“Xã hội phong kiến đã bị lật đổ bao nhiêu năm rồi, Hoàng Thượng ở đâu ra? Cậu xem phim linh tinh trên TV nhiều quá phải không?”
“Bạn học thư pháp chung với em đó, cậu ta tự xưng là Hoàng Thượng.”
“Vậy có lẽ tên người đó là Hoàng Thượng, Hoàng trong màu vàng đi, còn Thượng thì không biết là chữ Thượng nào, khi nào cậu gặp lại thì hỏi thử xem.”
“À…được.” Thì ra là y hiểu lầm, tự mình dọa mình một phen.
Đất nước của bọn họ thật sự không còn hoàng đế.
Đan Kỳ Hoàn còn hoài nghi y nói bậy nữa.
Đến nhà hàng, Thẩm Dự Hàm liền bị dời đi lực chú ý, tâm trạng không còn héo queo nữa.
Không nghĩ tới nhà hàng lại trang hoàng nguy nga như vậy, nếu Hoàng Thượng còn tồn tại, khẳng định không cho người dân dùng màu sắc của vua, đó là màu chuyên dụng của hoàng gia, nếu phạm luật, tội danh là “đại bất kính” hoặc “mưu phản” sẽ rơi xuống đầu họ.
Đan Kỳ Hoàn chủ động hỏi y muốn ăn gì, Thẩm Dữ Hàm nói hắn chọn món gì cũng được, y nhìn thực đơn cũng không biết chọn cái gì.
Đây là một nhà hàng Quảng Đông, khẩu vị tương đối thanh đạm, món ăn đa phần là dimsum.
Thẩm Dữ Hàm ăn thử món bánh cuốn mềm mềm, cũng khá ngon.
Có lẽ trước đây “Thẩm Dữ Hàm” không chăm sóc tốt bản thân, gần đây mới chăm sóc lại, ăn uống cũng không quá tốt, ăn một chút dimsum và chén cháo thì ngừng.
Đan Kỳ Hoàn nhìn một chút, cảm thấy y ăn quá ít: “Ăn ít như vậy? Chim nhỏ ăn so với cậu còn nhiều hơn.”
“Nhưng mà chim nhỏ ăn sâu nha.” Thẩm Dữ Hàm nghiêm túc trả lời.
Đan Kỳ Hoàn cứng miệng: “Tôi đây là đang so sánh với sự ăn ít của cậu.” Một chút hài hước cũng không có.
Hắn gắp thêm một cái sủi cảo tôm bỏ vào chén của Thẩm Dữ Hàm: “Ăn thêm một ít nữa đi.”
Y vốn chỉ ăn no 8 phần, Thẩm Dữ Hàm nghĩ mình cũng có thể ăn thêm một cái, đây là do ông xã chủ động gắp cho nha.
Tâm tình Thẩm Dữ Hàm thật tốt: “Ông xã, cám ơn anh.” Liền gắp ăn.
Ăn xong cái này, trong chén Thẩm Dữ Hàm có thêm một cái bánh khoai môn.
Đan Kỳ Hoàn tìm được thú vui khi gắp đồ cho y: “Ăn đi.”
Thẩm Dữ Hàm ăn xong sủi cảo tôm đã thấy rất no: “Nhưng em no rồi.”
Đan Kỳ Hoàn dùng giọng điệu dịu dàng để dỗ người mà chính hắn cũng không biết: “Thêm một cái nữa thôi.”
“Được, vậy thì một cái.” Thẩm Dữ Hàm ngoan ngoãn ăn hết.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Đan Kỳ Hoàn mới nhớ đã để quên di động mới mua cho Thẩm Dữ Hàm ở văn phòng.
“Đến văn phòng của tôi đi, dù sao lớp học buổi chiều của cậu 2h mới bắt đầu học.”
Đến văn phòng của ông xã…
Y nhớ rõ đến bây giờ mà mẫu thân còn chưa bao giờ đến nha môn của phụ thân, y là người đầu tiên trong nhà bọn họ có thể đến văn phòng của ông xã.
Kỳ lạ là lại có chút vui vẻ, điều này có thể nói lên việc thật ra ông xã cũng không đến nỗi chán ghét mình ha, lại nhớ đến đêm tân hôn, Thẩm Dữ Hàm liền có chút không vui, muốn có được tâm của ông xã rất khó, đầu tiên là phải làm sao khiến đối phương không chán ghét mình.
Tài xế đưa bọn họ đến dưới lầu công ty, Đan Kỳ Hoàn dẫn Thẩm Dữ Hàm đến thang máy đi lên tầng cao nhất.
Đây là khu kinh tế tất đất tất vàng, công ty của Đan Kỳ Hoàn lại có rất nhiều tầng, gồm 4000 nhân viên làm việc ở các tầng đó.
Dưới lầu có bảo vệ nghiêm ngặt, mỗi người đều đảm nhận một vị trí riêng.
Thẩm Dữ Hàm cẩn thận quan sát cách thức ra vào của mọi người, rất tò mò chỉ một tấm thẻ mà có thể khiến cửa mở ra.
Đan Kỳ Hoàn sau khi để ý chuyện ăn uống của Thẩm Dữ Hàm liền thường lưu ý đến cử chỉ của y nhiều thêm 1 chút, đột nhiên có ý tốt mà giải thích cho y: “Để lát nữa tôi dặn trợ lý đưa cho cậu một tấm thẻ ra vào, buổi sáng lên lớp xong buổi trưa có thể ghé qua đây ăn cơm.”
Hiện tại là thời điểm nghỉ ngơi của nhân viên nhưng ở cửa cũng có không ít người ra ra vào vào.
Đan Kỳ Hoàn lại là sếp lớn, ở đâu cũng được nhận ra, bảo vệ cũng không dám cản đường hắn.
Sau khi dẫn Thẩm Dữ Hàm vào thang máy lại theo bản năng che chở không cho người khác đụng vào y.
Cùng với sếp vào một thang máy, nội tâm của nhân viên cực kỳ sung sướng nhưng bên ngoài giữ thái độ bình tĩnh, cũng không dám nói chuyện.
Chàng trai trẻ bên cạnh sếp là ai a?
Nhan sắc xinh đẹp có thể so sánh với người nổi tiếng, 1 giây sau liền có thể debute.
Chờ bọn họ đều ra khỏi thang máy, Đan Kỳ Hoàn cùng Thẩm Dữ Hàm mới lên đến văn phòng ở tầng cao nhất.
Mặc dù nói nơi này là tầng cao nhất nhưng cũng có nhiều nhân viên làm việc, chủ yếu là phòng làm việc của bộ phận chiến lược quan trọng cho công ty.
Văn phòng của Đan Kỳ Hoàn ở bên trong, vị trí bí ẩn một chút mới là tốt nhất.
Thì ra đây là văn phòng của ông xã…
Thẩm Dữ Hàm không trực tiếp ngồi vào chiếc sô pha bọc da của Đan Kỳ Hoàn mà tiến đến xem cửa số sát đất.
Nhìn thoáng qua, lại lùi một bước trở về.
Quá trời cao luôn, thật đáng sợ!
Đan Kỳ Hoàn lấy hộp đựng di động ra: “Đến đây, đây là di động mới, còn có hướng dẫn sử dụng.”
Lúc đầu định mua cho y cái điện thoại kiểu cũ, sau đó lại bỏ qua ý tưởng này, vẫn là mua một cái cùng loại với cái hắn đang dùng, cấu hình còn cao hơn cả của hắn.
Thẩm Dữ Hàm chậm rãi mở chiếc hộp được đóng gói tinh xảo ra, nhìn di động màu trắng bên trong, y có hơi chần chờ, nhất thời không dám chạm vào, bản hướng dẫn đều viết bằng chữ nước ngoài, y đọc không hiểu.
Thẩm Dữ Hàm ôm hộp di động đẩy đến chỗ Đan Kỳ Hoàn: “Ông xã, anh mở giúp em.”
Hai chữ “ông xã” phải dùng như thế nào?
Có đôi khi “ông xã” được dùng như vậy đó…
“Sao không tự mình mở? Khó lắm sao?” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tay đã bắt đầu với lấy cái di động.
“Em muốn anh giúp em chuẩn bị cho tốt.” Trước mặt ông xã yếu thế một chút cũng không thành vấn đề.
Đan Kỳ Hoàn sẽ chỉ nghĩ y vụng về trong việc sử dụng di động thôi.
“Đời trước chắc là tôi mắc nợ cậu, cái gì cũng đều phải giúp cậu chuẩn bị cho tốt hết đó.” Còn biết làm nũng, không biết trước đây có làm nũng với Đan Kỳ Vân hay không.
“Đời trước anh không có thiếu em.” Thẩm Dữ Hàm vô cùng nghiêm túc trả lời Đan Kỳ Hoàn, còn nghiêm túc cố gắng nhớ lại xem trước đây có gặp qua nam tử nào giống với Đan Kỳ Hoàn hay không, hình như là không có: “Đời trước em chưa từng gặp qua anh, những người xung quanh mà em biết không có ai đẹp trai như anh.”
Đạn Kỳ Hoàn bị những lời này của Thẩm Dữ Hàm lấy lòng rồi, nhưng lại không thừa nhận: “Nói như vậy, cậu vẫn còn có ký ý đời trước?”
“Sao anh biết?????” Trên mặt Thẩm Dữ Hàm viết đầy chữ “kinh ngạc”, cho rằng chính mình bị phát hiện, nhéo nhéo ngón tay khẩn trương hỏi Đan Kỳ Hoàn: “Sao…sao anh nhìn ra được???”
“Không phải chính cậu nói ra sao.” Đan Kỳ Hoàn vừa nói vừa đọc hướng dẫn sử dụng, sau đó dựa theo hướng dẫn kích hoạt hệ thống.
“Em nói bừa.” Lại sợ bóng sợ gió một hồi, hóa ra ông xã cũng không nhận ra.
Y nhẹ nhàng thở dài, tiến lại gần Đan Kỳ Hoàn, xem hắn sử dụng di động như thế nào để học hỏi.
Quá trình kích hoạt di động cũng không khó, chỉ yêu cầu một ít thao tác thôi, trong quá trình đó còn yêu cầu nhận dạng khuôn mặt Thẩm Dữ Hàm, vừa hay y ở bên cạnh, Đan Kỳ Hoàn liền quét qua.
Ngoại trừ quét khuôn mặt, còn yêu cầu đăng nhập tài khoản.
“Account cậu tự nhập đi.” Thẩm Dữ Hàm có chút ngốc ra, account là cái gì? Cũng may y phản ứng nhạy bén: “Di động là ông xã mua, vậy sử dụng của ông xã đi.”
Đan Kỳ Hoàn hoài nghi mà nhìn y, muốn dùng tài khoản giám sát hắn, không bằng tương kế tựu kế.
“Được, vậy sử dụng toàn bộ bằng account của tôi, cậu ráng nhớ nha.” Trong lòng Đan Kỳ Hoàn nghĩ, sử dụng tài khoản của hắn thì sau này cho dù máy tính hay Ipad đều có thể liên kết được, giám sát được vị trí của Thẩm Dữ Hàm, sau này y muốn chạy thì tự biết hậu quả.
Thẩm Dữ Hàm hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên, nếu y biết thì cũng cảm thấy việc ông xã biết được vị trí của y cũng bình thường thôi, y không có chuyện gì phải giấu giếm hết, nếu ngày nào đó y đi lạc, ông xã cũng có thể tìm thấy y.
“Được.” Hắn làm cái gì, trước mắt Thẩm Dữ hàm đều không có ý kiến.
Đan Kỳ Hoàn bị kêu “ông xã” đến toàn thân đều cảm thấy thoải mái, chậm rãi thích ứng với việc Thẩm Dữ Hoàn kêu mình như vậy.
Hắn đem di động đã chuẩn bị tốt đưa cho Thẩm Dữ Hàm, còn giúp y dùng thử internet, download thêm Wechat, lại thuận tiện thêm số di động của mình vào, lưu thành hai chữ “ông xã”.
Thẩm Dữ Hàm xem hắn làm 1 loạt thao tác, nhìn đến hai chữ “ông xã” liền biết có liên quan đến Đan Kỳ Hoàn.
Đan Kỳ Hoàn đêm di động đưa cho Thẩm Dữ Hàm: “Được rồi đó, cậu cầm đi.”
“Cám ơn ông xã.” Thẩm Dữ Hàm cất di động vào túi của mình, y quyết định buổi chiều hỏi người khác một chút xem dùng như thế nào.
Đan Kỳ Hoàn đang chờ y hỏi số wechat của mình: “……”
Vậy mà lại không nghĩ đến việc lưu số wechat của hắn, quả nhiên chỉ nghĩ đến Đan Kỳ Vân, có chút tức giận.
Thẩm Dữ Hàm không biết việc mình không chủ động xin số wechat mà chọc đến đối phương không vui, nhưng y cảm nhận được cảm xúc của đối phương có biến hóa, chủ động tìm đề tài để nói.
“Ông xã, buổi tối chúng ta cùng nhau về nhà sao?” Thẩm Dữ Hàm nói.
“Không được, tôi buổi tối có xã giao.” Đan Kỳ Hoàn trong lòng tức giận.
“Vậy được rồi.” Nam nhân ở bên ngoài xã giao, y phải ngoan ngoãn chờ ở nhà.
“Buổi chiều còn phải đi học, giờ còn 1 tiếng nữa, cậu vào trong phòng nghỉ ngơi chút đi, tôi còn việc phải làm.”
“Được.” Thẩm Dữ Hàm nghe theo lời hắn đi vào phòng nghỉ.
Thì ra chỗ học gần công ty của ông xã lại có lợi như vậy, còn có thời gian nghỉ ngơi.
Trong phòng nghỉ có giường 1m8, bên cạnh còn có một cái tủ quần áo, kế bên tủ quần áo là nhà vệ sinh.
Trong không khí tràn ngập mùi nắng, y kéo màn lại, cởi giày lên giường, có Đan Kỳ Hoàn ở bên ngoài, y cũng yên tâm mà ngủ.
40p sau, Thẩm Dữ Hàm bừng tỉnh từ trong ác mộng, mơ thấy chính mình bị thổ phỉ đuổi theo, sợ tới mức trán đầy mồ hôi, y cũng không có mang giày mà nhảy xuống giường tìm Đan Kỳ Hoàn.
Ngơ ngác đối với Đan Kỳ Hoàn nói: “Ông xã, em gặp ác mộng…”
Gọi xong, y mới thấy rõ một đám người ngồi trên sô pha, bảy tám cặp mắt nhìn về phía y.
Mặt Thẩm Dữ Hàm trắng bệt, cả người cứng ngắt, không biết phải làm gì.
Đôi chân trần của y bị nhiều người nhìn như vậy…
Y…Y không còn trong sạch nữa.
***
Hạ: không thích người ta mà cứ đòi giám sát người ta, anh lạ lùng quá anh Hoàn