Lâm Nhạc Du lạnh mặt đứng yên, mỉa mai nghĩ, bây giờ mình cũng chẳng có gì trong tay, chi bằng thử đánh cược một lần xem sao.
Cùng lắm thì chết thêm lần nữa. Dù sao, đối với anh bây giờ cái chết không phải điều gì quá đáng sợ.
Lâm Nhạc Du suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định mua năm tấm vé rút thăm trúng thưởng, về việc rút ra phần thưởng nào thì không có một lời giải thích hay nhắc nhở.
Nói cách khác có thể rút được gì hoàn toàn dựa vào vận may.
Lâm Nhạc Du: “Mình đã xui xẻo cả đời rồi, cũng phải đến lúc may mắn chứ?”
Trên giao diện rút thăm có rút một lần, rút năm lần, và rút mười lần liên tiếp.
Anh do dự hồi lâu giữa rút một lần và năm lần, cuối cùng vẫn chọn năm lần, đau dài không bằng đau ngắn, đã đến lúc nghiệm chứng vận may của anh rồi!
Năm lần liên tiếp!
Kết quả nhanh chóng hiện ra, còn chưa tới hai giây.
Lâm Nhạc Du nhìn thấy kết quả của năm lần rút, lập tức choáng váng.
100 đồng tiền lần lượt xuất hiện bốn lần ngay trước mắt, và cái còn lại là một tích phân.
Đùa à?!
Thế anh đúng là bị vận xui bám lấy phải không?!
Bốn tích phân có thể đổi trực tiếp thành 40 nghìn tệ, nhưng bây giờ anh chỉ nhận được 400!
Anh cạn lời khi thấy tiền của mình nhảy từ 0 lên 400 mà tích phân từ 10 chuyển thành 6, đúng là đang muốn cái mạng già này đây mà
Anh trầm mặc một hồi rồi điểu chỉnh lại trạng thái, tuy rằng xui xẻo, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục rút.
Mua lại năm tấm vé, anh không rút năm lần nữa, mà chỉ rút một lần
Kết quả của lần rút đơn này khiến anh bất ngờ: “ Cảm ơn đã chiếu cố!”
Khi nhìn thấy bốn chữ này, anh đã bị sốc, cho nên lần trước đấy không phải xui xẻo nhất phải không? Phần thưởng còn có cả cảm ơn đã chiếu cố? Đây là hố sao?
“Không phải lừa mình đấy chứ”
Lần rút thứ hai được 1000 tệ, vẫn là thua!
Lần thứ ba là 500 tệ, vẫn thảm như vậy
Hai lần tiếp theo vẫn là tiền, 1000 và 100
Anh lạnh mặt nhìn một tích phân cuối cùng, trong lòng mặc niệm không được tức giận, không được tức giận, bình tĩnh đổi tấm vé cuối cùng, sau đó không chần chừ một chút nào, trực tiếp rút thưởng
Ngay khi anh nghĩ mình lại rút được tiền một lần nữa, không ngờ rằng lần rút cuối này lại đem đến cho anh một thứ khác, thứ này có hai chữ: tuyển dụng!
Hả? Như này là sao?
Tuyển dụng là thứ có thể rút được trong rút thăm trúng thưởng sao?
Trong lúc đang nghi hoặc, anh chợt phát hiện bảng giao diện của mình có thêm một mục tuyển dụng
Lâm Nhạc Du trở nên hứng thú, anh nhấn mở và thấy được một thông báo tuyển dụng được treo lẻ loi ở bên trong.
Thông báo: Phó bản cấp thấp đang tuyển dụng NPC, bất kể ai có hứng thú đều có thể đăng kí, thời gian làm việc là bảy ngày, bao ăn bao ở, tiền lương 10 tích phân!
Bên dưới thông báo tuyển dụng chính là nút đăng kí.
Lâm Nhạc Du nhìn chằm chằm hai giây, sau đó ngay lập tức đăng kí, giỡn hoài, chẳng lẽ không đi? Nếu không đi thì còn làm gì được?
Cái gọi là thế giới vô tận hẳn chính là thế giới vô hạn, nơi đây tồn tại vô số phó bản, bằng cách vượt qua phó bản, người chơi sẽ thu được tích phân và tài nguyên dùng để cường hóa bản thân.
Về phần phó bản, chắc hẳn là một vài địa điểm bên trong thế giới vô hạn, ví dụ như trường học, tiểu khu, thôn làng, … được khoanh vùng ra để trở thành phó bản.
Người chơi chỉ có thể hành động trong phó bản, nhưng anh lại chính là cư dân của thế giới vô hạn, ở trong mắt người chơi, anh hẳn là NPC, cho nên ở thế giới này, anh có thể tự do hoạt động….
Cũng không đúng, chắc hẳn là tương đối tự do mà thôi, có rất nhiều nơi anh không thể đi được, anh chỉ là cư dân ở tầng chót, bất kì ai cũng có thế giết được anh, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Anh bỗng nhiên nhận ra một chuyện, Tiết Thụy hẳn là một người chơi trong thế giới vô hạn, và thứ anh nắm được trong tay lúc đó có lẽ là chìa khóa để tiến vào thế giới này.
Bộ dáng vô tri vô giác của Tiết Thụy lúc ấy là có liên quan đến thế giới vô hạn này sao? Nhớ lại chiếc xe hướng về phía Tiết Thụy, có phải hắn tưởng rằng anh là người tập kích mình không? Này là tai bay vạ gió sao?
“Cuộc đời mình đúng là xui xẻo mà!”
Anh cũng không biết có nên hận Tiết Thụy không, nếu không có hắn thì anh sẽ không bị xe đâm, đã sống tiếp, nhưng nếu không gặp được hắn ta, anh cũng sẽ không biết đến một thế giới vô hạn tồn tại như bây giờ.
Đây coi như là một cơ hội đối với anh, hơn nữa anh còn có thể trở về thế giới hiện thực, nói cách khác, ít nhất anh còn chưa chết.
Lâm Nhạc Du nghĩ đến đây, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, nếu có nhiều tiền như vậy, anh có thể trực tiếp nghỉ hưu rồi.
Anh hồi thần lại, tiếp tục xem xét phiếu đăng kí của mình, phát hiện giao diện tuyển dụng xuất hiện một icon bản đồ nhỏ.
Anh nhấn vào nó một chút, tấm bản đồ liền xuất hiện trước mặt anh, mà trên bản đồ chỉ rõ vị trí hiện tại của anh, nơi anh cần đi, và tuyến đường trung gian cũng được lên kế hoạch hoàn hảo.
Điều này có nghĩa là anh phải đến điểm cuối này để tham gia phỏng vấn sao? Này cũng là yêu cầu phỏng vấn à?
Anh khẽ cắn môi, không có cách nào, bây giờ cũng không đến tuyển.
Lâm Nhạc Du đứng dậy nhìn xung quanh, quảng trường vẫn là quảng trường, người đi lại qua đây nhiều hơn trước, rất phồn hoa, nhưng bầu trời vẫn là một màu u ám.
Anh nhìn lại bản thân mình, áo đen quần đen giày đen, là hệ thống đưa tặng sao?
Anh quan sát bốn phía, sau khi xác nhận không có ai chú ý đến mình, mới đi đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ, chỗ này cách quảng trường vô tận nơi anh đứng không quá xa, đại khái đi tầm mười phút là đến
Khi đang trên đường, một ít người qua đường nhìn anh, nhưng không có cái nhìn nào đặc biệt, giống như đang đang nhìn một người qua đường tầm thường rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt
Không khác gì trong thế giới hiện thực, anh thực sự chỉ là một người qua đường không đáng nhắc đến
Bước chân của Lâm Nhạc Du dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn ngôi nhà ở bình thường trước mắt, chính là nơi này sao?
Kết quả …..
Một ông chú bước ra từ cửa của một chiếc xe đậu ở một bãi đỗ xe ven đường đi tới “Này! Cậu…. Chính là cậu đó! Cậu lại đây!”
Lâm Nhạc Du quay lại nhìn ông ta, chỉ vào mình:” Chú gọi tôi à”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái, chòm râu rũ xuống trông hơi luộm thuộm:” Kêu cậu đó, Lâm Nhạc Du phải không?”
Lâm Nhạc Du ngơ ngác :”Đúng vậy, là tôi đây, chú là … người phỏng vấn?”
Ông chú này giọng còn rất lớn “Phỏng vấn gì chứ? Cậu là người duy nhất đăng kí, lên xe nhanh đi, 12 giờ tối nay bắt đầu chính thức đi làm, bảy ngày! Không được đến muộn, đừng lãng phí thời gian nữa, tôi phải nhanh chóng đưa cậu đến đó!”
Lâm Nhạc Du chớp mắt, anh không nhiều lời, đây là công việc trong phần hệ thống tuyển dụng của anh, nếu có vấn đề gì với nó, thì ….