Một nam trung niên gần 50 tuổi đang đi nhẹ nhàng trước một công trình kiến trúc, bởi vì hôm nay là ngày phát tiền lương.

Khuôn mặt dơ hề hề của anh tràn đầy vui sướng, đang đi tới ký túc xá của bản thân, còn chưa tới nơi di động liền vang lên, “…… Mẹ?”

“Tiểu Du, hôm nay phát tiền lương đúng không?”

Lâm Nhạc Du cười cười, anh hiện tại đang tính toán đi ngân hàng chuyển tiền về, trong nhà cha mẹ cùng em trai đều cần dùng tiền, đặc biệt là sau khi em trai cưới vợ, tiền trong nhà luôn không đủ dùng .

Nhiều năm như vậy tuy rằng rất mệt, nhưng có thể giúp đỡ gia đình, anh cũng là vui vẻ chịu đựng, rốt cuộc đều là người một nhà.

“Đúng vậy, mẹ, vừa mới phát, con đang định……”

“Nếu như vậy thì nhanh đem tiền gửi qua đây đi, gần đây cuộc sống trong gia đình thật sự rất khó khăn, vợ của em trai con đã sinh cho nhà họ Lâm chúng ta một thằng nhóc kháu khỉnh, đây chính là chuyện tốt, chờ thêm một thời gian còn muốn làm tiệc đủ tháng, đúng rồi, chuyện cần chi tiêu rất nhiều, còn tiền mua sữa cho cháu trai  ……”

Trên mặt vừa rồi còn tràn đầy vui sướng, biểu tình Lâm Nhạc Du khi nghe tới những lời sau liền giống như là bị một chùy đập vào đầu, cứ như vậy liền ngốc.

Điện thoại kia đầu thanh âm liên tục không ngừng nói này nói nọ, nhưng anh đều nghe không vào, chỉ là nhẹ giọng hỏi, “ Cháu trai ?”

“Đúng vậy, thằng nhóc rất mập mạp! Con hẳn cũng rất vui vẻ đi?”

Tên của Lâm Nhạc Du nghe rất thân thiện toả nắng, nhưng tính cách cùng tên lại trái ngược hoàn toàn, tính tình anh một chút đều không tốt, sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không thực sự sợ, thuộc về loại người theo châm ngôn nước sông không phạm nước giếng.

Tất nhiên nếu là người khác chủ động tìm phiền toái, anh cũng có thể ăn miếng trả miếng.

Anh mang hết ôn nhu và hiền lành đối xử với người nhà.

Cùng lúc nghe được tin có thêm một thằng nhóc cùng với tiền sữa bột, anh phảng phất nhớ lại mùa hè của hơn hai mươi năm trước, vừa mới tốt nghiệp cao trung anh đã bị cha mẹ yêu cầu không thể đọc đại học, mà là đi ra ngoài làm công kiếm tiền.

Mà lý do là, trong nhà sắp có thêm một đứa bé, là em trai anh, cha đã già không làm việc được, mẹ thì vì mang thai lên không ra ngoài tìm việc được.

Anh làm anh trai phải gánh vác trách nhiệm gia đình, muốn đi ra ngoài kiếm tiền mua sữa bột cho em!

Một đi chính là gần ba mươi năm!

Kết quả cho đến hiện tại, bận việc nhiều năm như vậy, anh còn không lo được cho bản thân, cuối cùng vẫn là một sự lặp lại .

Phải mua sữa bột cho con của em trai .

Cháu trai chứ đâu phải con trai anh, như thế nào còn muốn nhờ cậu kiếm tiền nuôi dưỡng?

“Tiểu Du, con đang nghe sao? Con có ở đây không ?!”

Lâm Nhạc Du đầu óc ong ong, căn bản nghe không rõ điện thoại kia rốt cuộc đang nói cái gì, anh lãnh đạm hỏi, “Em trai con đâu? thất nghiệp?”

Điện thoại phát ra là thanh âm ấp úng.

“Ai nha, con hỏi cái này làm cái gì?”

“ Đứa trẻ mới sinh ra, cái gì đều phải tiêu tiền, em trai con về điểm này tiền lương bị trì hoãn nào có đủ, chờ thêm được trong khoảng thời gian này thì tốt rồi.”

“Lại nói , ta là mẹ con, trong nhà thiếu tiền, ta hỏi con đòi tiền còn không được? Nhanh lên gửi tiền trở về .”

Lâm Nhạc Du cười lạnh một tiếng, nhiều năm như vậy chờ mong cùng trả giá, chung quy là không có đổi lấy được một chút tình cảm.

“Chờ thêm trong khoảng thời gian này, thằng bé liền phải đi nhà trẻ, sau đó lại là tiểu học sơ trung, cao trung, lại muốn vào đại học, vì không so với các bạn học khác thua kém hơn, còn muốn mua các loại quần áo giày dép tốt.”

“Chờ tốt nghiệp đại học, muốn tìm vợ, còn muốn mua phòng mua xe làm của hồi môn phải không? Đây là cháu trai con sao? Đây hẳn là con trai đi? Nuôi con trai là như vậy mới đúng !”

Điện thoại bên đó nghe được rằng có thể là lần đầu nghe được Lâm Nhạc Du phản bác kịch liệt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp, cho nên không lên tiếng.

Lâm Nhạc Du hiện tại một chút đều không muốn nghe âm thanh từ phía bọn họ, cũng mặc kệ ý tưởng của người bên kia, trực tiếp ném điện thoại.

Kết quả sau khi ném một giây, trong điện thoại liền truyền ra một tràng âm thanh chửi rủa bén nhọn.

“Ngươi cái thằng nhãi ranh, bất hiếu……”

Lâm Nhạc Du nghe xong một nửa, “A!”

Chính mình cung cấp cho cái gia đình này, liều sống liều ch·ết gần ba mươi năm, vừa rồi chỉ là hơi phát tiết một chút, liền biến thành thằng nhãi ranh bất hiếu.

Xem ra bọn họ ngày thường không thiếu lúc ở sau lưng mình nói như vậy đi, bằng không mắng như thế nào lại thuận miệng như vậy?

Lâm Nhạc Du gắt gao nhéo di động, lại hung hăng mà gãi gãi tóc, cuối cùng nói được một chữ, “ Được !”

Anh nhìn đôi bàn tay thô ráp ngăm đen gắn đầy vết rạn của mình, lại nhìn nhìn bộ quần áo bẩn trên người, ánh mắt nguy hiểm lại sắc bén.

Di động trong tay hiện thông báo, không cần xem đều biết là ai, nếu là đổi lại là trước kia, anh nhất định sẽ xem điện thoại, nhưng là hiện tại…… Anh ngay cả xem đều không nghĩ xem một lần.

Dù sao chính là mắng chính mình, em trai từ khi còn nhỏ, chính là Anh phải dùng tiền, từ lúc mới sinh ra là tiền sữa bột, tiếp đến là học phí nhà trẻ, đi học chính là như vậy các loại đòi tiền, thậm chí là tốt nghiệp đại học tìm vợ muốn lễ hỏi kết hôn mua phòng mua xe đều hỏi anh đòi tiền.

Anh cũng chưa nói cái gì, rốt cuộc đều là người một nhà, phía trước tuy nói ngẫu nhiên cũng sẽ có điều bất mãn, nhưng đều bị đè ép xuống, mãi cho đến hiện tại đứa con của em trai sinh ra, lại bắt đầu hỏi đòi tiền sữa bột.

Khi nghe mẹ nói vè việc muốn lấy tiền anb mua sữa bột cho cháu trai , anh mới hoàn toàn tỉnh ngộ,gần ba mươi năm, mệt chết mệt sống kiếm tiền thế này, chính là đang nuôi một đám quỷ hút máu.

Từ trước đến nay trong lòng họ chưa từng coi anh là người thân, cũng chỉ là dùng để kiếm tiền một cách máy móc, anh rất khó chịu nhưng càng phẫn nộ.

 lập tức liền phải tiến tới tuổi 50, người trung niên lại hai bàn tay trắng, hiện tại tỉnh ngộ thật sự còn kịp sao?

Di động không biết vang lên bao lâu, có thể là ý thức được anh thật sự không nghĩ đến nhận điện thoại sau mới lưu luyến không rời từ bỏ gọi điện, đổi thành tin nhắn.

Lâm Nhạc Du nhìn nhìn di động, cuộc gọi nhỡ hiện ba 26 cuộc, mẹ 32 cuộc.

Điện thoại không rung, nhưng là đổi thành gửi tin nhắn, cha mẹ thay phiên nhau, tốc độ này thật nhanh, hai người già sao có thể đánh chữ nhanh như vậy?

Khẳng định là em trai tốt dựa theo lời cha mẹ phát tin tức, câu thì chửi anh là con sói mắt trắng bất hiếu, câu thì thằng con hoang rác rưởi, phí công nuôi dưỡng hắn.

Dù sao sở hữu ô ngôn uế ngữ toàn bộ đều dùng lên người anh.

Anh mỗi năm ít nhất gửi về trong nhà hơn mười vạn, nhiều năm như vậy nói như thế nào cũng có hơn 300 vạn, nhiều như vậy tiền cũng không đổi được một câu "vất vả rồi ".

Lâm Nhạc Du khóe miệng nhếch lên, châm chọc cười cười, em trai anh cũng thật là tâm cơ, biết rõ từng đó tiền hầu hết đều là hoa ở trên người mình, nhưng hắn lại từ trước tới nay sẽ không tự mình tới đòi hỏi tiền của anh trai.

Đảm nhận công tác đòi tiền đều giao cho cha mẹ, rốt cuộc cha mẹ cũng là cha mẹ của Lâm Nhạc Du, đòi tiền đều có thể thẳng thắn mà nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play