“Kiểm tra phát hiện sinh vật lạ... Sở hữu chìa khóa... Được phép tiến vào thế giới vô tận!”
“Bắt đầu phân phối phó bản... Cảnh báo! Cảnh báo! Tất cả các phó bản chưa được mở, hiện đang điều chỉnh thân phận! Bắt đầu thả xuống!”
Trước khi Lâm Nhạc Du có thời gian để suy nghĩ nhiều, anh cảm thấy cơ thể mình, theo bản năng mở mắt ra, nhìn thấy một quảng trường rất xa lạ.
Bầu trời âm u, không có nhiều ánh sáng, nhưng trên quảng trường có khá nhiều người, mọi thứ trông vẫn bình thường.
Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy tòa nhà trước mặt có bốn chữ sáng ngời trên đó, Quảng trường vô tận!
Quảng trường vô tận? Đây là nơi nào? Có một quảng trường như vậy gần công trường sao?
Không đúng, rõ ràng là anh bị ông chủ hại chết, chẳng lẽ anh chưa chết? Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, anh thậm chí còn không kịp mắng chửi!
Tuy nhiên, nhìn tình huống thì điều gì đó không đúng, cho dù anh không chết thì cũng phải bị thương nặng, hẳn là nên nằm trong bệnh viện mới đúng, tại sao lại ở đây?
Hơn nữa anh vẫn bình an vô sự... Trong lúc bối rối, anh chợt phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ ở bản thân.
Lâm Nhạc Du không thể tin được nhìn đôi tay của mình. Chúng không còn thô ráp, đen sạm và đầy vết nứt nữa, mà có làn da trắng ngần, những ngón tay thon dài thẳng tắp.
Anh nhịn không được sờ lên mặt mình, thực sự có thể cảm giác được có chút trẻ con béo!
Đây là có chuyện gì.
Anh đang trẻ lại sao? Đợi đã, chẳng lẽ anh nằm mơ?
Đúng vậy, anh nghe nói người sắp chết sẽ có một loại cửa xoay nào đó, chắc chắn anh đã nhìn thấy chính mình khi còn trẻ.
Vậy chuyện gì đang xảy ra với quảng trường vô tận này? Anh chưa bao giờ biết có một nơi như vậy trước đây, anh đã từng đến một nơi tên là quảng trường vô tận chưa?
Ngay lúc anh đang nghi hoặc, anh liếc mắt nhìn thấy một hình tròn màu xanh nhạt trên lòng bàn tay phải, “Đây là cái gì?”
Anh dùng ngón tay chạm vào, trước mặt đột nhiên xuất hiện một màn hình ảo khiến anh giật mình.
Lâm Nhạc Du nhìn kỹ hơn và thấy rằng tên của anh thực sự được ghi trên đó!
Tên: Lâm Nhạc Du
Thân phận: Cư dân cấp thấp nhất của thế giới vô tận
Tiền: 0
Tích phân: 10
Thiên phú: Không có
Anh nhìn chằm chằm vào bảng giao diện một lúc lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng lẽ…..
Lúc này, Lâm Nhạc Du đột nhiên nhớ tới điều gì đó, sau khi bị Tiết Thụy đẩy ra ngoài, tựa hồ đã đứt vòng tay, vô thức nắm lấy thứ gì đó trong lòng bàn tay.
Nó có vẻ giống như một chiếc nhẫn? Anh không thể nhớ rõ.
Anh nhìn vào hình tròn hoa văn trên lòng bàn tay, kết hợp với bảng giao diện trước mặt và âm thanh anh nghe thấy trong bóng tối trước đó.
Phải chăng nơi này là…
Anh không phải là một kẻ ngốc, anh đã chật vật dưới đáy xã hội gần ba mươi năm, và anh thực sự biết nhiều hơn nhiều người, chỉ vì bị gia đình gài bẫy nên không thể chuyển mình thôi.
Sau khi bình tĩnh lại, anh có thể nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại của mình.
Cư dân cấp thấp nhất của thế giới vô tận thân phận được hiển thị đằng sau trên bảng giao diện, có nghĩa là nơi anh đang ở được gọi là thế giới vô tận, mà cái này là chính là quảng trường vô tận.
Anh hiện là một cư dân thuộc tầng lớp dưới cùng của thế giới này, một người đàn ông vô gia cư ở tầng lớp dưới cùng, không có tiền, nhà, xe hơi hay thậm chí là việc làm.
Lâm Nhạc Du lúc này mới chân chính ý thức được: “Không phải mơ...”
Anh đứng dậy và đi vòng quanh quảng trường, nó không khác gì thế giới hiện thực, anh quay trở lại nơi vừa rồi không có ai và vô thức ẩn mình vào một nơi tương đối an toàn.
Lần đầu khi bước vào một thế giới xa lạ, tốt nhất là nên cảnh giác một chút.
Không ai chú ý đến anh, vì vậy Lâm Nhạc Du tiếp tục kiểm tra bảng giao diện của mình .
Không có tiền, điều đó không nói lên nhiều điều.
Sau khi đạt 10 tích phân nó sẽ hiển thị một món quà từ hệ thống , điều này chỉ xảy ra một lần.
Cuối cùng là thiên phú.
Lâm Nhạc Du sờ cằm. Cái gọi là thiên phú, có phải là thứ gì đó tương tự như siêu năng lực không?
Anh nhận thấy có dòng chữ ba lô và thương thành ở bên cạnh bảng giao diện. Anh ngập ngừng đưa tay ra và bấm vào nó. Ba lô trống rỗng, không có gì bên trong, rồi chuyển sang thương thành.
Anh nhìn thoáng qua những thứ trong thương thành, thế giới quan của anh trực tiếp tan vỡ.
Tất cả những thứ đều lợi hại!
Các loại búa, rìu, dao, cưa máy…
Tất nhiên những thứ này đều được bổ sung thêm hiệu ứng đặc biệt, chẳng hạn như chiếc búa này sau khi được trang bị sức mạnh sẽ tăng lên gấp mười lần, một khi búa đập vào đầu, nó có thể đập trực tiếp vào đầu và gây ra hiệu ứng nổ.
Anh nghĩ về cảnh đó, và……
Đây hẳn là vũ khí được sử dụng bởi các Boss phó bản hoặc là tinh anh ưu tú. Trong TV đều diễn như vậy.
Khi anh nhìn vào giá cả, rất tốt, nó nằm ngoài tầm tay của anh!
Vậy có thể làm gì với 10 tích phân? Anh đi dạo trong thương thành một vòng với nước bọt trong đầu, cuối cùng phát hiện ra rằng anh không thể mua bất cứ thứ gì với 10 tích phân, ngoại trừ việc đổi lấy tiền.
1 tích phân có thể đổi được một vạn, nhưng tiền không thể đổi thành tích phân, nghĩa là việc trao đổi là một chiều.
Vậy bây giờ có cần đổi tiền không? Liệu anh có thể trở về thế giới của mình sao? Hay chỉ có thể ở lại nơi này? Số tiền này có thể được sử dụng trong thế giới thực không?
Anh ở trên bảng giao diện chính mình chọc tới chọc lui, không ngờ lại nhìn thấy nút qua về thế giới thực.
Ngay khi anh nhấn nó, một lời nhắc nhở thân thiện xuất hiện.
Nhắc nhở thân thiện: Hãy trở về nhà của mình, nếu không có khả năng sẽ xuất hiện hậu quả không thể khắc phục! NPC Lâm Nhạc Du có hay không xác nhận sẽ trở về thế giới thực?
Bên dưới có 2 nút Yes và No.
Ngôi nhà ? Anh có nhà không?
Không có! Anh không có nhà! Lời nhắc nhở thân thiện này có vẻ đơn giản, nhưng nó cũng giải thích được điều gì đó.
Ví dụ như sau khi anh trở về thế giới hiện thực, cơ thể hiện tại của anh có thể sẽ không biến mất, mà sẽ tiếp tục ở lại đây và bất tỉnh.
Sau khi kiểm tra các loại vũ khí và năng lực trong thương thành, anh cũng biết rằng con người trên thế giới này trông bề ngoài vô hại, nhưng không ai biết đến tột cùng là bộ dáng cái quỷ gì.
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời từ bỏ trở về thế giới thực, vậy ngôi nhà này có ý nghĩa gì? Đây có phải là nhà riêng của anh?
Bây giờ anh chỉ có 10 tích phân, liệu anh có thể mua được một căn nhà với số tích phân như vậy không? Chỉ cần nghĩ về nó và biết điều đó là không thể.
Vì thế bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là…
Thứ rẻ nhất trong thương thành là vé số có thể mua bằng một tích phân.
Đối với một người đã sống dưới đáy xã hội nhiều năm như vậy, chỉ là thứ rác rưởi vô dụng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có cơ hội trúng thưởng.
Những đồng nghiệp xung quanh hoặc những người anh biết, đều đã mua vé số và những thứ khác, tổng số tiền bỏ ra là mấy trăm hoặc mấy ngàn, trúng thưởng rất ít, cũng chưa từng vượt qua mười vạn, mà anh từ trước tới nay đều không tin vào thứ này, trước đều không mua nó.
Chỉ là... Trước khác nay khác, hiện tại tình huống đặc thù, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mua vé số, nếu muốn mua nhà, anh cũng không mua nổi.
________
Ghi Chú:
1.Thương thành: hay còn gọi là trung tâm mua sắm