Thành Yến Kinh gần xảy ra không ít chuyện, các tập truyện của những người kể chuyện trong tửu lâu cũng vì thế mà thêm phần sôi nổi.
Chuyện được bàn tán nhiều nhất chính là "Ni cô xinh đẹp gặp gỡ cao tăng khổ hạnh trong đêm, khỉ đuôi dài làm náo động cảnh phong hoa tuyết nguyệt*".
*Phong hoa tuyết nguyệt: nghĩa đen của câu thành ngữ này là chỉ gió, hoa, tuyết, trăng, là những điều đẹp nhất mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Trước đây, câu thành ngữ này dùng để nói đến những cảnh vật được miêu tả trong thơ ca cổ điển, bởi thiên nhiên tươi đẹp, hữu tình là một trong những đề tài, nguồn cảm hứng bất diệt của các văn nghệ sĩ, sau còn dùng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nhưng nội dung thì nghèo nàn, trống rỗng. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng điếm.
Vài ngày trước, một nhóm quý nhân đến chùa Hạc Lâm dâng hương, mang về một tin tức kinh hoàng khiến cho ai nghe thấy cũng rợn cả người.
Trụ trì Thông Minh của chùa Hạc Lâm có một đệ tử thân cận tên là Liễu Ngộ, hóa ra tên đó lại là một sư thầy ham mê tửu sắc, đã làm hại không ít phụ nữ ở gần đó, thậm chí ngay cả các ni cô, sư thái trong cái am ở gần chùa cũng không thoát khỏi ma trảo của hắn ta.
Phải biết rằng chùa Hạc Lâm là một ngôi chùa nổi tiếng, nhiều phu nhân và tiểu thư đã từng đến đây dâng hương cầu phúc, nghe tin tức này, các nữ quyến đã từng đi đến đó để dâng hương đều không dám nhắc đến chuyện này, sợ rằng sẽ bị liên lụy rồi mang tiếng xấu ảnh hưởng đến danh tiết của họ. Có người đã dâng tấu chương về việc này, Hoàng đế Hồng Hiếu sau khi xem xong liền nổi giận, trừng phạt nghiêm khắc những người liên quan. Thậm chí ngôi chùa nổi tiếng trăm năm này cũng bị tạm thời đóng cửa.
Khi ấy có rất nhiều người tận mắt chứng kiến cảnh hai người kia hẹn hò, các nữ quyến đều không có ai dám nhắc đến chuyện đó nhưng các nam nhân lại kể lại bàn tán về ni cô tươi trẻ xinh đẹp kia như một câu chuyện phong lưu.
Tuy nhiên, ngoài chuyện phong lưu này khiến Hoàng đế nổi giận, còn một chuyện khác liên quan đến một người không ngờ tới, chính là nữ nhi của Thủ phụ Khương Nguyên Bách - Khương Lê.
Tám năm trước, nhị tiểu thư Khương gia Khương Lê đã đẩy kế mẫu ngã xuống khiến bà ta sẩy thai, Khương Nguyên Bách phạt nàng đến gia miếu tu dưỡng tâm tính, từ đó nàng biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Lần này, khi Liễu Ngộ bị phát giác, người ta mới biết rằng nhị tiểu thư Khương gia lại ở trong am của tịnh an sư thái.
Dù nhị tiểu thư có độc ác đến đâu, bị gửi đến gia miếu cũng được, dù có phải cắt tóc đi tu cũng không sao, nhưng việc gửi nàng cho một cái am không đứng đắn như thế thì việc Khương Nguyên Bách làm vậy cũng không đúng.
Phu nhân của Thừa Đức lang - Liễu Nguyên Phong đến chùa Hạc Lâm dâng hương, tình cờ gặp nhị tiểu thư Khương gia tại cái am ni cô nơi có Tĩnh An sư thái, lúc đó đã là đêm khuya mà nhị tiểu thư vẫn đang bị yêu ni làm khó làm dễ, nàng bị bắt quỳ trong Phật đường cả ngày không được ăn uống gì. Tấu chương của Liễu Nguyên Phong viết rất khéo léo, ông không nhắc gì đến tên của Khương Nguyên Bách, nhưng lại ám chỉ rằng, dù cho Khương Lê có phạm lỗi nhưng tuổi còn nhỏ, con cái hư đốn như thế nào thì cũng có một phần lỗi của người phụ thân không biết dạy con. Sao lại có thể để nữ nhi thân sinh của mình rơi vào tay kẻ xấu có đức hạnh bại hoại, bị hành hạ, tự sinh tự diệt như vậy được. Là người quản lý hậu trạch và những việc ở trong phủ của Khương gia, Quý Thục Nhiên làm mẫu thân như vậy thật sự quá là khắc nghiệt
Phê bình Quý Thục Nhiên, cũng chẳng khác nào phê bình Quý gia, đánh vào mặt Quý Ngạn Lâm cả. Trong tấu chương đó còn ngầm ám chỉ Quý Thục Nhiên vì mối thù riêng mà cố ý gửi Khương Lê cho yêu ni để bà ta hành hạ nàng.
Vốn dĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Hoàng đế Hồng Hiếu không phải là hài tử thân sinh của Hoàng hậu tiền triều, thân mẫu thân của ông đã mất sau khi sinh ông ra, ông được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng hậu. Khi Thái tử còn sống, không thể nào có khả năng Hoàng hậu sẽ thân thiết với ông. Sau này Thái tử chết sớm, Hoàng đế Hồng Hiếu phải chịu đựng rất nhiều gian khổ mới đi lên được cái vị trí này.
Tấu chương của Liễu Nguyên Phong lập tức khiến Hoàng đế Hồng Hiếu nhớ đến bản thân mình hồi trước. Thân mẫu mất sớm, kế mẫu khắc nghiệt, điều này khiến ông lập tức ghét Quý Thục Nhiên như lúc ông đã từng ghét tiên Hoàng hậu lúc trước vậy, lòng ông vô tình nghiêng về phía nhị tiểu thư Khương gia. Khi nói chuyện với Khương Nguyên Bách trong ngự thư phòng, Hoàng đế cũng có nhắc nhở vài câu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khi Khương Nguyên Bách rời khỏi ngự thư phòng, trở về phủ Thủ phụ, việc đầu tiên ông ta làm là ra lệnh đón Khương Lê về Yến Kinh ngay lập tức.
Lúc Quý Thục Nhiên nhận được tin này, bà ta cũng vội vã đi đến gặp Khương Nguyên Bách, vừa vào phòng đã nói: "Lão gia, sao đột nhiên lại đón nhị tiểu thư về..."
Khương Nguyên Bách "bộp" một tiếng đặt tấu chương lên bàn, Quý Thục Nhiên lập tức im lặng, bà ta rất hiếm khi thấy Khương Nguyên Bách tức giận đến vậy.
Khương Nguyên Bách quay đầu lại.
Dù đã là phụ thân của nhiều đứa con, đã qua tuổi tứ tuần, nhưng với tư cách là Thủ phụ đương triều, là ân sư của Hoàng đế, dù Khương Nguyên Bách không còn vẻ anh tuấn hào hoa của tuổi trẻ, nhưng lại có thêm sự cuốn hút đặc biệt của người đàn ông trưởng thành. Hơn nữa, ông ta là người đứng đầu văn thần, phong thái nhã nhặn như tùng như bách, tràn đầy văn khí.
Chỉ là vẻ mặt ôn hòa thường ngày của ông ta giờ đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ giận dữ.
"Hôm nay Hoàng thượng triệu ta vào ngự thư phòng, tuy Liễu Nguyên Phong không nêu đích danh ta trong tấu chương, nhưng ta cũng bị liên lụy vào trong đó." Khương Nguyên Bách nói: "Đón Lê Nhi về là ý của Hoàng thượng!"
Quý Thục Nhiên nghe vậy cũng lắp bắp kinh hãi: "Ý của Hoàng thượng? Sao Hoàng thượng lại quan tâm đến chuyện này?"
“Thân mẫu của Hoàng thượng không phải là Thái hậu..." Khương Nguyên Bách chỉ nói một câu. Ông ta là ân sư của Hoàng đế Hồng Hiếu từ nhỏ, từng giúp đỡ Hoàng đế lên ngôi nên ông ta hiểu rõ tính cách của Hoàng đế. Ông ta thừa biết chuyện này đã chạm đến nỗi lòng của Hoàng đế.
Không đón Khương Lê về là không được, Khương Nguyên Bách nghĩ, Hoàng đế đã không còn là vị Hoàng đế nhỏ bé phải nhờ cậy ông ta trong mọi việc như trước nữa. Khi Hoàng đế đã có đủ lông đủ cánh, hưởng thụ được hết tư vị của quyền lực thì ông sẽ không chấp nhận được bất kỳ sự kháng cự nào. Hoàng đế đã đích thân quan tâm đến chuyện này, nếu ông ta không làm theo thì ở trong mắt Hoàng đế, việc này không khác gì qviệc kháng chỉ là bao.
"Hơn nữa, Khương Lê vẫn là nữ nhi của Khương gia ta." Khương Nguyên Bách thở dài: "Luôn để con bé lang thang bên ngoài thì lòng ta cũng không yên được. Phu nhân."
Ông ta nhìn Quý Thục Nhiên rồi nhẹ giọng hỏi: "Nàng sẽ không trách ta chứ?"
Lúc này, ông ta đã trở lại vẻ ôn hòa như thường ngày, ánh mắt chứa đầy sự áy náy.
Quý Thục Nhiên mỉm cười, dựa vào người ông ta: "Lão gia nói gì vậy, chàng có thấy ta là người có tâm địa độc ác không? Nhị tiểu thư là tiểu thư của Khương gia, cũng là nữ nhi thân sinh của lão gia. Khi ấy nhị tiểu thư còn nhỏ nên mới phạm lỗi, những năm qua, thiếp đã không còn để bụng nữa rồi. Lão gia muốn đón nhị tiểu thư về, thiếp sẽ bảo người chuẩn bị, sắp xếp lại phòng ốc."
"Sự hiểu biết và săn sóc của phu nhân, khắp thiên hạ không ai sánh được." Khương Nguyên Bách ôm bà ta vào lòng rồi thở dài.
"Đó là việc thiếp nên làm, chỉ mong..." Giọng Quý Thục Nhiên có phần e ngại: "Hy vọng có thể chung sống hòa thuận với nhị tiểu thư."
Nghe bà ta nói vậy, Khương Nguyên Bách nghĩ đến những việc Khương Lê đã làm sáu năm trước, không khỏi cau mày, trấn an Quý Thục Nhiên: "Giờ con bé đã không còn là trẻ con nữa, nếu nó còn dám làm loạn thì ta sẽ không tha cho nó nữa!"
Trấn an Quý Thục Nhiên thêm vài câu rồi Khương Nguyên Bách rời đi, có lẽ là để dặn dò người đi đón Khương Lê.
Khương Nguyên Bách mới vừa đi, Khương Ấu Dao liền dẫn nha hoàn vào, vừa bước vào cửa thì nàng ta đã nói: "Mẫu thân, người có biết Khương Lê..."
"Ấu Dao!" Quý Thục Nhiên quát lớn, ra lệnh đóng cửa cùng với các cánh cửa sổ lại, sau đó mới trách mắng: "Sao con lại có thể hồ đồ như vậy!"
Khương Ấu Dao ấm ức: "Mẫu thân, con không có hồ đồ! Con nghe nói phụ thân muốn đón Khương Lê về, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao tự dưng lại muốn đón nó về?"
Quý Thục Nhiên cau mày: "Ấu Dao, ta đã nói con bao nhiêu lần rồi, đừng có mà để tâm đến Khương Lê. Nó chỉ là một thứ cỏ rác, sớm muộn gì cũng sẽ bị giẫm đạp ở dưới chân mà thôi, con là thiên kim tiểu thư, đích nữ của chính thê Khương gia, con hà tất phải bận tâm đến những chuyện đó?"
"Nhưng..." Khương Ấu Dao vẫn không cam lòng muốn nói thêm gì đó.
"Dù nàng ta thật sự trở về thì sao? Ở trong cái phủ này, người quản sự chính là mẫu nữ ta, nó trở về thì làm được cái gì? Chỉ là do nó may mắn nhất thời mà thôi."
"Mẫu thân có thể không cho nó về không?" Khương Ấu Dao bực tức hỏi.
Quý Thục Nhiên lắc đầu. Nếu chỉ là ý của người khác hay là của Khương Nguyên Bách, bà ta tất nhiên có thể làm điều gì đó trên đường đưa Khương Lê về, khiến cho nàng ta gặp nạn. Nhưng chuyện này liên quan đến Hoàng đế, nếu có bất trắc gì thì cả Khương gia sẽ không thể thoát khỏi cái tội đấy.
Khương Lê không những không thể gặp nạn, mà còn phải được đón về cẩn thận, thậm chí còn phải đưa nàng ta về một cách vẻ vang để cho Hoàng đế thấy.
Nghĩ đến như vậy thôi mà đã thấy không vui rồi.
"Không sao." Quý Thục Nhiên lạnh lùng nói: "Chỉ là cho nó sống thêm bảy năm nên nó mới không biết trời cao đất dày. Nó về thì cũng tốt, ta sẽ có cách xử lý nó."
“Đến lúc đó, nó sẽ không thấy việc về kinh là một chuyện tốt nữa.”