Cuộc đối thoại ở bên kia bức tường, khiến tâm trạng của Thương Châu vô cùng khó đoán.


Anh không hề bất ngờ với cách làm của Lan Dung. Quý Ngọc bị sao vậy chứ? Không nhắc tới chuyện hồi sáng, làm sao cô ấy có thể mở miệng đòi tiền cơ chứ?


Dù là đùa hay thật đi chăng nữa, đây không phải lời cô ấy nên nói.


Thương Châu không muốn nghe nữa, sắc mặt lạnh lùng quay người trở về sảnh trước.


—-
Quanh người Thương Châu tỏa ra khí lạnh, mắt thường cũng thấy được còn đáng sợ hơn cả lúc nãy, những người định tới bắt chuyện cũng đành từ bỏ ý định.


"Xem ra tâm trạng của Thương tổng không được tốt."


"Nói cho cùng cũng không phải mẹ con ruột, hôm nay, trợ lý Quý nhìn cũng không vui vẻ cho lắm."


"... Sẽ không sao chứ?"


Mấy cái miệng nhiều chuyện đưa mắt nhìn nhau.


Có chuyện hay để xem rồi!


Thương Châu vừa rời đi, thì Quý Ngọc cũng kết thúc cuộc nói chuyện với Thương phu nhân.


Thương phu nhân tức giận rời đi, mẹ kế chính là mẹ kế.
Quý Ngọc ngẫm nghĩ Thương Châu... đúng là không đáng giá một trăm triệu, cô thét cái giá trên trời, Thương phu nhân hoàn toàn có thể trả giá tại chỗ!


Chỉ cần mở miệng mặc cả, cô có thể giảm 20%!


Chờ xong vụ làm ăn này, hai người còn có thể ngồi lại nói về dịch vụ hậu mãi (*).

 

(*) Dịch vụ hậu mãi thường bao gồm việc hướng dẫn sử dụng, kiểm tra miễn phí sản phẩm, bảo dưỡng định kỳ, duy tu, sửa chữa, tặng miễn phí cho khách hàng những vật tư, linh kiện, vật liệu liên quan đến sản phẩm và các phục vụ miễn phí khác.


Vị Thương phu nhân này có rất nhiều xích mích với con riêng của chồng. Tình bạn của phụ nữ cũng rất đơn giản thôi — cùng nói xấu một người mình ghét.


Quý Ngọc nhận ra tâm trạng Thương Châu không tốt, nhưng lần này cô chọn mặc kệ.


Trong lòng Thương Châu tự nhủ, nếu Quý Ngọc chủ động thẳng thắn nói với anh, anh chắc chắn sẽ không nói gì nữa, anh còn có thể tha thứ cho cô.

Đợi hai mươi phút, người nào đó cũng chẳng thèm tới.


Quý Ngọc đứng ở một nơi khác, đang cùng vài người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện trên trời dưới đất, vừa nói vừa cười.
Đó đều là bạn bè của cậu hai nhà họ Thương, trong mắt Thương Châu đó chỉ là một đám công tử bột không có học thức, Quý Ngọc và bọn họ có chuyện gì để nói chứ?


Nhìn một lúc, sắc mặt Thương Châu càng đen hơn, hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi?


Người phụ nữ kia còn không mau lăn tới đây, anh không thể nhịn được nữa nên bước đến chỗ cô.


Sau khi người vợ đầu qua đời, Lan Dung được gả vào nhà họ Thương, một năm sau sinh được một đứa con trai.


Thương Các kém Thương Châu bốn tuổi, nhưng nhìn rất trẻ con.


Lan Dung không đối xử tệ bạc với Thương Châu, nhưng dù sao cũng chẳng phải con ruột, bà ta sẽ tính toán cho con ruột của mình hưởng nhiều hơn.


Vốn dĩ Thương Thành ưu ái con út hơn, thêm lời tỉ tê của vợ kế mình, người làm cha như ông cũng khó tránh khỏi thiên vị.

Thời điểm Quý Ngọc làm trợ lý của Thương Châu, cũng là lúc anh đang mở công ty đầu tư riêng. Mặc dù, có vinh quang của gia tộc lót đường, nhưng cũng không thể không thừa nhận bản thân Thương Châu cũng rất ưu tú.


Hai năm trước, Thương Châu bị điều đi nơi khác, lúc ấy cậu hai nhà họ Thương lại khiến cho cả công ty loạn cào cào.
Cuối cùng, dù ban cố vấn hay quản lý công ty đã cố hết sức giúp đỡ Thương Các. Nhưng Thương phu nhân vẫn bỏ cuộc giữa chừng. Khi đó, Thương Các mới được từ chức như ý nguyện, làm cậu ta kích động đến muốn khóc.


Nói về Thương Các phải nói là do bị mẹ mình ép, mà ngày ngày cậu ta phải vừa đi làm vừa đi họp, hạ quyết tâm kéo mẹ mình xuống nước cùng.


Mọi người có nạn thì cùng chịu. Mỗi ngày, gọi hai mươi cuộc điện thoại chẳng nói làm gì, còn thường xuyên kéo Thương phu nhân thảo luận công việc cùng cậu ta.


Được nửa năm, Thương phu nhân chịu không nổi, soi gương thấy mặt mình có thêm vài nếp nhăn...


Hỗ trợ con trai làm việc khiến bà mắc chứng đau nửa đầu!
Thương Thành không đến nỗi hồ đồ, biết Thương Các không thể đảm nhận được công việc, hai cha con đã cùng nhau thuyết phục Thương phu nhân.


Mặc dù, Thương phu nhân ích kỷ nhưng bà ta không ngốc, sau khi con trai lên chức, người bên ngoài cứ hay tìm tới bà có việc, càng lúc càng quá đáng, những người bên trong hội đồng quản trị thì bắt đầu rục rịch.


Tuy bà không thân thiết với con riêng của chồng, nhưng dù gì cũng tốt hơn so với người ngoài.


Vì vậy, một nhà ba người đều mong Thương Châu quay về.
Nghe người bên ngoài đồn đại, con trai út nhà họ Thương chỉ là con cừu nhỏ, ai cũng muốn lợi dụng cậu ấy. Còn con trai cả thì là gia súc! Chỉ cần bất cẩn thì sẽ bị anh cắn mất miếng thịt.

Ban đầu, Thương Châu không tranh đoạt, không phải bởi vì rộng lượng, mà chắc chắn cuối cùng đều sẽ là của mình, người cha và đứa em trai ngây thơ đều chẳng phải đối thủ trong mắt anh.


Ngược lại từ nhỏ đến lớn, Thương Các luôn rất ngưỡng mộ anh cả, năm cấp hai còn nhận được giải nhất toàn trường nhờ vào bài văn "Anh Trai Thừa Kế Tập Đoàn Của Tôi".


"Anh tôi là một thiên tài, cũng là người mà tôi ngưỡng mộ nhất, mấy cái tên dốt nát đứng nhất lớp chúng tôi, cũng chẳng bằng đầu ngón chân anh ấy. Vẻ đẹp trai của anh tôi cả thế giới đều biết, tôi cũng chẳng cần phải kể chi tiết, quan trọng là rất thông minh, thi vượt cấp lúc nào cũng đứng nhất..."


Bài biết này còn đánh bại hai đối thủ cạnh tranh là "Ông Cậu Hiệu Trưởng Của Tôi" và "Người Bố Cục Trưởng Cảnh Sát Của Tôi".


Cô giáo ngữ văn nói đây là bài văn duy nhất mà Thương Các không lạc đề, bộc lộ cảm xúc và từ ngữ chân thực, mặc dù lỗi chính tả và viết phiên âm sai không ít, nhưng ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm, xứng đáng đạt giải nhất.
Tuyệt đối không phải vì cái tòa nhà hai tầng mà nhà họ Thương quyên góp cho nhà trường.
——
Trước khi từ chức, Quý Ngọc muốn làm một việc, cho nên cô mới đến đây.


Hôm nay, có dàn nhạc đệm, bây giờ đúng lúc là giờ ngủ ngơi, Quý Ngọc đi tới mượn micro. Xoay người đi tới trước mặt Lục Sương, nở một nụ cười yêu kiều nhìn đối phương.
Lục Sương cau mày, lẩm bẩm: "Con mụ điên."


Quý Ngọc bật micro, tất cả mọi người đều bị âm thanh khuếch tán từ micro thu hút, trong chớp mắt đều quay lại nhìn.


Lục Sương lui về phía sau một bước, không hiểu người này muốn làm gì, định xoay người đi thì bị kéo lại.

"Có một người, chỗ nào cũng nói bóng gió rằng tôi dựa vào quan hệ bất chính, mới nhận được nhiều sự hợp tác."


"Ngày 24 tháng 5 cố tình xóa bản ghi chép hội nghĩ tôi đã làm xong, may mà tôi đã copy một bản khác, rồi lại không ít lần gây rối làm chậm tiến độ công việc của tôi."


"Nhốt tôi vào trong nhà vệ sinh hai mươi phút, nhờ quản lý tòa nhà tới tôi mới ra ngoài được."


"Người này đã cản tôi lại ở bãi đậu xe, vì Thương tổng không muốn đáp lại tình cảm của cô ta, mà động chân động tay với tôi."


"Mỗi giờ nghỉ trưa thứ tư, tôi có lịch tập ở phòng tập thể hình, người này lại tung tin đồn tôi đi vì mê thầy huấn luyện."
...
Nói xong, Quý Ngọc cởi áo vest ngoài xuống, quấn quanh eo rồi cột lại.


Lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, cô lùi về phía sau hai bước, giơ chân lên đá một cước.


Lục Sương bị đá tiến lên một bước, sau đó ngã ngồi trên đất, mặt đầy sự khó tin.


Mọi người bắt đầu xôn xao, trời ạ, đá thẳng một phát luôn à?


"Tôi muốn làm rõ một chút, tôi chỉ cùng thầy huấn luyện học Sanda (*), đây mới là cước pháp tôi học được, hiểu chưa." Quý Ngọc thu chân về.


(*) Sanda: Trước kia được gọi là quyền anh Trung Quốc, là môn thể thao chiến đấu chính thức của Trung Quốc, Sanda là một hệ thống chiến đấu ban đầu được phát triển bởi quân đội Trung Quốc dựa trên việc nghiên cứu và thực hành kung fu truyền thống và các kỹ thuật chiến đấu chiến đấu hiện đại; nó kết hợp kickboxing toàn tiếp xúc, bao gồm cự ly gần và các cú đấm và đá liên tiếp nhanh chóng , với đấu vật , hạ gục , ném , quét , bắt đá và trong một số cuộc thi, thậm chí cả các đòn đánh bằng cùi chỏ và đầu gối.

Nếu không phải dùng sức quá mạnh, khiến giày cao gót bay ra ngoài, có khi cô còn khí thế hơn.


Xung quanh im như tờ.


Thương Các phản ứng nhanh nhất, vội vàng chạy tới nhặt giày cho cô.


"Mau đi vào đi chị Quý, đừng để bị lạnh."


Không hổ là chị tôi! Trâu bò thật trâu bò!


Thương Các không hiểu cho lắm, chẳng hiểu sao mẹ cậu lại chọn Lục Sương, nếu cậu mà đeo bông tai cũng còn đẹp hơn cái đồ dốt nát nhà cô ta nữa á!


Tròng mắt của đám người đều muốn rớt ra ngoài, cũng không ai đỡ người dưới đất dậy.


OMG! Trợ lý Quý mà cũng đánh người!


Ai động chân động tay thì cũng đều không thể tin nổi, nhưng quan trọng đây là trợ lý Quý, một người vô cùng lịch sự.
Thương phu nhân bất ngờ nói: "Quý tiểu thư có phải cô điên rồi không? Đây chính là nhà họ Thương! Cô đừng khiến tôi mất mặt chứ?"


Hôm nay là sinh nhật bà, Lục Sương còn là cháu gái bà.
Quý Ngọc: "Bình thường tôi không muốn khiến cho người ta xấu mặt, nếu như làm vậy, có lẽ thật sự là muốn cho bà xấu mặt đấy."


Tất cả mọi người: "..."


Chẳng hiểu sao lại thấy có chút ngầu ngầu.


Thương Châu hoảng sợ, mặt đen lại nói: "Quý Ngọc, cô hãy có chừng mực."


Nhiều người như vậy, mà cô lại thẳng chân đá người khác một cước.

Quý Ngọc đứng bất động tại chỗ, muốn làm như này lâu lắm rồi, dù sẽ hơi phiền một chút.


Hóa ra lại thấy sung sướng như vậy.


Quả nhiên, người an hưởng tuổi già phải biết tận hưởng niềm vui trước mắt.


Giọng Quý Ngọc bình tĩnh lại hỏi: "Không ai báo cảnh sát à? Vậy tôi đi đây."


Tất cả mọi người" "...!"


Tuy là... nhưng cũng rất hả giận mà!


Thương phu nhân còn đang muốn nói vài câu thì bị con trai mình cản lại, Thương Các kéo mọi người trở về phòng.
Xin mẹ luôn mẹ ạ! Đừng làm con mất mặt trước anh hai nữa!


Mẹ con mình thêm cả Lục Sương kia nữa, đều không phải đối thủ của anh hai đâu. Quý Ngọc có thể làm việc bên cạnh anh ấy nhiều năm như thế... Sao có thể ăn chay được!
Chuyện ngày hôm nay rõ ràng là rất kỳ lạ, mẹ cũng đừng nhúng tay vào nữa.


Thương Châu cực kỳ tức giận, có phải gần đây anh đối xử với Quý Ngọc quá tốt rồi, nên cô mới dám làm càn như vậy?
Đánh người cũng thôi đi, nhưng mà đây là cái thái độ gì thế?


Không nói lời nào bỏ đi luôn vậy à? Cũng chẳng thèm giải thích với anh câu nào luôn?


Thương Châu cho là Quý ngọc đã trở về công ty, nhưng khi anh đến văn phòng lại chẳng thấy người đâu.
Lần này, còn khó chịu hơn, giờ cô không muốn làm việc nữa à?


Trong lòng Thương Châu vô cùng buồn bực, liếc mắt thì thấy một phong thư.

Đây là đơn từ chức sáng nay Quý Ngọc in ra.


Chính xác là cô không muốn làm nữa, còn chẳng cần việc nữa.


Xế chiều hôm ấy, việc Quý Ngọc xin từ chức đã lan truyền khắp công ty...


Cả công ty bùng nổ, mọi người bàn tán xôn xao.


"Trợ lý Quý từ chức sao lại chẳng có chút tin đồn nào vậy. Hay là nhảy việc rồi?"


"Tôi nói rồi Quý Ngọc xinh đẹp như thế, sao lại "qua lại" với Thương tổng được, tôi đoán là bị vứt bỏ rồi, nhắc tới cũng đáng thương thật đấy, bao nhiêu năm thanh xuân như vậy."


"Đáng thương cái gì, rõ là một trà xanh, tôi nói rồi dựa dẫm vào đàn ông chẳng có kết quả tốt đâu."


"Cô bị điên à? Quý Ngọc mà cũng cần phải dùng từ "dựa dẫm" sao?"


"Chẳng lẽ lo không thăng chức nổi? Thẹn quá hóa giận."


Đồn đoán ầm ĩ, nhưng phần lớn đều đoán rằng Quý Ngọc đã bị Thương tổng chơi chán nên vứt bỏ.


Cô ấy vừa xinh đẹp mà năng lực làm việc cũng cao... Thế mà thảm vậy, thật đáng thương.


Một nơi khác, Quý Ngọc được mọi người thương cảm, đang đứng tại một căn hộ ở trung tâm thành phố trị giá 4000 vạn (*) trong trung tâm thành phố, nhìn xuống cảnh đêm…
(*) 1 Vạn = 10.000 đồng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play