, ít nhất là cũng không còn cảm giác mắc nợ ta nữa."
Đồng Nhi có vẻ hiểu ra, gật gù rồi bỗng nghĩ đến điều gì đó, cô bé nhìn Khương Lê: "Cô nương sẽ tiếp tục qua lại với Diệp biểu ca hay sao ạ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT