Đồng Nhi nghe xong lời Khương Lê nói, gật đầu đồng ý, rồi lại nhớ ra điều gì đó, nàng nói: "Nhưng Liễu phu nhân quả thật đúng là một người tốt." Nói xong nàng cười mỉm nhìn Khương Lê: "Thật ra đã nhiều năm trôi qua rồi, nô tỳ cũng không còn nhớ rõ mọi chuyện được nữa, nhưng nô tỳ lại không ngờ cô nương vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của Liễu phu nhân. Trong số các phu nhân có mặt lúc ấy, chỉ có một mình Liễu phu nhân là dám đứng ra bảo vệ cô nương thôi."
Khương Lê mỉm cười, khi nàng còn là Tiết Phương Phỉ, nàng đã từng trò chuyện cùng nhiều phu nhân và các vị tiểu thư ở Yến Kinh. Khác với những người khác, nàng vốn có trí nhớ rất tốt từ nhỏ. Mối quan hệ giữa Liễu phu nhân của phủ Thừa Đức lang và Diệp Trân Trân cùng với Diệp gia của bà ở huyện Tương Dương cũng từng được nhắc đến.
Nàng đã từng tiếp xúc ngắn với Liễu phu nhân, nàng cũng biết rằng bà là một người có tấm lòng nhân hậu, luôn căm ghét cái ác như thù. Hôm nay Khương Lê lấy danh nghĩa nữ nhi của bạn cũ để khơi gợi lòng thương cảm của Liễu phu nhân, ngụ ý rằng việc nàng bị gửi đến am ni cô trước đây có ẩn tình, về tình về lý, Liễu phu nhân sẽ không thể làm ngơ.
"Nhưng mà cô nương à." Đồng Nhi ngập ngừng nói: "Dù cho Liễu phu nhân có về kinh thành rồi nói với lão gia về cô nương đi chăng nữa, liệu lão gia có thật sự phái người đến đón cô nương về ngay lập tức không? Hay là chúng ta cứ đi cùng Liễu phu nhân vào sáng mai nhé?"
Dù miệng Đồng Nhi nói tin chắc rằng Khương Nguyên Bách sẽ đến đón Khương Lê về nhà, nhưng những năm qua, ông ta lại hoàn toàn không đoái hoài đến nàng, mọi người đều có thể thấy rõ điều đó. Đến tận bây giờ, ngay cả bản thân Đồng Nhi cũng không dám tin vào những lời đấy.
"Yên tâm, phụ thân nhất định sẽ phái người tới đón ta." Khương Lê nói.
Ba năm trước, Thừa Đức lang từng có xích mích với một môn sinh được Phó Đô Ngự Sử, tức là phụ thân của Quý Thục Nhiên, là do Quý Ngạn Lâm tiến cử. Thừa Đức lang có thể thăng chức, nhưng môn sinh của Quý Ngạn Lâm nhờ vào quan hệ của mình với ông ta nên đã giành được chức vụ béo bở lẽ ra nên là của Thừa Đức lang.
Cướp công lao, ngăn chặn con đường thăng tiến của người khác. Quan hệ giữa Liễu đại nhân và Quý Ngạn Lâm vốn đã không hòa thuận. Khi Liễu phu nhân trở về Yến Kinh rồi kể lại chuyện này với Thừa Đức lang, ông ta là một người thông minh, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội làm cho Quý Ngạn Lâm bẽ mặt này.
Chuyện này vốn là lỗi của Quý gia, hơn nữa người phụ thân nhân từ, rộng lượng của nàng, vị Thủ phụ luôn coi trọng danh tiếng, làm sao có thể để lại nhược điểm là đối xử tàn nhẫn với nữ nhi mình trong tay đối thủ của ông ta được chứ.
"Ta không chỉ đi về, mà còn phải trở về một cách vẻ vang." Khương Lê gõ nhẹ vào bàn: "Đi cùng Liễu phu nhân sẽ là hạ sách, không thể gây ra bất kỳ sóng gió gì ở Yến Kinh được. Nếu có người đến đón ta thì cả cái Yến Kinh này đều sẽ biết nhị tiểu thư Khương gia sắp trở về, các vị quý tộc trong kinh thành cũng sẽ biết điều đó. Phải như thế thì ta mới chính thức trở về một cách vẻ vang được."
Đồng Nhi chớp mắt, không biết vì sao mà gần đây nàng lại cảm thấy nhị tiểu thư trở nên rất xa lạ. Trước đây, nhị tiểu thư Khương gia vốn là một con người bốc đồng, bướng bỉnh, liều lĩnh và yếu đuối, còn bây giờ, nàng lại trở nên dịu dàng, bình tĩnh và thông minh hơn rất nhiều.
"Cứ chờ mà xem." Khương Lê nhướng mày: "Sẽ sớm thôi." ( truyện trên app tyt )
...
Sáng hôm sau, Liễu phu nhân khởi hành về Yến Kinh.
Cùng đi với bà còn có các vị phu nhân và tiểu thư khác, họ rời đi vội vàng như thể đang tránh né điều gì đó. Điều này cũng dễ hiểu, xảy ra một chuyện ô uế ở chốn Phật môn như vậy, các nữ quyến tự nhiên là sẽ muốn tránh xa nơi này.
Chùa Hạc Lâm không biết gì về chuyện này cả, nhưng trong am ni cô của Khương Lê, tất cả các ni cô đều bị dẫn đi, không còn một ai ở lại. Nghe nói họ đã báo với quan phủ gần đó, quan sai đã đến đây bắt giữ và thẩm vấn các ni cô suốt đêm.
Trước khi đi, Liễu phu nhân còn để lại vài gia đinh và hộ vệ để bảo vệ Khương Lê. Nha hoàn thân cận của Liễu phu nhân, Ngọc Hương, cũng ở lại bên cạnh nàng.
Khi xe ngựa chuẩn bị khởi hành, Liễu phu nhân vén rèm xe lên, lo lắng nhìn Khương Lê: "Nhị tiểu thư Khương gia thật sự muốn ở lại đây sao? Ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, chi bằng con hãy đi cùng chúng ta về kinh thành đi, như thế vẫn tốt hơn."
Khương Lê từ chối một cách ôn hòa nhưng đầy vẻ kiên quyết, nàng mỉm cười nói: "Cảm ơn phu nhân đã có lòng tốt, nhưng con đã hứa với phụ thân rồi thì con nhất định sẽ làm được."
Nhắc đến Khương Nguyên Bách, Liễu phu nhân nhớ đến người bạn đã khuất là Diệp Trân Trân của mình, bà không khỏi cảm thấy buồn. Bà nhìn Khương Lê rồi thở dài: "Thôi được rồi, nếu con đã quyết vậy thì ta cũng không khuyên nữa. Yên tâm, ta sẽ thuyết phục phụ thân con, để cho ông ấy sớm cho người đến đây để đón con."
Nói rồi bà quay sang Ngọc Hương: "Ngọc Hương, chăm sóc nhị tiểu thư Khương gia cho tốt."
Ngọc Hương gật đầu.
Đoàn xe ngựa dần biến mất trong khói bụi, Đồng Nhi nhìn theo, trong mắt của cô bé hiện lên vẻ trống trải. Chuyến đi này không biết bao giờ mới có người khác lại đến...
Đồng Nhi không kìm được nói: "Cô nương, người thật sự có thể trở về một cách vẻ vang sao ạ?"
"Được chứ." Khương Lê mỉm cười.
Nàng nhất định phải trở về một cách vẻ vang, náo nhiệt rồi. Để cho tất cả giới quý tộc Yến Kinh đều biết đến sự tồn tại của nhị tiểu thư Khương gia, chỉ có như vậy thì nàng mới có thể khôi phục lại cuộc sống trước đây. Thân phận nhị tiểu thư Khương gia sẽ đem lại vô số thuận lợi cho nàng và thuận lợi lớn nhất chính là có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận công chúa Vĩnh Ninh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Công chúa Vĩnh Ninh, Thẩm Ngọc Dung, thậm chí cả Kinh Triệu Doãn, kèm theo tất cả những kẻ đồng lõa khác của bọn họ. Phụ thân, Tiết Chiêu bị giết chết, nàng không có một phút giây nào có thể quên được mối thù này, thời thời khắc khắc nhớ đến ở trong lòng .
Yến Kinh là một nơi phồn hoa tốt đẹp.
Yến Kinh, cũng là nơi khởi đầu cho sự trả thù.
Nụ cười trên môi Khương Lê dần sâu thêm, Ngọc Hương đứng bên cạnh thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Nhị tiểu thư Khương gia dịu dàng như một bức tranh mỹ lệ, nụ cười như một đóa hoa nở rộ trong suốt xinh đẹp.
Nhưng sao lại có chút gì đó lạnh lùng, thê lương đến đáng sợ.