Nhận được thông báo về chuyến bay của Thương Châu, Quý Ngọc xuất phát trước hai tiếng để ra sân bay đón anh.


Cô là trợ lý riêng của Thương Châu, hai người đã làm việc chung với nhau bảy năm, đa phần những chuyện lớn nhỏ của anh sẽ do cô xử lý.


Lần này Thương Châu tới Pháp một tuần, trong tay Quý Ngọc còn có những việc khác cần xử lý nên không đi được, hiếm khi cô không đi cùng anh.


Trước khi hạ cánh hai mươi phút, Quý Ngọc đã tới. Cô nhìn khung cảnh tẻ nhạt ngoài cửa sổ, thầm cảm khái làm boss cũng đâu có dễ.

Bay liên tục mười tiếng nhưng cũng không có thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh lại múi giờ.
Buổi tối Thương tổng còn có lịch trình, phải tham gia một bữa tiệc.

Quý Ngọc nhìn thoáng qua người đang đi đằng trước, khóe miệng hơi nhếch lên, đúng lúc ánh nắng chiếu lên vai cô, nhìn cô giống như được đính lên một tầng ánh sáng ấm áp.
Trông thật dịu dàng xinh đẹp.


Thương Châu mặc một bộ vest sang trọng màu xám bạc, hàng cúc cài như phát sáng, khuôn ngực vững chãi, xa xa khiến cho người ta có cảm giác lấn át, không dễ chọc.
Anh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Quý Ngọc, mấy người phía sau nhanh chóng lên một chiếc xe khác.


Xe chuyển bánh, lúc này Thương Châu mới quay mặt qua nhìn người bên cạnh.
Quý Ngọc quay qua, ánh mắt giao nhau, cô mỉm cười nói: " Chào mừng trở về, anh có mệt không?"

"Vẫn ổn, cô không cần phải tới đón tôi." Thương Châu đưa tay lên xoa xoa đôi lông mày, nhưng trong mắt lại không thấy sự mệt mỏi.


"Tôi cũng không bận gì, nên mới tới đây." Quý Ngọc dịu dàng nói. Tối nay làm bạn đồng hành cùng ông chủ tham dự bữa tiệc, cô đã trang điểm xong xuôi, quần áo cũng đã chuẩn bị tốt đến cả độ cong của tóc cũng chẳng thể bắt bẻ.


Cô chuẩn bị trước hẳn hai tuần, đi spa làm đẹp, chọn quần áo phụ kiện, bỏ cả bữa tối để giữ dáng.


Thương Châu thu lại ánh mắt, Quý Ngọc xinh đẹp, tính cách tốt, năng lực làm việc luôn được khen ngợi, hơn nữa trong nửa năm qua, càng dịu dàng săn sóc hơn trước, liên tục lấy lòng.


Mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng anh lại thấy rất thoải mái.
Thấy anh không có ý muốn tiếp tục câu chuyện, Quý Ngọc không nói thêm gì nữa, trong xe yên tĩnh trở lại.

Biết nhìn sắc mặt được xem là kỹ năng cơ bản của một trợ lý.


Tính khí Thương Châu không tốt lắm, hai năm gần đây cũng có chút thay đổi, cô cũng quen với việc đoán tâm trạng của anh, đã có thể nắm bắt được tâm trạng anh.


——


Một tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước tòa nhà mang phong cách Bắc Âu thời trung cổ.
Phía trong cửa kính, ánh đèn sáng rực rỡ, ánh sáng của đèn hòa cùng ly rượu vang đỏ.
Chủ nhân của bữa tiệc hôm nay là người rất có máu mặt, mời tới hơn chục vị khách quý còn có cả những người nổi tiếng trong giới.


Nhớ tới bữa tiệc lần trước, Thương Châu hơi nhíu mày khi nhìn thấy bộ đồ lệch vai của cô, nên lần này Quý Ngọc đã chọn một bộ sườn xám cách tân bằng lụa.

Khuy tà phải chỉnh tề, tóc quấn lên gọn gàng, dịu dàng mà đoan trang.


Hôm nay, không thiếu những nữ minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí và các tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc, mỗi người một vẻ. Nhưng đa số những ánh mắt đều đổ dồn về phía trợ lý Quý.


Lụa satin màu xanh lục làm tôn lên làn da trắng sứ, khiến cho chiếc cổ thiên nga của cô càng thêm nổi bật, hai vạt sườn xám chỉ xẻ tới đầu gối, lộ ra nửa bắp chân.


Ăn mặc kín đáo, nhưng cũng không giấu được đường cong lả lướt, đôi mắt hạnh cong cong, cười nhẹ một cái, sự đa tình đều hiện lên trong khóe mắt.


Mỗi người một gu riêng, nhưng với sự "xinh đẹp tuyệt trần" trước mặt này, đều khiến mọi người nhất trí đồng ý.


Không cần biết tiếng tăm ở bên ngoài có tệ tới đâu, nhưng cô trợ lý này thật đúng là nghiêng nước nghiêng thành, biết nặng nhẹ, chẳng trách có thể đi theo Thương tổng nhiều năm như vậy.

... Làm tốt còn có thể tiến một bước nữa.
——
Bữa tiệc kết thúc lúc mười giờ, Quý Ngọc nghĩ đến việc Thương Châu bị lệch múi giờ cần phải nghỉ ngơi, nên cô ở bãi đỗ xe chào tạm biệt mọi người rồi chuẩn bị về nhà.
Vừa đi được hai bước, cổ tay cô bị người ở phía sau kéo lại.


Lòng bàn tay nóng bỏng, Quý Ngọc xoay người thì va phải đôi mắt trầm mặc ấy.
"Tôi còn có chuyện muốn nói với cô."


Quý Ngọc không thể về nhà, cô đi tới biệt thự ở Khê Thủy Loan.
——

Sườn xám thủ công may rất cầu kỳ, cần phải đo hơn ba mươi vị trí trên cơ thể, rồi phải đợi ít nhất là hơn ba tháng mới hoàn thành.


Để dành sưu tầm thì tốt hơn.


Sườn xám tơ lụa đắt đỏ nhăn nhúm nằm trên mặt đất.


Quý Ngọc nghĩ nếu bộ đồ mà bị hỏng thì tiếc lắm, tia sáng trước mặt mờ dần đi. Cánh tay đàn ông đè bả vai cô, nghiêng người lật cô xuống, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.


Độ ấm thân thể của người kia chạm vào người cô, Thương Châu không đi điều chỉnh chuyện múi giờ của mình, mà lại tới trêu đùa cô.
——
Quý Ngọc vô cùng mệt mỏi, phần eo bị anh nắm lấy, còn mơ màng nghĩ rốt cuộc cô mặc sườn xám có đúng không.


Anh thích hay là không đây?

Trái lại, tinh lực của Thương Châu rất tốt, trải qua một quãng đường dài như vậy mà tinh lực vẫn rất mạnh mẽ, dồi dào.


Không biết đã qua bao lâu, Quý Ngọc buồn ngủ nhắm mắt lại... quay đầu liền rơi vào một giấc mơ.


Một cảnh nhỏ giống như bị cắt ra từ một bộ phim.


Trong mơ, cô đang cầm điện thoại xem cuốn truyện tranh "Cô Vợ Vô Giá Ôm Con Chạy".
Trong truyện, Quý Ngọc là một nhân vật phản diện chiến được tới tận hai phần ba cốt truyện mới đi lĩnh cơm hộp, đương nhiên là phải có những tố chất phù hợp.


Điều kiện cần có của nhân vật phản diện, phải có quá khứ bi thảm đáng thương, làm nền cho sự hắc hóa của bản thân trong tương lai. Còn những cố gắng trước khi trở thành nhân vật phản diện, trải qua những gì, mấy cái đó là các tình tiết không quan trọng trong truyện.

 

Hoàn cảnh chẳng qua chỉ gói gọn trong vài câu, nhưng với cô, đó là cuộc sống chân thực trong hơn hai mươi năm qua.


Ba mẹ Quý Ngọc xuất thân nghèo khổ, may mắn gặp thời đến cản không kịp, nên dùng tiền đền bù đất để làm ăn, rồi phất lên như diều gặp gió.


Cả nhà cắm rễ luôn ở trên thành phố, hai vợ chồng còn đưa cả con gái đến học trường tư thục cấp hai có mức học phí đắt đỏ.


Ở thành phố chú trọng phát triển toàn diện, Quý Ngọc cũng chẳng chịu thua kém, chẳng có chỗ nào nhìn ra được cô là nhà giàu mới nổi. Xinh đẹp thì chẳng nói làm gì, thành tích học tập xuất sắc, hơn nữa còn có thiên phú về âm nhạc, là một tay cello từ nhỏ đến lớn đều giành được giải thưởng.


Nhân vật phản diện làm "con nhà người ta" đến năm mười sáu tuổi, không biết là khúc cua của đời người, hay nên gọi là hoàn toàn trật đường ray.

 

Cha mẹ Quý Ngọc làm ăn thất bại chạy ra nước ngoài trốn nợ, nhưng... không mang cô theo cùng.


Thậm chí chẳng để lại một lời nào, cứ thế vứt cô lại một mình.


Nhà bị thế chấp niêm phong, tiếp sau đó thì như một cơn ác mộng vậy, ngày nào cũng có chủ nợ đến quấy rầy, hỏi tung tích của ba mẹ cô, đòi tiền cô.


Từ tưới sơn, hắt xăng, chửi bới sỉ nhục đến uy hiếp đe dọa.


Thư thông báo của học viện âm nhạc ở nước ngoài cũng chỉ có thể để đó, không có tiền, cha mẹ cô bị cho vào sổ đen thất tín, chẳng thể ra nước ngoài.


Trong chớp mắt từ thiên đường rơi xuống đất, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.


Quý Ngọc trốn Đông núp Tây nửa năm trời, bảo mẫu chăm sóc cô mười mấy năm quay lại tìm được cô.

Thấy cô gái nhỏ bị đòi nợ sắp không chịu nổi nữa, nên khuyên cô trở về quê mình tránh nạn.


Quý Ngọc bị dọa sợ, sau khi cha mẹ xảy ra chuyện tất cả họ hàng thân thiết trước kia đều bốc hơi hết. Cô chẳng có chút do dự, xách chiếc vali chỉ có vài bộ quần áo đi theo dì Triệu.


Gia cảnh nhà dì Triệu không được khá giả cho lắm, vì sức khỏe của dì không ổn mà quanh năm đổ không ít tiền vào thuốc thang, mặc dù không có con cái nhưng thường xuyên phải trợ giúp tiền bạc cho cháu chắt trong nhà, thành ra cuộc sống lúc nào cũng túng thiếu chẳng tích cóp được đồng nào. Mà người nhà rất không bằng lòng chuyện dì đi cưu mang người dưng nước lã.


Dù sao ông bà chủ cũ cũng đã phá sản chạy trốn rồi, không cần phải lo chuyện bao đồng, cố hết sức không cần đền đáp nữa.

Dì Triệu khăng khăng giữ cô lại, trước năm mười sáu tuổi là một Quý Ngọc vô lo vô nghĩ, một khoảng thời gian rất dài sau đó, mỗi buổi sáng khi mở mắt ra cô đều nghĩ làm sao để có thể kiếm tiền.


Làm sao để có thể sống khá hơn một chút, hoặc là sống ổn.


Cô từ bỏ học viện âm nhạc, đàn cello của cô không thể vác ra khỏi nhà được, bị người ta mang đi gán nợ. Cô tìm một trường trung học phổ thông bình thường ở đó xin vào học.
Một năm sau, Quý Ngọc thi đậu vào trường khoa học tự nhiên top 4 toàn thành phố.
Cô học sớm, mười sáu tuổi thi đậu nhạc viện, học lại một năm thì cũng mới chỉ mười bảy tuổi.

Lên đại học chọn ngành tài chính, tự mình kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí, rồi tình cờ trở thành trợ lý của Thương Châu, từng bước từng bước, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, đến hôm nay cũng xem như là đứng trong hàng ngũ những người thành đạt.


Không biết tại sao, rất nhiều năm sau này... Cô chợt nghĩ tới tất cả mọi thứ này.


Cô lại xuyên vào trong một cuốn truyện tranh khó hiểu? Còn là một nhân vật phản diện, cuộc sống tạm bợ vừa mới dễ chịu một xíu, thì lại gây khó dễ, vì để thúc đẩy tình tiết câu chuyện bắt cô đi tìm đường chết?


Từ lúc sinh ra cho đến chết đều được sắp xếp một cách rõ ràng.


Tìm hiểu gốc rễ của chuyện này, đó là do cô xuôi theo cái bản tính buôn chuyện của loài người, không thể giữ được mình, hôm đó đã click vào gif quảng cáo.

Đọc cuốn truyện tranh tổng tài "Cô Vợ Vô Giá Ôm Con Bỏ Chạy" kia.


Mặc dù nói truyện tranh này cũng tốt đấy, nhưng không hiểu sao lại xuyên thành nhân vật phản diện, vô tình làm người giấy hai mươi bảy năm, số phận sau này còn định trước sẽ thê thảm cũng không thỏa đáng lắm nhỉ.


Chẳng trách được hồi nhỏ dù là đi học, hay là chơi đàn đều rất xuất sắc, hóa ra là cô xuyên tới???


Quý Ngọc đối với ký ức trước khi xuyên sách có hơi mơ hồ, nhưng cô nghĩ hẳn là thành tích rất tốt, công việc với âm nhạc cũng có liên quan đến nhau, nên có thể cầu được ước thấy.


Mà ban đầu cha mẹ yêu thương cô đột nhiên ra nước ngoài không một lời từ biệt, có lẽ cũng là chi tiết cần thiết để phát triển cốt truyện?


Từng chút từng chút đưa cô tới ngày hôm nay.

Quý Ngọc hồi tưởng lại phần giới thiệu vắn tắt của cuốn truyện tranh tổng tài máu chó này.
"Cô ấy là một minh tinh trẻ trung đáng yêu, tính tình đơn thuần ngốc nghếch khiến người ta thương xót, anh là người nắm quyền trong tập đoàn, lầm lì cô độc không gần nữ sắc. Sau một lần ngoài ý muốn, cô ấy lặng lẽ sinh ra một cặp sinh đôi rồi bỏ ra nước ngoài... Một năm sau, nhìn thấy cặp sinh đôi có nét giống mình, anh quyết định yêu chiều cô ấy đến tận trời! Khiến cho cô ấy không thể xuống giường mà chạy trốn được nữa!"
Của ai.


Tự mà thử đi.


Tất cả đều là từ lang ngữ sói (*)! Cả mấy cái dấu chấm câu kia cũng độc ác!


(*) Lang ngữ sói: Ý chỉ những từ ngữ không tốt, từ ngữ đen tối.

Như vậy có thể thấy cuốn truyện tranh này có rất nhiều chỗ không thể miêu tả. Giống như 90% những cuốn truyện tranh tổng tài khác, nhân vật nữ chính bị... Không đi báo cảnh sát đi, còn âm thầm sinh con rồi ra nước ngoài.


Mặc dù mang theo hào quang của nữ chính, luôn có nam phụ ở bên cạnh yêu thương nữ chính hết lòng, nhưng nữ chính vẫn cứ muốn làm single mom, chẳng ngờ vô tình nam chính phát hiện ra đứa trẻ, cuối cùng bị các kiểu uy hiếp không thể tả được.
...
Nhất thời Quý Ngọc không biết nói sao cho đúng, tại sao bị... Nhất định phải chạy ra nước ngoài? Chẳng lẽ chỉ số thông minh của cô ấy không cho phép cô ấy sống trong nước sao?
Thương Châu chính là nam chính trong truyện tranh chất lượng cao này, trên giường có năng lực nghịch thiên, xuống giường lại là tổng tài bá đạo theo kiểu "Trời lạnh rồi, cho ABC phá sản đi" nhưng trong lòng có giấu chuyện.

"Thương tổng, phu nhân muốn đóng cảnh hôn. Cô ấy dám, phong sát ngay tên diễn viên đóng cùng cô ấy, đưa cô ấy về phòng của tôi, ném lên giường! Thương tổng, phu nhân lại trốn mất hút rồi. Lẽ nào lại thế, bắt cô ấy ném lên giường trong phòng tôi!"


Lại một đống từ ngữ không hề trong sáng xuất hiện, có thể dễ dàng đoán được đây là một tên thiếu điều muốn trói CP cùng cái giường luôn, một ảnh đế cảnh giường chiếu.


Quý Ngọc xoa xoa cánh tay nổi da gà. Cô để ý trong truyện mình là một vai phản diện, sau này ghen tị với nữ chính rồi cố ý gây chuyện hãm hại cô ấy, nhưng lần nào cũng rất dễ bị vạch trần, vì vậy mà thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính phát triển.


Làm một con tốt thí trong cuộc sống ngọt ngào của nam nữ chính, phát huy tối đa tác dụng của "công cụ" nhân vật phản diện, dĩ nhiên kết cục vô cùng thê thảm.

Quý Ngọc trong cuốn truyện tranh này cuối cùng vì yêu mà sinh hận, hãm hại nữ chính không thành, còn cấu kết với người ngoài đối phó Thương Châu.


Không có hào quang của nữ chính nên kế hoạch của cô nhanh chóng thất bại, còn bị Thương Châu trả thù, không thể trụ lại trong giới nữa, nhưng không từ bỏ muốn dùng nhan sắc để bám theo người có tiền.


Nhưng những tên đàn ông kia chỉ muốn chơi đùa cô một chút.


Như vậy... nhân vật phản diện thả thính những người đàn ông xung quanh mình, khiến bộ truyện tranh này có rất nhiều tình tiết tình cảm! Thúc đẩy lượng tiêu thụ lớn.


Dù sao nữ chính trong sáng và ngây thơ, còn công cụ nhân vật phản diện như Quý Ngọc chân dài sexy... Rất bổ mắt, khiến cho người ta phụt máu mũi.

Tới một năm sau... Quý Ngọc bị vứt bỏ trở thành trò cười, như chiếc giày rách bị vứt đi, cuối cùng mắc bệnh nan y qua đời trong bệnh viện.


Kết cục khiến cho fans mẹ của nữ chính hả hê vô cùng!

Bây giờ Quý Ngọc nhớ lại tất cả, cả người đều cảm thấy choáng váng, cuốn truyện tranh máu chó này mang lại cảm giác rất ức chế! Nhưng nếu chuyện này xảy ra với chính bản thân mình thì hoàn toàn khác!


Quý Ngọc muốn chửi đổng, hai mươi bảy năm qua cô vào vai nữ phụ phản diện. Vô cùng bất hạnh, cô đã sống theo cốt truyện được hai mươi bảy năm.


Ừm không chỉ vậy, cô còn phát triển vượt xa bình thường... ngủ với tên đàn ông khốn nạn “không gần nữ sắc" trong truyện gần nửa năm.

Quý Ngọc đau đầu đỡ lấy trán, ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào Thương Châu còn chưa tỉnh ngủ, nghĩ đến tương lai sắp tới, người đàn ông này sẽ dùng những thủ đoạn hành hạ nhân vật phản diện là cô.


Rồi những... Hình ảnh mình cùng những tên đàn ông khác phá vỡ nguyên tắc, bỗng chốc cảm thấy đau thận.
Sao mà đột nhiên lại nhớ ra được nhỉ? Quý Ngọc nhớ tới bữa tiệc tối qua, có một cô gái mắc chiếc váy trắng đứng nói chuyện cùng Thương Châu.


Mắt to, tóc dài, còn rất ngây thơ....


Cảnh này thấy quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.


Chờ chút, đây không phải là cảnh đầu tiên trong truyện tranh sao?!


Đó là nữ chính của cuốn truyện tranh - Ôn Tư Tư? Hai người này đã quen nhau rồi sao?

Quý Ngọc phát hiện ra mình không những là đồ xui xẻo, mà còn là một con tuần lộc trên đầu mọc đầy sừng.


Hai người này đã cấu kết với nhau, điều này cho thấy những tình tiết trong truyện tranh đã bắt đầu, ngày cô đổi sang dùng tiền âm phủ cũng chẳng còn xa nữa.


Sh!t, mother fucker!


Công bằng mà nói, Quý Ngọc cảm thấy quá lắm mình cũng chỉ là tra nữ thôi! Không phải là loại cặn bã gì! Không hề giết người phạm pháp! Càng không làm gì trái pháp luật!


Nếu nói chỗ sai của cô, vậy thì quá nhất là cô lừa gạt Thương Châu... Bản thân cô không yêu anh như những gì cô thể hiện ra.


Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô hoàn toàn được. Mặc dù, Thương Châu có gương mặt trời ban, nhưng cũng có tam quan ma quỷ!


Chuyện này ai mà chịu được chứ?

Một cô gái bình thường dù có thích cũng chẳng kiên trì nổi!


Dù sao thì ngay cả nữ chính trong truyện tranh Ôn Tư Tư cũng chạy trốn... Còn bị bắt về cả chục lần đấy thôi.


Nghĩ đến những chuyện Thương Châu làm sau này, có thể nói đã thay đổi rồi, quá chân thật luôn!


Nam nữ chính trong truyện tranh chơi trò trốn tìm không biết mệt, bắt lại, rồi lại chạy trốn, rồi lại diễn cái trò bắt lại, quan trọng là lúc nhàm chán, tác giả còn dành thời gian, để cho các loại nam phụ hành hạ con tốt thí phản diện là cô, làm phong phú thêm tình tiết của truyện.


Nữ phụ phản diện cần những tình tiết gì???


Không phải là những cái... từ cổ đi xuống mà độc giả quý hóa của Tấn Giang không thấy được sao?


Đây là cái chuyện hư hỏng gì chứ!

Ánh mắt Quý Ngọc nhìn Thương Châu mờ dần đi, khó thở.


Những hình ảnh hư hỏng kia cứ quẩn quanh mãi trong đầu cô, trợ lý Quý điềm tĩnh mạnh mẽ ngày thường giơ tay đẩy người kia một cái.


Anh nghiêng người qua, tiếp tục ngủ.


Thật là... ngủ say như chết vậy.


Quý Ngọc mỉm cười dùng đôi tay lạnh như băng chọc vào chỗ cổ bị hở của anh.
Cổ đẹp như vậy, để giữ ấm tay là tốt nhất.


Lúc nãy bị chọc một cái khiến Thương Châu tỉnh giấc, lần đầu tiên anh muốn chọc cô một chút, không mở mắt ra ngay.


Cho rằng cô sẽ hôn mình, nên cứ đợi thử xem, nghĩ vậy nên là tâm trạng rất vui.

Câu trả lời đã có, là loại thứ ba.


Sáng sớm mùa đông giá rét, Thương Châu bị đông cứng như một con cá chép ngồi bật dậy, chẳng còn thấy buồn ngủ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play