Hoa đào nở rộ trên núi Thanh Thành, đẹp đến mức cực điểm rồi lại bắt đầu tàn phai. Dù cho những cánh hoa dần dần tàn phai nhưng khi nó rơi xuống cũng mang theo những dải màu hồng đào, kết hợp với những lời đồn về vị sư thầy xinh đẹp ở chùa Hạc Lâm gần đây, càng làm cho cảnh sắc trong núi thêm phần diễm lệ.

Không khí trên núi cũng không nóng bức như dưới chân núi mà lại cực kỳ mát mẻ. Khương Lê và Đồng Nhi không còn phải làm việc quần quật như trước bởi vì Liễu phu nhân trước khi rời đi đã để lại đủ đồ ăn và bạc cho họ, còn có cả Ngọc Hương giúp đỡ. Không còn những yêu ni làm khó làm dễ, tiếng cười của Đồng Nhi cũng trở nên trong trẻo hơn.

Ngày mùng hai tháng sáu, bên ngoài am ni cô bỗng nhiên có tiếng người ồn ào. Đồng Nhi đang ngồi bên cửa sổ nghe Ngọc Hương kể những chuyện kỳ lạ xảy ra ở Yến Kinh những năm qua, cô bé nghe thấy tiếng người ồn ào náo nhiệt liền ngạc nhiên hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Khương Lê cũng đang ngồi nghe kể chuyện cùng với Đồng Nhi, ánh mắt thoáng động, nhẹ giọng nói: "Đến rồi."

"Đến gì cơ ạ?" Đồng Nhi không hiểu.

Khương Lê mỉm cười: "Người đến đón chúng ta."

Ngọc Hương nghe vậy thì trong lòng cũng có chút suy nghĩ, nàng đứng dậy rồi nói: "Để nô tỳ ra ngoài xem sao, nhị tiểu thư cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi ạ."

"Không cần đâu." Khương Lê mỉm cười đứng dậy: "Ta cũng ra ngoài xem sao."

Không đợi Ngọc Hương nói gì thêm, nàng đã bước ra ngoài trước. Đồng Nhi thấy vậy thì cũng vội vã đứng dậy rồi chạy theo: "Nô tỳ cũng đi!"

Từ sau chuyện của Liễu Ngộ và Tĩnh An sư thái, chùa Hạc Lâm thì không nói, nhưng am ni cô này gần như bị bỏ hoang. Vốn dĩ nơi này đã không nhiều người lui tới, danh tiếng lại bị hạ thấp, làm gì còn ai muốn đến đây nữa, bọn họ chỉ thiếu điều tránh nơi này như tránh tà để cho bản thân không bị liên lụy đến.

Vì vậy, sự yên tĩnh ở đây đã được kéo dài suốt hơn nửa tháng qua, bỗng có người đến nên sự khác biệt trở nên rất là rõ rệt.

Vừa ra đến cổng am, đã thấy một nhóm người khoảng hai mươi người đang đứng đó. Phần lớn mặc y phục của hộ vệ, gia đinh, còn có mấy nha hoàn, đứng đầu là một phụ nhân to lớn mặc áo lụa, cài trâm vàng sáng chói, đôi mắt tam giác, vì thân hình của bà ta cao lớn nên ánh mắt lộ vẻ hung ác, kiêu ngạo.

Những người này đứng đây thật sự không phù hợp với khung cảnh nơi này. Phụ nhân dẫn đầu nhìn thoáng qua ba người vừa bước ra, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Khương Lê, bà ta bước lên một bước rồi nói: "Nô tỳ bái kiến nhị tiểu thư."

Khương Lê không đáp, chỉ mỉm cười rồi hơi nghiêng người, nhận lễ này. Nàng không phải là nhị tiểu thư thật sự của Khương gia nên cũng không biết phụ nhân này tên gì, nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì cần phải sợ hãi cả.

Phụ nhân thấy Khương Lê không đáp lời, còn ung dung nhận lễ, không khỏi có chút ngạc nhiên, nhịn không được ngước lên đánh giá Khương Lê.

Thật ra, đã sáu năm trôi qua rồi, người còn nhớ nhị tiểu thư Khương gia trong Khương phủ đã không còn mấy ai nữa, kể cả những người đã từng gặp qua Khương Lê thì có lẽ bây giờ cũng không còn nhớ rõ dung mạo của nàng. Lúc này vừa mới nhìn lên, vị phụ nhân chỉ thấy trước mặt mình là một thiếu nữ cực kỳ xa lạ. Khi Khương Lê bị gửi đến am ni cô, nàng vẫn còn là một đứa trẻ non nớt, nhưng bây giờ, thiếu nữ trước mắt bà ta mặc áo quần giản dị, dung mạo thanh tú, đứng đó với vẻ thanh tao khiến người ta không thể không cảm thấy dễ chịu.

Không hổ là thiên kim tiểu thư, nguyên phối đích nữ của Thủ phụ Khương gia, vẻ thanh tao và cao quý này giống hệt phụ thân nàng. Phụ nhân bất giác nghĩ thầm.

Đồng Nhi chớp mắt, giọng đầy cổ quái: "Tôn ma ma, sao ngài lại đến đây?"

Hóa ra phụ nhân này họ Tôn, Khương Lê thầm nghĩ, nghe Tôn ma ma cười nói: "Phu nhân lệnh cho nô tỳ đến đón nhị tiểu thư về phủ, nhị tiểu thư ở đây đã mấy năm rồi, phu nhân cũng nhớ nhung ngài không thôi. Người cũng đã nhiều lần nhắc đến việc muốn đón nhị tiểu thư về phủ, đến tận những ngày gần đây thì lão gia mới đồng ý nên phu nhân lập tức phái nô tỳ đến đây để nói ngài."

Bà ta chỉ nói là phu nhân Quý Thục Nhiên muốn đón Khương Lê về, còn Thủ phụ Khương Nguyên Bách thì lại nhiều lần ngăn cản, nghe như thể Khương Lê chính là người nữ nhi không được thân phụ của mình yêu thích. Đây là sự thật hay là lời nói mỉa mai châm ngòi chia rẽ, Khương Lê tất nhiên hiểu rõ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nàng mỉm cười gật đầu với Tôn ma ma: "Đa tạ mẫu thân đã quan tâm, Khương Lê ở am ni cô cũng luôn nhớ đến mẫu thân, không thể ở bên để phụng dưỡng mẫu thân nên ta vẫn luôn cảm thấy tự trách và hối tiếc. Giờ đây đã được trở về phủ, tấm lòng này của mẫu thân, Khương Lê không dám quên, đời này kiếp này, ta nhất định sẽ nghĩ cách báo đáp."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, Tôn ma ma nghe mà cảm thấy tay chân như nổi hết da gà, tựa như giữa mùa hè nóng nực bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió rét lạnh lướt qua khiến cho người ta không khỏi rùng mình.

Tôn ma ma nhất thời cứng họng không nói được gì.

Ngọc Hương phá vỡ sự im lặng, nàng cười nói: "Một khi đã như thế thì nhị tiểu thư có thể trở về phủ là chuyện rất tốt, xin hỏi ma ma định khi nào đưa nhị tiểu thư về?"

Tôn ma ma lúc này mới chú ý đến Ngọc Hương, bà ta nghi ngờ hỏi: "Vị này là..."

"Phu nhân của nô tỳ là Liễu phu nhân của phủ Thừa Đức lang," Ngọc Hương mỉm cười: "Phu nhân của nô tỳ thương xót nhị tiểu thư, vốn muốn đưa nhị tiểu thư cùng về Yến Kinh nhưng nhị tiểu thư không đồng ý, phu nhân đành để nô tỳ ở lại chăm sóc nhị tiểu thư."

Nha hoàn thân cận của Liễu phu nhân phủ Thừa Đức lang lại ở đây để hầu hạ Khương Lê, từ khi nào Khương Lê lại thân thiết với Liễu phu nhân như vậy? Tôn ma ma sinh nghi, nhưng miệng vẫn nói: "Phu nhân tất nhiên mong nhị tiểu thư trở về phủ càng sớm càng tốt, chỉ cần nhị tiểu thư chuẩn bị hành lý xong xuôi thì chúng ta sẽ lập tức khởi hành."

"Vậy thì được rồi" Khóe miệng của Khương Lê nhếch lên: "Chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ."

Lời này vừa được nói ra, mọi người xung quanh đều sửng sốt, kể cả các gia đinh đứng cạnh xe ngựa. Tôn ma ma che giấu sự khinh miệt trong mắt rồi nói: "Nhị tiểu thư không cần phải vội vàng như vậy, phu nhân đã có lệnh, nhất định sẽ đưa người về phủ, sao người lại..."

"Không phải là nóng vội." Khương Lê cắt ngang lời bà ta đang tính nói: "Mà là do ta chẳng có gì để thu xếp hết cả."

Tôn ma ma sững sờ.

"Ta không có hành lý gì cả, những thứ ta mang theo lúc ban đầu thì cũng đã trôi qua sáu năm rồi, chẳng lẽ ma ma nghĩ rằng ta vẫn còn sót lại thứ gì sao? Ma ma cũng biết đấy, ta không mang theo vàng bạc châu báu gì, chỉ mang theo vài bộ quần áo mà thôi, những bộ đó bây giờ ta cũng không mặc vừa nữa rồi. Thứ duy nhất ta có trong am ni cô này chỉ có một mình Đồng Nhi, mang theo Đồng Nhi về là đủ rồi. Còn những thứ như ghế gỗ hay bát đũa... chẳng lẽ phủ Thủ phụ cần hả? Nếu cần thì ta sẽ bảo Đồng Nhi thu dọn chúng."

Khuôn mặt chữ điền của Tôn ma ma lập tức “bùm” một tiếng đỏ bừng.

Trước mặt Ngọc Hương, lời của Khương Lê chẳng khác nào nói phủ Thủ phụ đã ngược đãi nàng ta cả, để nàng ta sống trong núi suốt sáu năm mà lại không có được một thứ gì quý giá, danh tiếng cũng không còn đáng một xu, giờ muốn về thì cũng không có gì để thu xếp. Ngay cả một hạ nhân như bà ta cũng có vài món trang sức nữa đấy!

Phải biết rằng Liễu Nguyên Phong của phủ Thừa Đức lang, chủ tử của Ngọc Hương, vốn đã không hòa hợp với Quý gia, nếu lỡ như ông ta mà biết được chuyện này thì ai mà biết được ông ta sẽ làm gì chứ?

Tôn ma ma nhìn Khương Lê, thấy nàng nhìn mình một cách nghiêm túc, như thể không hiểu những lời vừa nói có ý nghĩa sâu xa hay châm biếm gì.

Trong một khoảnh khắc, Tôn ma ma cảm thấy có chút khó mà giải quyết được.

Nhị tiểu thư Khương gia rời khỏi nhà sáu năm, nàng ta đã không còn là một người nóng nảy, không có não như những gì trong thư nói, nàng ta dịu dàng khách khí, nhưng người khác lại không hề dễ dàng chiếm được thế thượng phong từ tay nàng.

Tôn ma ma cười nói một cách gượng gạo: "Vậy được rồi ạ, nhị tiểu thư, để mấy vị hộ vệ uống trà nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta sẽ khởi hành."

Khương Lê cảm kích mỉm cười: "Cảm ơn ma ma."

________

Tác giả có lời muốn nói:

A Li: Đi, về kinh xé bức* thôi.

Tôn ma ma: (:зゝ∠)

*Xé bức (撕逼) hoặc tê bức: Xé rách mặt, theo một số trang mạng thì nó còn mang nghĩa là cào mặt, xé xác nhau trụng gỏi, nói chung là mâu thuẫn giữa hai bên mà thường là phụ nữ đấu với nhau. Có thể hiểu là drama, đánh ghen, thị phi, etc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play