Tiểu Đào Hồng thấy Cơ Hành không còn nói chuyện với Khương Lê, liền hát càng hăng say.
Khương Lê thấy vậy chỉ thấy buồn cười. Người ta nói con hát giỏi nhất phải nhập tâm mới hát hay được, nhưng Tiểu Đào Hồng hát mà mắt lại luôn nhìn Cơ Hành. Đúng là tâm hồn treo ngược cành cây, nhưng e rằng tấm lòng của cô gái này cũng sẽ tan thành bùn. Nàng ta không biết Cơ Hành, người đàn ông đẹp đẽ này chỉ thích nhìn kịch chứ chưa từng nhập kịch.
“Thương thay cho hồn phách theo gió bay, khiến ta khóc như mưa. Đau buồn, nhìn vào mắt sáng, răng trắng, cơ thể run rẩy, khuôn mặt cũng héo úa.”
Tiểu Đào Hồng hát mãi không ngừng, tay áo vung lên theo gió cũng mang theo vài phần bi ai. Khương Lê lại nghe ra sát khí trong đó.
Nàng nghĩ mình nghe nhầm, đây là bi kịch chính hiệu, giọng hát bi thảm không sai, nhưng Khương Lê có thể cảm nhận được chút sát khí từ đó.
Nàng nhìn lên Tiểu Đào Hồng.
Tiểu Đào Hồng vẫn không ngừng gửi ánh mắt tình tứ về phía Cơ Hành, ánh mắt dịu dàng vô cùng, Khương Lê lại cảm thấy, ánh mắt của Tiểu Đào Hồng khi nhìn Cơ Hành giống hệt ánh mắt của loài thú dữ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT