Dùng đầu lưỡi chống răng, Thương Châu nhìn cô không nói nên lời
"Nếu Thương tổng còn có điều gì căn dặn thì cứ bảo với trợ lý Lan, vậy tôi không làm phiền ngài nữa."
Hai phút trôi qua cũng không thấy trả lời, Quý Ngọc ngầm cho rằng tên khốn này không có ý kiến gì nữa.
Cũng được, chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng buổi sáng của cô.
Đợi người rời đi hết, Thương Châu không nhịn được nữa đứng lên. Tối qua anh không được ngủ ngon, bây giờ cảm giác đầu đau như búa bổ.
Cái gì mà "Không làm phiền anh". Anh đã bị làm phiền lắm rồi!
Chẳng lẽ, Quý Ngọc không có điều gì khác muốn nói sao?
Thương Châu đỡ cái đầu đang đau âm ỉ của mình, đi đi lại lại trong văn phòng, nghĩ tới sự dịu dàng khéo léo thường ngày của Quý Ngọc.
Chắc chắn là do có người ngoài, nên cô mới ngại xin lỗi làm lành với anh.
Vậy sao phải đưa người ngoài vào?
Sau khi hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống, Thương Châu chỉnh lại cà vạt của mình.
Người cũng đã đến rồi, anh cứ chờ thêm chút nữa thôi, hy vọng sẽ có thể nhận được lời giải thích hợp lý từ cô.
——
Quý Ngọc dẫn Lan Khuê tới phòng trợ lý.
Triệu Hàn Lộ đã dặn cô rồi, người này là do Thương phu nhân đề bạt, Quý Ngọc cũng chẳng thèm để ý, bàn giao lại tất cả công việc.
Ai cũng được, dù sao thì cô cũng muốn đi lắm rồi.
"Bản ghi chép cuộc họp phải lưu lại ngay hôm ấy, email cô phải kiểm tra đầu tiên, cái nào quan trọng thì gửi cho Thương tổng trước."
"Đây là lịch trình của tháng này, sau đó sẽ được điều chỉnh nếu cần, nhưng cuộc gặp mặt riêng của Thương tổng và giám đốc Vương không thể hoãn được, nhà hàng tôi đã đặt rồi."
"Trước mắt có ba ngày nghỉ, cuối tháng này anh ấy phải đi Bắc Kinh."
"Ngày kia là sinh nhật con gái của chủ tịch Thẩm, quà sinh nhật tôi đã đặt ở BVLGAR, tan làm cô qua đó lấy nhé. Đấy là con gái riêng của chủ tịch Thẩm, năm nay chín tuổi, nếu có thời gian cô tự đi chúc thì tốt hơn."
...
Lan Khuê nghe tới mức đầu muốn to ra, cô không nhịn được ngắt lời đối phương: " Chờ chút, con gái riêng tôi cũng phải để ý à?"
Cô ta rất nghi ngờ cho rằng đối phương cố ý gây khó dễ. Nhiều việc như vậy sao mà xử lý xong đây? Chẳng lẽ không có ai để chia công sẻ việc sao?
Quý Ngọc mỉm cười nói: "Cô ấy là con gái út của chủ tịch Thẩm, rất được cưng chiều. Chuyện nhỏ này, vừa mới làm cô sẽ thấy có hơi khó, nhưng sau này quen rồi thì sẽ ok thôi."
Cô thật lòng hy vọng có thể sẽ có người thích hợp với vị trí này tới thay cô, nhưng giờ lại thấy, cái cô trợ lý Lan này có lẽ phải bỏ nhiều thời gian rèn luyện lắm đây.
Quý Ngọc dịu dàng, hòa nhã, dù trong lòng Lan Khuê có bất mãn cũng không thể nói gì được.
Hứa Tri đi ngang qua mấy lần, nhìn thấy trợ lý mới tuy thận trọng nhưng bên trong có vài phần kiêu ngạo, sao ánh mắt bây giờ đã hơi nản lòng rồi nhỉ?
Sau khi, Quý Ngọc dặn dò vài điều quan trọng trong công việc cho cô ta, rồi lại tìm thêm rất nhiều tài liệu để đối phương xem qua.
Cô làm xong mấy cái này thì cũng quá trưa rồi.
Có hai tiếng nghỉ trưa, bây giờ đã có trợ lý mới, mọi thứ đương nhiên không cần cô phải bận tâm nữa.
Quý Ngọc mang theo tâm trạng vui vẻ cùng Hứa Tri tới nhà ăn của công ty.
Ngột ngạt cả buổi sáng, cả công ty đều đang bàn luận về trợ lý trưởng xinh đẹp.
Dù thẳng thắn, thùy mị cũng đẹp đấy, nhưng gai của tường vi càng thấy hấp dẫn hơn.
Tin nhắn trong nhóm công ty bị đẩy đi rất nhanh, mọi người đều đang dùng chế độ ẩn danh trò chuyện.
[Hôm nay, trợ lý Quý... sao có thể đẹp như thế chứ! Muốn nằm ngang lên ngực của trợ lý Quý hê hê~~]
[Muốn chơi cầu trượt trên đôi chân dài ấy!]
[Muốn hỏi hãng nước hoa với màu son ghê, tôi ngửi thấy có hương quýt, gào khóc tự dưng chèm quýt ghê! !]
[Vẫn là thích cái khác rồi, mỹ nữ mà dù có bôi lão Can Ma (*), dùng nước hoa rẻ tiền cũng đẹp!]
(*) Lão Can Ma: Là thương hiệu sa tế nổi tiếng ở Trung Quốc.
[Mấy tin nhắn ẩn danh bên trên đều là nữ đúng không, đừng nghĩ rằng đồng giới thì không bị coi là quấy rối nha các cô gái (*  ̄︶ ̄ *), đừng đùa như lưu manh thế]
[Đẹp thế sao? Sao sáng nay tôi không gặp thế!]
[Báo cáo! Đại mỹ nữ đã tới nhà ăn! Nhan sắc bạo kích awsl! Thật muốn biến thành cái khăn choàng bên ngoài của mỹ nữ!]
Quý Ngọc tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhà ăn hôm nay náo nhiệt hơn bình thường.
Người tới chào hỏi cô vẫn sẽ trả lời, thường xuyên phải dừng đũa, ăn còn chậm hơn mọi ngày.
Hứa Tri choáng váng, từ sáng cô ấy đã muốn tìm Quý Ngọc nói chuyện, nhưng mà bên cạnh cứ luôn có người nên không tiện.
Hai người quay về phòng làm việc, thấy cô trợ lý Lan kia không có ở đây, cuối cùng Hứa Tri không nhịn được, giọng kích động hỏi: "Chị Quý, có phải chị muốn nhảy việc không?"
"Em nghe ai nói vậy?"
"Chị quý chị muốn nhảy việc... có thể đưa em theo không? Dù bây giờ tiền lương thấp cũng được không sao! Em sẽ cố gắng!"
Hứa Tri càng nghĩ càng thấy trợ lý Quý muốn nhảy việc. Dù sao đối phương cũng ưu tú như vậy, sẽ có nhiều mối ngon thôi, hoặc là tự mở công ty cũng được!
Như nào thì cũng tốt hơn chỗ này!
Nhậm chức được ba tháng, đã có vô số lần Hứa Tri muốn nghỉ việc, cũng bởi vì có trợ lý Quý nên cô mới bỏ suy nghĩ đó.
Thương tổng chỉ biết soi mói chửi mắng người khác, nhưng trợ lý Quý thì khác!
Có lần cô thực sự bất lực, quyết định ngày mai sẽ quẳng gánh! Trợ lý Quý đi tới, hỏi cô sao còn chưa làm xong, không đợi cô trả lời đã ngồi xuống cạnh cô, cười nói, đúng lúc tôi rảnh, để tôi giúp cô.
Giọng trợ lý vừa mềm mại vừa dịu dàng: "Tôi giúp cô, mai phải mời tôi uống cà phê đó nha, sau này có gì khó khăn cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp cô."
Lúc đó, Hứa Tri choáng váng, cảm giác cả người đối phương sáng rực rỡ.
Hôm sau, cô mua cà phê cho trợ lý Quý, nhưng buổi trưa đối phương lại mời cô ăn đồ Nhật.
Lúc ăn đồ Nhật, Hứa Tri kìm nén mấy lần, không nhịn được hỏi: "Thương tổng nổi giận, là vì tôi làm không tốt à."
"Cô giỏi mà, giúp tôi rất nhiều việc. Thương tổng soi mói thế là vì anh ấy rất kỳ vọng vào cô, cảm thấy cô có thể giỏi hơn nữa, vì thế cứ thử sức đi được không?"
Hứa Tri hoàn toàn bị mê hoặc, dùng sức gật đầu một cái.
Vì vậy, so với việc nói chuyện với trợ lý Quý, Thương tổng ngày nào cũng mắng cô có phải là người bình thường không dị?
Không phải!
Cô thấy mình muốn cong luôn rồi~ ngày nào cũng được đắm chìm trong sự dịu dàng không lối thoát của trợ lý Quý xinh đẹp.
Trợ lý Quý xinh đẹp thì chẳng nói làm gì, tiếng Anh và tiếng Pháp của cô ấy cực kỳ lưu loát, có thể sắp xếp đủ thứ lịch trình của Thương tổng một cách hợp lý, còn giải quyết những tình huống bất ngờ một cách tốt nhất, luôn nắm quyền làm chủ.
Hứa Tri luôn cảm thấy cô ấy mới là anh hùng phía sau!
Khi cô ấy biết được nữ thần muốn nghỉ việc, ý nghĩ đầu tiên chính là mình phải làm sao đây?
Quấn quýt quyết định, dù Quý Ngọc đi đâu cô cũng muốn đi theo.
Quý Ngọc nghe cô ấy nói muốn từ chức, cười hỏi: " Không phải em làm việc rất ổn sao, sao mà lại nghĩ chuyện nghỉ việc, ở lại đây không tốt sao?"
Mặc dù, có hơi u mê nhưng cũng rất tiến bộ, cô đồng ý đưa người theo. Trước khi Hứa Tri tới, Thương Châu đã đổi tới bốn trợ lý riêng, cô cũng đã cố gắng hết sức mới giữ được người lại.
Huống hồ, đây lại là một công việc rất có triển vọng, rất ổn.
Hứa Tri kích động túm lấy vạt áo của Quý Ngọc: "Cho em đi với, làm gì cũng được! Em không muốn ở lại đây đâu! Không muốn bị Thương tổng mắng đâu."
Quý Ngọc mở miệng muốn nói, đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Thương Châu mặt đen lại, từ bên trong bước ra.
Hứa Tri vội vàng trốn sau lưng Quý ngọc.
Muốn chết muốn chết rồi! Nói xấu sau lưng ông chủ còn bị nghe thấy!
Quý Ngọc cũng rất bất ngờ, sao Thương Châu lại ở một mình trong văn phòng.
Anh không đi ăn sao? Không phải trước nay người này ăn uống rất đúng giờ sao?
—
Thương Châu đợi từ sáng đến trưa, Quý Ngọc cũng không tới.
Sự kiên nhẫn của anh cũng đã dùng hết rồi.
Đến mười hai rưỡi, Lan Khuê gõ cửa vào hỏi: "Thương tổng, buổi trưa anh muốn ăn gì?"
Thương Châu một bụng tức giận, lạnh mặt nói: "Đi ra ngoài!"
Ý của anh là đuổi ra ngoài, rồi đổi Quý Ngọc vào. Nhưng mà trợ lý Lan không thể tự hiểu được, cô cho rằng Thương tổng không muốn ăn, nên lặng lẽ chuồn đi.
Thương Châu đợi tiếp tới một giờ, Quý Ngọc vẫn không tới.
Tối qua anh không được ngủ ngon giấc, bây giờ lại vừa tức vừa đói.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, Thương Châu không nhịn được nữa bước xuống, quyết định tự mình hỏi cho ra nhẽ.
... Mới vừa đi ra đã nghe thấy hai người nói chuyện.
Thương Châu thật sự tức muốn chết.
—-
Quý ngọc không ngờ Thương Châu sẽ nghe thấy, nhưng cũng bó tay, ai bảo bình thường anh thích bới lông tìm vết của người khác.
Thương Châu cắn chặt răng: "Trợ lý Quý, không những tự ý nghỉ việc, còn muốn lôi kéo những người khác sao?"
Quý Ngọc bất động đứng đó.
Người khác muốn đi, bản thân anh không có đếm xỉa gì sao?
Hứa Tri thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "... Trợ lý Quý không nói gì cả, là tự tôi muốn đi."
Nói xong lại thấy sợ hãi, phải núp lại.
Thật đáng sợ!
Thương Châu kéo cổ tay Quý Ngọc, kéo cô tới văn phòng, đóng cửa lại.
Anh phải nói chuyện đàng hoàng với đối phương.
Trong phòng kín, Thương Châu từ trên cao nhìn xuống: "Vừa phải thôi, cô nghĩ tôi không dám đuổi cô sao?"
Đôi môi Quý Ngọc nhếch lên, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.
"Đơn từ chức anh không nhìn thấy sao? Không sao, tôi sẽ gửi email lại cho anh."
Con ngươi của Thương Châu co lại.
Quý Ngọc đột nhiên cười một cái: "Tôi sẽ đi bàn giao cho xong công việc, anh cứ yên tâm."
Sự tương phản của người trước mắt, khiến Thương Châu không khỏi sửng sốt.
Nụ cười tiêu chuẩn của Quý Ngọc quá chân thực, chiếc cằm hơi thu lại, khóe môi cong vừa phải, chẳng giống giả vờ cười chút nào, mà còn khiến cho người khác cảm giác rất chân thành.
Đa phần mọi người đều sẽ bị nụ cười tích cực dịu dàng ấy mê hoặc.
Thương Châu nhớ tới buổi tối nhiều năm về trước, lúc ấy anh còn làm ở công ty đầu tư bên ngoài, vì tiếng tăm quá vang dội nên không tiện ra mặt, rất nhiều việc đều phải để Quý Ngọc ra mặt, thay anh xử lý.
Trong KTV, Quý Ngọc hát đôi với ông chủ Phương, ông ta chọn một bài nhạc đỏ "Tôi và tổ quốc của tôi", giọng cực kỳ khó nghe, Quý Ngọc vẫn nở nụ cười hát xong bài, vẫn giữ trạng thái ổn định.
Hai bên cũng nhờ vậy mà hợp tác vui vẻ.
Nửa năm trước, Quý Ngọc bị Lục Sương tát một cái... Trên mặt cũng là nụ cười như vậy.
Trái tim Thương Châu đột nhiên co lại, anh cảm thấy không thể nhìn rõ cô nữa.
Anh nhận ra, có lẽ người phụ nữ này không phải phải đang đùa.
Từ trước đến giờ, Thương Châu chưa từng nghĩ đến ngày Quý Ngọc sẽ rời đi. lại đột nhiên cắt đứt tất cả như thế.
Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của đối phương, trong lòng anh nảy sinh rất nhiều cảm xúc khác nhau, không chỉ bất ngờ, mà còn hốt hoảng.
Cô muốn từ chức? Nhưng tại sao?