Thương Châu nổi trận lôi đình, đã rất lâu rồi không ai dám chọc giận anh như vậy.


Huống hồ, đó lại là Quý Ngọc người lúc nào cũng thận trọng.


Nộp đơn từ chức là đang muốn thử thăm dò ý của anh à? Quá lắm rồi!


Chuyện hôm nay, anh không thèm truy cứu, thế mà cô lại đi trước một bước!?


"Thông báo ngay cho Quý Ngọc, yêu cầu cô ta đến giải thích cho tôi" Thương Châu không nhịn được nữa đi ra khỏi phòng làm việc, phân phó với người ngoài cửa.


"Vâng, tôi lập tức đi báo ngay." Hứa Tri giật mình, vội vàng đứng dậy.


Cô ấy là trợ lý đời sống của Thương Châu, bình thường trong công việc cô luôn được chị Quý chỉ bảo, mới nhậm chức được ba tháng.


Cả một buổi chiều ngày hôm đó, những người ở tầng này cứ nơm nớp lo sợ, quay qua quay lại toàn là những gương mặt như đưa đám.


Người tới văn phòng của Thương tổng đều ôm cái tâm trạng như đang đi viếng mộ,  sau khi ra ngoài lại là dáng vẻ muốn phát bệnh sắp chết luôn.


Chiều nay, Thương Châu nhìn cái gì cũng không vừa mắt, toàn một đám vô dụng, tưởng là đang chơi trò "Ai ngu hơn heo" chắc.


Khiến anh không muốn nổi giận cũng không được, anh mở công ty, chứ không phải mở trại nuôi heo đâu.


Đến tám giờ tối, Quý Ngọc cũng không xuất hiện, cũng chẳng có cuộc điện thoại nào.


Thương Châu mặt đen như đít nồi, anh gọi Hứa Tri vào, giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Người đâu? Cho dù là ở Bắc Kinh, thì lâu như vậy cũng về tới nơi rồi chứ!"

"Tôi đã gọi rồi ạ, bên đó nói hết bận sẽ qua." Hứa Tri ngừng lại, bất chấp nói giúp Quý Ngọc: "Chắc là vẫn chưa xong việc, tôi đoán vậy."


Quý Ngọc được coi như trợ lý trưởng, văn kiện mỗi ngày đều phải qua cô ấy trước,  nếu có thể quyết định, cô ấy sẽ trả lời trực tiếp cho thông qua. Thấy không ổn sẽ trả về luôn.


Hứa Tri không giải quyết được những cái này, chỉ có thể để Thương tổng giải quyết.
Đây cũng chính là lý do người ra ra vào vào ùn ùn trong văn phòng cả buổi chiều, gấp ba lần lúc trước.


Thương Châu cười lạnh một tiếng: "Gọi Triệu Hàn Lộ đến đây."


Từ trước đến giờ anh chưa từng bị uy hiếp, muốn từ chức thật thì cũng phải theo thủ tục, một lá đơn là xong chắc?


Nửa tiếng sau, Triệu Hàn Lộ giám đốc bộ phận nhân sự, từ văn phòng của Thương tổng bước ra, vẻ mặt như đưa tang.


Ai có thể khống chế tên ma vương đang phát điên này đây, trời ạ, trợ lý Quý cô đang ở đâu!
——
Quý Ngọc rất thích ngắm cảnh mặt trời lặn. View của căn hộ này rất đẹp, nhưng mỗi lần cô về nhà thì đêm cũng khuya rồi.


Thật ra cảnh đêm thành phố cũng rất đẹp, ánh đèn dưới chân rực rỡ trải khắp ra đằng xa.
Chuông điện thoại reo lên.


Quý Ngọc liếc nhìn màn hình, do dự một giây, mới ấn nhận điện thoại.


"Tiên nữ đang đâu đó? Bên đây, sắp cãi nhau to rồi đây này." Buổi chiều, Triệu Hàn Lộ có gửi nhắn wechat cho Quý Ngọc, nhưng không nhận được tin nhắn trả lời của đối phương.
Quý Ngọc nói thật với cô ấy rằng cô đang ở nhà.

"..."
Triệu Hàn Lộ chậm rãi hỏi lại: "Cậu muốn nghỉ việc à?"

Cô nghi Quý Ngọc đã tìm được cái máng khác tốt hơn rồi. Quan hệ của hai người rất tốt, vì vậy cô mới hỏi thêm một câu nữa.


Quý Ngọc: "Không đâu, mình chỉ không muốn làm nữa, muốn nghỉ ngơi một thời gian."
"...?"


Đối phương không giống như đang nói dối, Triệu Hàn Lộ suy nghĩ một chút, thì thấy  Quý Ngọc không thiếu tiền nên ngược lại cũng hợp lý.


Đúng, đây vốn là chuyện thường ở huyện mà!


"Tiên nữ à, cậu không ở đây, hôm nay loạn cào cào cả lên rồi. Tính khí của Thương tổng cậu cũng biết, bệnh tim của tớ thiếu điều muốn tái phát đấy."
"..."
Quý Ngọc có thể đoán sơ sơ về tình hình chiều nay.


Nhiều năm qua cô như đi trên lớp băng mỏng, dè dặt quan sát sắc mặt của người kia.
Triệu Hàn Lộ than thở: "Cậu đi rồi, Thương tổng cho là bộ phận nhân sự bọn tớ đã biết trước, thiếu chút nữa là bị tội liên đới rồi. Coi như tớ xin cậu, trước khi dứt áo ra đi, làm cho xong thủ tục, cho tớ chút thời gian thích nghi được không?"


Đúng vậy! Tính khí Thương Châu tệ như thế, cô không lạ gì việc Quý Ngọc muốn nghỉ việc, mà lạ cái là đợi đến hôm nay mới nghỉ việc!


Dù sao, Quý Ngọc vừa có tiền, vừa có nhan sắc, còn có tài, chẳng cần lo chuyện công việc!


Quý Ngọc cũng chưa có kế hoạch sẽ làm gì tiếp.

Triệu Hàn Lộ có quan hệ rất tốt với cô, cũng giúp cô rất nhiều, cô dứt áo ra đi như thế sẽ để lại rất nhiều rắc rối, sẽ làm liên lụy tới cô ấy.


"Được rồi."


Triệu Hàn Lộ thở phào nhẹ nhõm, Quý Ngọc cũng đã quyết định, cô cũng chẳng muốn khuyên nhiều.


Thủ tục chỉ cần làm qua loa lấy lệ, rồi bàn giao công việc với trợ lý mới là được.


Như vậy, Quý Ngọc cũng có mặt mũi rời đi, còn có thể nói rõ với Thương tổng.


Đầu Triệu Hàn Lộ muốn nổ tung rồi, sau đó cô lại phải đi đâu tìm người đây, bất kể có giảm yêu cầu đi bao nhiêu, để tìm được người giống như Quý Ngọc, cũng rất khó khăn.


Đa phần sẽ tập trung vào nhan sắc của Quý Ngọc, mà quên đi năng lực làm việc của cô.
Lúc đầu, Thương tổng được điều xuống công ty, trong việc khống chế bè phái, trợ lý Quý là lực lượng trung thành nhất, mấy lần hành động đều giết người không cần dao.


Tư chất công việc, quan điểm lề lối, năng lực đối kháng cũng không thể bắt bẻ.
Quan trọng là có mấy ai tốt tính được như Quý Ngọc, có thể chịu được tính khí của Thương tổng?
——
Quý Ngọc cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy các loại bằng khen trên kệ sách.
Cô đi tới, dùng lực hất tất cả chúng xuống đất.


Rơi "rào rào" xuống đất.


Quý Ngọc cảm thấy mình cầm sai kịch bản rồi, sao mà hết lần này tới lần khác cô đều vào vai nhân vật phản diện chứ.


Cứ phải buổi sáng làm yêu quái, đêm về thì đơn độc.


Cô sinh ra không phải để làm nổi bật hạnh phúc của ai cả.


Cho dù là vai phụ trong thế giới của người khác, nhưng cô đã cố gắng đến bây giờ rồi, cũng phải để cô làm vai chính trong cuộc đời mình chứ.


Quý Ngọc ngồi sụp xuống, mảnh thủy tinh rơi đầy trên mặt đất lạnh như băng, nhặt lên cùng đống giấy tờ.


Đây là album đầu tay của ban nhạc Hành Tinh, trên bìa màu đen có gắn bừa vài ngôi sao.
Chớp mắt cái, Quý Ngọc lại nhớ về cái mùa hè sục sôi ý chí năm đó, nhịp trống và tiếng cổ vũ không ngừng bên tai.


Cô rời khỏi thế giới đó, đã mười năm.


Qúy Ngọc về phòng ngủ, cô không ngủ được cầm điện thoại mở weibo lên.


Đã ba bốn tháng cô chưa vào weibo.


Đây là thứ duy nhất gắn kết cô vào niềm yêu thích "âm nhạc" của mình.


Cái tài khoản "Mỗi Ngày Ngủ Đều Không Tỉnh" này, bắt đầu chia sẻ vài quan điểm âm nhạc của mình trên Tieba, trên Weibo cũng có chút danh tiếng.


Khẩu vị của chủ weibo khá phức tạp, trực giác âm nhạc rất tốt, hiểu biết một chút kiến thức về âm nhạc và ca hát.


Mặc dù thỉnh thoảng mới bình luận, nhưng vẫn nhận được kha khá sự quan tâm.
Quan trọng là cách viết rất tốt, thẳng thắn trực diện không nể mặt ai, chẳng sợ đắc tội ca sĩ và các fans hâm mộ, tài khoản có hơn 800 ngàn người follow.


Đã hai ba năm Quý Ngọc không up weibo, công việc bận rộn nên cũng rất ít nghe nhạc, trong phần bình luận nhiều người đoán cô là một lão già khoảng bốn mươi, năm tuổi. Bởi vì quá quan tâm đến cuộc sống, nên mới không đổi mới.

Mọi người đều biết "Mỗi Ngày Ngủ Đều Không Tỉnh" là fan hâm mộ của ban nhạc Hành Tinh. Chủ weibo lần nào cũng quảng bá cho ban nhạc.


Rõ ràng fan hâm mộ trung thành, thậm chí còn theo từ hồi nhóm chưa nổi, còn up tác phẩm lên mạng.


Quý Ngọc mở phần bình luận, thấy được một bình luận mới.


[Không đợi được album mới của Hành Tinh, nhưng tui đã cướp được vé xem ca nhạc của nhóm rồi~]


Cô trả lời đối phương: Chúc bạn chơi vui vẻ nha.


Quý Ngọc đặt điện thoại xuống.


Cô, chỉ còn một năm rưỡi để sống.
———
Quý Ngọc ăn sáng xong, lề mề mãi đến tám rưỡi mới ra khỏi nhà được.


Lúc trước, tám giờ sẽ phải tới công ty trả lời email, giờ thì không cần.


Cô đồng ý cho mình thời gian thích nghi mấy ngày, làm những chuyện trong giới hạn và giao nhận công việc, từ chối làm thêm giờ.


Quý Ngọc nhìn người trong gương, giống như đã rất lâu rồi chưa mặc lại.


Bên trong chiếc áo vest trắng là áo quây ngắn, giày cao gót đỏ. Cương nhu tinh tế còn hấp dẫn hơn ngây thơ đơn thuần.


Bây giờ là mùa đông, nhưng cô mặc theo kiểu thời trang phang thời tiết.


Trang điểm xong, Quý ngọc chọn thỏi son màu đỏ trầm.


Thương Châu không thích cô ăn mặc như thế, thích cô đoan trang trưởng thành dịu dàng.

Nhưng giờ cô chẳng muốn bận tâm nữa! Muốn cho tất cả mọi người biết, là cô chủ động rời đi!


Qua một buổi tối, trong công ty vẫn đang nhao nhao chuyện trợ lý trưởng đã nghỉ việc.
Quý Ngọc, là người có tỷ lệ được nhắc tới nhiều nhất trong công ty.


Quan hệ của cô rất tốt, trong công việc có thể giúp được gì thì sẽ giúp, không làm cao, quản lý nữ trong công ty rất ít, tiếng tăm của quý Ngọc lại không tệ.


Đa phần mọi người đều thấy trợ lý Quý quá thảm!


Nhưng khi Quý Ngọc bước vào phòng dành cho khách, ý nghĩ này trong nháy mắt... đã biến mất.


Hóa ra lịch sự dè dặt, ánh dương chói lọi, cũng không bằng gai hoa hồng.
Giày cao gót bước một bước... giống như đạp vào nơi sâu nhất trong tim mình.
Không thể rời mắt được.


Cười một cái để chào hỏi, ánh mắt đung đưa, lười biếng dịu dàng, không phải kiểu người đẹp không não.


Một lực sát thương vô hình, không phân biệt trai gái.


Vì vậy, mọi người không cảm thấy trợ lý Quý đáng thương, rối rít cảm thán Thương tổng may mắn thật.


Nếu không phải anh có quyền thế, thật không xứng với mỹ nhân đứng bên cạnh!
Thử hỏi có tiền ai lại không muốn chiều chuộng mỹ nhân, sẵn lòng chiều theo ý cô.
Cái xương quai xanh này, cái ngực này, eo này, chân này, tôi có thể!


Chúng tôi đều có thể!

 

Trước kia, Quý Ngọc đã xinh đẹp, nhưng là vẻ đẹp giấu đi, chính là gương mặt sát thủ, tự nhiên khiến người khác phải dè chừng, trang phục tiêu chuẩn quần âu và áo vest, đường cong lạnh lùng, cứng nhắc.


Sợ bị người ta mắng là hồ ly tinh.


Khác với bây giờ... Đó là vẻ đẹp của thanh kiếm thoát ra khỏi vỏ, chạm tới tâm hồn.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều thấy được... Thương tổng rất có tiền, vô cùng vô cùng có tiền!
——
Lúc Quý Ngọc đến, Thương Châu đã ngồi trong văn phòng.


Trợ lý mới đến thay thế đang đứng ngoài hành lang, đối phương là giám đốc bộ phận văn hóa xí nghiệp vừa được cất nhắc lên chức.


Đây cũng không phải ý kiến của Triệu Hàn lộ, là Thương phu nhân đề nghị, mặc dù không phải mẹ ruột của sếp, nhưng dù gì cũng là Tây Cung thái hậu, cô ấy đang rầu rĩ vì không chọn được ai nên đồng ý.


Tây Cung thái hậu không phải kiểu người sáng suốt cho lắm, đúng lúc này lại nhúng tay vào.


Triệu Hàn Lộ đã gặp qua cái cô Lan tiểu thư vừa được cất nhắc kia, trông thật thuần khiết dịu dàng.


Ừ, bị Thương tổng mắng chắc phải khóc lâu lắm...


Ngược lại, Thương Châu không có ý kiến gì, thậm chí anh còn chẳng thèm đếm xỉa trợ lý mới là ai. Hôm nay, Quý Ngọc sẽ đến đây, chính là ý tứ nhượng bộ.


Vốn dĩ, anh không muốn đổi trợ lý! Sau khi, Quý Ngọc nhận lỗi, hứa sau này sẽ an phận, thì cũng chẳng cần tuyển người mới.


Theo như cách nói chuyện hôm qua với Quý Ngọc, Triệu Hàn Lộ thấy chuyện này xem ra khó xảy ra lắm.

Thương tổng còn chưa biết, đây là do cô ấy mang tình nghĩa ra nói chuyện, nên Quý Ngọc đành phải đến làm thủ tục cho xong.


Việc này anh căn bản chẳng biết gì!


Bây giờ, thấy Quý Ngọc mặc "áo giáp", giám đốc Triệu biết là không phải đùa, đàn bà hiểu rõ nhất đàn bà. Đại mỹ nữ đây là ưỡn ngực tuyên bố "Ngu Dốt Không Có Cửa", cũng khiến hormone của toàn công ty đạt đến đỉnh cao chưa từng có.


Nhưng... Thương tổng phải chấp nhận chuyện Quý Ngọc từ chức như thế nào đây.
Cô ấy rất nhức đầu.
—--
Thương Châu ngủ không được ngon giấc.


Một người chiến thắng trong cuộc sống, làm việc nghỉ ngơi khoa học như anh, trước giờ chưa từng có việc gì… khiến anh suy nghĩ đến mất ngủ.


Đến tận năm giờ sáng anh mới mơ màng ngủ được chút, sáu rưỡi sáng đã bò dậy, bảy giờ đã tới phòng làm việc.


Thương Châu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, tám rưỡi... Sao giờ vẫn chưa tới, rốt cuộc đang làm gì thế chứ.


Anh để Triệu Hàn Lộ đi thông báo, chính là cho đối phương một đường lui.


Chỉ cần Quý Ngọc biết nhận sai, anh sẽ niệm tình xưa, đồng ý hủy bỏ đơn từ chức của cô.
Anh nhẫn nãi nghĩ cách thúc giục, quyết định chờ đợi.


Nghe thấy âm thanh đẩy cửa, Thương Châu vội cúi đầu xuống.


Giả vờ như đang xem văn kiện, vừa uống ly cà phê đã nguội.


Ánh mắt anh chú ý thấy có hai đôi chân.

Sao lại là hai người?


"Thương tổng, đây là người thay thế tôi Lan Khuê, mấy ngày này tôi sẽ bàn giao việc lại cho cô ấy, anh có ý kiến gì thì có thể nói."


Thương Châu giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói gì, ánh mắt tiếp tục dò xét, cô gái này mặc váy quá ngắn, không bằng Quý Ngọc khéo léo bên cạnh.


Đợi đã, cái chân này... Không đúng.


Thương Châu ngẩng đầu lên.


Bên trong áo vest là chiếc áo quây ngực hơi thấp, khiến cho khuôn ngực trông thật đầy đặn, eo thon, chân dài miên man.


Sexy đúng chỗ.


Tay cầm ly cà phê của Thương Châu khẽ run lên, đè xuống sự kích động trong lòng.
Từ trước đến giờ, cô chưa từng trang điểm như thế, hôm nay cô điên rồi sao?
... Chẳng lẽ là tự mặc cho mình ngắm?


Vừa nghĩ tới, Thương Châu đã thấy đối phương nở một nụ cười như ngày thường... Giống như rất buồn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play