Có Vị Giai Nhân

CHƯƠNG 1: NỐT CHU SA VẪN CÒN


2 ngày

trướctiếp

Phủ Trung Dũng hầu giăng đèn kết hoa lớn như vậy nhưng lại yên tĩnh mười phần, đám người hầu đi đường chỉ dám nhón mũi chân mà đi, sợ làm ra tiếng động chọc trúng vị chủ tử nào đó liền sẽ bị phạt.
Lúc này tại chính viện, một vị ca nhi trên người mặc áo cưới đang chào từ biệt đại phu nhân.
Trung Dũng hầu phu nhân rưng rưng nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của vị ca nhi đó: “Hàm nhi, hôm nay con và ta từ biệt, không biết khi nào mới được gặp lại nhau, nếu không phải năng lực của quốc gia này vô dụng, mẹ con chúng ta cũng không cần phải gánh tội nghiệt phân ly này. Ngày sau, con phải nhớ kỹ, cho dù phát sinh chuyện gì đều phải bảo vệ chính mình an toàn trước, sau đó mới là giúp chồng dạy con, làm tốt vị trí gia chủ của gia đình.”
Ca nhi xinh đẹp mặc trên người một bộ đồ cưới đỏ thẫm nức nở nói: “Con đã biết, nhất định sẽ ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo.”
Trung Dũng hầu phu nhân yêu thương nhẹ vỗ về mái tóc dài đen nhánh của Thẩm Dữ Hàm, hốc mắt chứa đầy nước mắt: “Đừng làm gì tổn hại đến chính mình, những gì mẫu thân có thể dạy đều đã dạy, về sau đường đi như thế nào đều phải xem chính con.”
“Vâng, con nhất định sẽ không để mẫu thân thất vọng.” Thẩm Dữ Hàm gật đầu, trang sức trên đầu theo những cái gật đầu của y mà đong đưa theo.
“Con ngoan, con ngoan của ta.” Không biết vì cái gì mà trong lòng này cứ thấy không yên, thật sự hoảng loạn, Trung Dũng hầu phu nhân gỡ xuống chiếc vòng tay bằng phỉ thúy trên tay mình, bên trong vòng tay còn được khảm một con chim bằng vàng, nàng đem nó đeo vào cổ tay của Thẩm Dữ Hàm: “Đây là của ngoại tổ mẫu con để lại cho ta, hiện giờ ta để lại nó cho con.”
“Đây chính là vật mà mẫu thân trân quý nhất trên đời, mẫu thân vẫn là chính mình đeo đi.” Thẩm Dữ Hàm lắc đầu nói.
“Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, sống không mang đến, chết không mang đi, con đem theo đi, nước Sở núi cao sông dài, mẫu thân cũng không giúp được con, xem như có cái để tưởng niệm.” Trung Dũng hầu phu nhân nói.
“Được.” Cuối cùng Thẩm Dữ Hàm vẫn nhận lấy vòng tay cất đi.
Thẩm Dữ Hàm là ca nhi trưởng của phủ Trung Dũng hầu, khi tới tuổi lấy chồng, không biết có bao nhiêu bà mối bước vào ngạch cửa của phủ Trung Dũng hầu, mong được hỏi cưới y cho con trai của các gia đình từ công tôn vương hầu đến những người thương nhân giàu có gia tài bạc triệu, đội ngũ đông đến mức có thể kéo dài từ thành đông đến thành tây.
Đáng tiếc, năng lực của nước Tề từ từ suy sụp, năm ngoái cùng nước Sở ứng chiến lại lần nữa thất bại, nước Tề mất đi một tòa thành trì, dân chúng trôi dạt khắp nơi, vua nước Sở tỏ vẻ chỉ cần đem “Đệ nhất ca nhi nước Tề” Thẩm Dữ Hàm gả vào nước Sở thì họ có thể ngay lập tức đem thành trì bị chiếm cứ trả lại cho nước Tề, đồng thời trong vòng 2 năm cũng sẽ không công chiếm nước Tề.
Lão hoàng đế già cả mắt mờ, quyền lực đã sớm rơi vào tay thái hậu, nước Tề đã sớm không còn là của người họ Tề, thái hậu mượn tay của lão hoàng đế, hạ một đạo thánh chỉ, cứ như vậy đem Thẩm Dữ Hàm đưa đi nước Sở hòa thân. Người Thẩm gia rưng rưng đưa Thẩm Dữ Hàm lên kiệu hoa. Trung Dũng hầu còn tự mình chọn trăm tên hộ vệ hộ tống y xuất giá.
Không chỉ có người Thẩm gia khổ sở, những người nam nhân từng đến cửa cầu hôm Thẩm Dữ Hàm đều sôi nổi đến cửa thành nhìn theo đội ngũ đưa dâu, tiếc hận cho “Đệ nhất ca nhi nước Tề” cứ như vậy mà bị gả đi, vua nước Sở là một tên háo sắc tàn bạo, đáng tiếc cho dung mạo quốc sắc thiên hương của Thẩm Dữ Hàm.
Thời thế là vậy, số mệnh trêu ngươi.
Thẩm Dữ Hàm ngồi trên kiệu hoa, lúc ra khỏi thành thì đổi từ kiệu hoa sang xe ngựa, lảo đảo lắc lư khiến cả người mệt mỏi khó chịu.
Đến trưa ngày thứ bảy, đội ngũ đưa dâu đang chuẩn bị tìm một nơi để nghỉ ngơi, trong núi yên tĩnh vậy mà trong không khí lại xuất hiện một mùi máu nồng đậm khiến người không rét mà run.
Đột nhiên từ trong núi lao ra một đám người, đối với đội ngũ đưa dâu mà hô chém giết, hai bên nhân mã liền xông lên, trong rừng một mảnh hỗn loạn.
Trong lòng Thẩm Dữ Hàm khẩn trương, tay nắm chặt, hỏi tỳ nữ ở bên ngoài: “Mặc Trúc, sao lại thế này?”
Tỳ nữ a một tiếng, hô: “Chủ tử, đánh nhau rồi, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng có ra.”
Nhưng khi nàng vừa dứt lời, xe ngựa của y đột nhiên nảy lên, ngựa hoảng sợ vì bị sơn tặc đánh trúng, chân bị chém ngang nên cứ nhắm đường trống mà bỏ chạy.
Bên trong xe ngựa, Thẩm Dữ Hàm không thể không vịn lấy thành xe để bản thân mình không bị thương.
Người đánh xe không biết ở đâu, Thẩm Dữ Hàm đương nhiên không biết đánh xe, khi bánh xe nghiền qua một khối đá, thân hình y không vững, đầu bị đập vào một bên khung cửa, đường phía trước càng ngày càng bất ổn, chỉ nghe thấy âm thanh rầm rầm khi cửa bị nhánh cây xẹt qua. Đột nhiên cửa bật mở ra, Thẩm Dữ Hàm bị xóc nảy bên trong gần như sắp không chịu nổi, ngựa lại chạy với tốc độ giảm dần, vào lúc y cho rằng mình sắp được cứu thì đột nhiên ngựa giẫm vào một khoảng không, ngựa cùng xe ngựa đều rơi xuống vách núi.
Thẩm Dữ Hàm bị văng ra khỏi xe ngựa, cả người đều đau đớn, trước khi mắt nhắm lại, y nghĩ, chết rồi thì có phải không cần bị gả cho vua của nước Sở nữa hay không?
----------
Tại bữa tiệc vừa mới kết thúc của nhà họ Đan lại xảy ra một vấn đề khiến người ta dở khóc dở cười, sự việc đêm nay lại khiến cho nhóm người cả trai lẫn gái của giới thượng lưu có thêm đề tài để cười nhạo.
Thì ra, một cậu thanh thiên không biết tên tranh chấp với một vị thiên kim tiểu thư, đối tượng mà bọn họ tranh chấp là cậu tư Đan Kỳ Vân của tam phu nhân nhà họ Đan.
Cậu thanh niên không biết tên này đang trào phúng vị tiểu thư thích Đan Kỳ Vân kia không bằng y, vị tiểu thư nhà giàu lại không quen nhìn gương mặt đáng ghét đang khoe khoang kia nên cả hai lao vào đánh nhau, con gái đánh nhau thì đương nhiên nắm tóc với đánh mặt là chính, cậu thanh niên không biết tên lại không địch nổi đôi giày cao gót của tiểu thư nhà giàu thế là bất cẩn rớt xuống bể bơi.
Các vị khách đều cho rằng vị trai trẻ ấy biết bơi, ai ngờ nửa ngày vẫn chưa thấy người trồi lên, sau đó mọi người mới hốt hoảng kêu người xuống vớt y lên, chỉ cần trễ thêm 5 phút nữa y liền đi đời.
Chủ nhân bữa tiệc thấy vậy lập tức gọi xe cứu thương, đem người đưa đi bệnh viện, cũng may là còn cứu được.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhỏm, đặc biệt là người khiến cậu thanh niên cùng với tiểu thư nhà giàu đánh nhau kia.
Đứng trên lầu hai chứng kiến mọi chuyện, Lưu Thản nhìn qua Đan Kỳ Hoàn, nói: “Vị hôn phu của cậu thiếu chút nữa là chết đuối kìa, cậu sao không có chút phản ứng nào hết vậy?”
Đan Kỳ Hoàn liếc nhìn bạn tốt của mình một cái, “Cậu muốn tôi phải có phản ứng gì đây, thống khổ chảy nước mắt, khóc lóc hay là đau đớn muốn chết?”
Có ai biết họ Thẩm kia lại là một người không biết bơi đâu.
Lưu Thản rất có hứng thú hỏi hắn: “Y thích em trai cậu- Kỳ Vân, cậu không ngại hả?”
Đan Kỳ Hoàn đặt ly rượu xuống: “Y là do ông già ép đưa cho tôi, tôi để ý cái gì đây, về sau khẳng định là ai lo việc nấy, tôi chỉ là công cụ báo ân hình người của ông cụ thôi.”
----------
Khi Thẩm Dữ Hàm tỉnh lại cổ họng cảm thấy vô cùng khó chịu, toàn thân đau đớn, ý thức y dần dần hồi phục, chậm rãi mở đôi mắt khô khốc, đập vào mắt là một màu trắng, còn ngửi được một mùi hương xa lạ chưa bao giờ ngửi qua, khó chịu gay mũi.
Có người hỏi y cảm thấy thế nào, còn xốc mí mắt y, nơi này hết thảy đều thật xa lạ.
Người vừa rồi xốc mí mắt y chính là một người trẻ tuổi tóc ngắn mặc áo choàng trắng, ca nhi cùng nữ tử giống nhau, đối với nam tử “thụ thụ bất thân”, như thế nào lại có thể chạm vào mí mắt của y ???
Hắn giống như rất quen tay, là đại phu sao?
Đây là nơi nào? Không phải y đã chết rồi ư? bọn họ là ai?
Đầu óc Thẩm Dữ Hàm thật sự hỗn loạn, so với lúc y tiếp thu việc phải gả cho vua nước Sở còn khủng hoảng hơn.
Nhìn những người này đi tới đi lui, tạm thời đối với y cũng không có ác ý, y mới tỉnh dậy, tai cũng dần dần nghe được âm thanh của bọn họ.
Y nằm ở trên giường được phủ màu trắng từ vỏ gối đến khăn trải giường, nữ nhân ngồi ở trước mặt y là một phụ nhân tóc búi cao, dung nhan tinh tế, son môi màu đỏ thắm, trên người mặt 1 bộ váy áo hơi mỏng ôm sát thân mình.
Trong mắt Thẩm Dữ Hàm, phụ nhân này trang điểm quá mức bại lộ, nhưng đối với những phụ nhân có địa vị cao ở nước Tề của y, cũng không phải chưa từng gặp qua, ngược lại, các ca nhi nhiều khi ăn mặc còn bảo thủ hơn.
Mọi thứ ở nơi này y đều chưa gặp qua, phụ nhân này trang điểm như vậy không chừng do nơi này thật sự đặc biệt, hợp tình hợp lý.
Thẩm Dữ Hàm gặp qua không ít người, có thể phát hiện ánh mắt đang nhìn y mang theo chút bất mãn.
Khi Thẩm Dữ Hàm đang suy đoán thân phận của phụ nhân, phụ nhân mang theo vài phần trách cứ, nói: “Dữ Hàm à, mấy ngày nữa cậu phải kết hôn cùng Kỳ Hoàn rồi, phải chú ý chính mình một chút, chú Đan của cậu nói, từ hôm nay trở đi cậu liền ở biệt thự yên tĩnh một thời gian đi, chờ sau khi cậu cùng Kỳ Hoàn kết hôn rồi muốn làm gì thì làm, cậu xem mặt cậu đều bị cào rách, cần gì phải vậy chứ, cậu phải biết cái gì thuộc về cậu còn cái gì thì không.”
Bà chính là Đoạn Thu Huệ, tam phu nhân nhà họ Đan.
Thẩm Dữ Hàm theo lời bà nói lấy tay sờ lên mặt, lên cằm, quả thật nhô lên một cái gì đó, nhẹ nhàng ấn một cái liền thấy đau, mặt y bị thương sao?
Đoạn Thu Huệ nói: “Y tá đã bôi thuốc cho cậu rồi, chút vết thương nhỏ này sẽ không để lại sẹo, qua mấy ngày liền tốt, cậu tốt nhất là đừng có chạm vào.”
Thẩm Dữ Hàm buông tay, từ nhỏ đến lớn, mặt y đều không có bị sẹo.
Lúc này y có vài phần mê mang, y bị rớt xuống vách núi sau đó được người cứu lên sao?
Đoạn Thu Huệ có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn cố gắng duy trì chút hình tượng của mình, “nếu không có việc gì nữa thì tôi sẽ đưa cậu về biệt thự.”
Thẩm Dữ Hàm có thể đứng dậy, chỉ là trên người có chút nhức mỏi, nhưng cũng không đáng ngại.
Bên người bà còn có một vị nữ nhân hơn 40 tuổi đi theo, Thẩm Dữ Hàm đoán có thể là tỳ nữ.
Bà dẫn y ngồi vào một chiếc xe do người điều khiển, không cần ngựa kéo, sao đó không để ý tới y nữa.
Thẩm Dữ Hàm yên tĩnh ngồi ở vị trí gần cửa xe, nội tâm đã sớm sóng to gió lớn, ở nơi xa lạ này y không biết phải theo ai.
Hai người đem y rời khỏi nơi kỳ lạ này lại đến nơi kỳ lại khác, mà trước mắt nơi này tạm thời được coi là ổn nhất.
Một toàn nhà lớn với rất nhiều phòng nhỏ, chia làm ba tầng, cấu tạo bên ngoài thật ra lại rất độc đáo, bài trí bên trong cũng cực kỳ xa hoa, tựa hồ rất giống Tây Dương nhưng bọn họ và y lại cùng nói một ngôn ngữ như nhau, nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Đoạn Thu Huệ dọc đường đi cũng không hề nghe thấy Thẩm Dữ Hàm nói chuyện, cho là y bị chuyện xém chết đuối tối hôm qua dọa cho choáng váng rồi.
“Ở đây đi, không có việc gì làm thì tự tu thân dưỡng tính nhiều một chút, trong khoảng thời gian này liền ở lại đây để chuẩn bị cho hôn lễ tuần sau, chị Kiều cũng sẽ ở đây chiếu cố cậu trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.”
Thẩm Dữ Hàm cố gắng học cách nói chuyện của đối phương: “Hôn lễ?”
Cuối cùng Đoạn Thu Huệ cũng nói ra mục đích của bà: “Làm sao, cậu thật sự muốn kết hôn với Kỳ Vân sao? Dữ Hàm à, chú Đan nguyện ý chiếu cố cậu vì ông ấy có ý tốt, nhưng Kỳ Vân nhà tôi không phải là người mà cậu có thể trèo cao, nó về sau sẽ kết hôn với một vị tiểu thư môn đăng hộ đối. Kỳ Hoàn cũng không tệ, về sau hai người kết xong thì cùng nhau sống chung cho tốt đi.”
Bà là bị Đan Thiên Phong kêu tới hỗ trợ, nhưng tư tâm là muốn Thẩm Dữ Hàm đừng nghĩ tới con của bà nữa, y bất quá chỉ là một đứa nhỏ sa cơ thất thế, là đứa phá hoại gia đình, cùng con của bà khác nhau một trời một vực, bà chính là muốn đề phòng Thẩm Dữ Hàm chạy đến gặp Đan Kỳ Phong đưa ra ý muốn kết hôn với Đan Kỳ Vân, làm chậm trễ tiền đồ của con trai bà.
Nghe phụ nhân nói chuyện xong, Thẩm Dữ Hàm bình tĩnh hơn rất nhiều, y từ trong lời nói của nàng nghe được hai trọng điểm: một là bà đối với y rất có thành kiến, không hy vọng y cùng con bà lui tới, bà tới là để cảnh cáo y. hai là y đã có vị hôn phu, qua mấy ngày nữa liền phải thành thân.
Lần trước khi bà cảnh cáo y, hiển nhiên y không để trong lòng, thái độ mười phần kiêu căng, nhưng hôm nay Thẩm Dữ Hàm một chữ cũng không hề phản bác, Đoạn Thu Huệ cho là y đã nghe được, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Chị Kiều đưa bà ra của xong liền ở lại biệt thự.
Nơi này tuy là khu biệt thự, nhưng nằm trên đoạn đường mới khai phá, vừa mới được vào ở, không có xe tương đương với việc không có phương tiện để đi ra ngoài, rất khó bắt xe, Đoạn Thu Huệ cố ý đưa Thẩm Dữ Hàm đến nơi này chính là muốn ngăn cách y với thế giới bên ngoài, ngay cả di động cũng không đưa cho y, chỉ nói di động bị ngấm nước hư rồi.
Nhưng hiện tại Thẩm Dữ Hàm căn bản không biết di động là cái gì.
Đoạn Thu Huệ đi rồi, y ngồi trên sô pha, đối với chị Kiều được Đoạn Thu Huệ phái đến giám sát y nói: “Đi chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa.”
Chị Kiều ngước cằm lên cao nói: “Cậu đang nói cái gì?”
Thẩm Dữ Hàm nhàn nhạt nhìn chị một cái: “Không phải cô tới để hầu hạ ta sao?”
Cho rằng Thẩm Dữ hàm bị tam phu nhân chọc giận, liền trút lên đầu chị, chị Kiều tức giận đến mức cả người rung rung, giọng nói cũng không tốt lắm, “Chuẩn bị nước khó lắm hả? Cậu không biết tự làm hay sao?”
Giám thị cùng hầu hạ sao mà giống nhau được.
Đôi tay Thẩm Dữ Hàm đặt ở trên đùi, nhìn ngón tay không quá đẹp của chính mình, y lật xem bàn tay, ngón trỏ cùng ngón giữa có chút ố vàng, ngửi một chút, có mùi, mùi này là mùi thuốc phiện mà y chỉ ngửi qua được trên người của một ông thợ thủ công già, lúc ấy chỉ đi ngang qua mà thôi, không quá thích mùi hương đó.
Đây không phải tay của y, tay y sẽ không có mùi hương này, cũng không thô ráp, sờ vào không thoải mái.
Chị Kiều vô hình trung cảm nhận được áp lực, thầm nghĩ lười cũng y so đo!
Thẩm dữ Hàm lại bổ sung một câu: “Chuẩn bị cho ta thêm quần áo mới.”
Chị Kiều bước đi càng nhanh hơn.
Lúc này Thẩm Dữ Hàm mới chậm rãi đi theo sau bà lên lầu.
Sau khi chuẩn bị nước xong, chị Kiều mới kêu Thẩm Dữ Hàm vào tắm rửa, tức giận thì tức giận, nhưng việc phải làm thì vẫn nên làm.
Bồn rửa mặt bên trong phòng tắm có treo một tấm gương, lúc này Thẩm Dữ Hàm mới nhìn rõ được dung mạo của chính mình.
Y bị người trong gương làm cho hoảng sợ, gương mặt cùng y có điểm tương đồng, nhưng đồng thời lại có điểm bất đồng to lớn, hắn có mái tóc ngắn nửa xanh nửa vàng, làn da không có ánh sáng, dưới mắt có quần thâm, giống như là không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cằm có vết thẹo vừa mới kết vảy, chắc là đánh nhau với người khác bị cào trúng, tai trái đeo 3 cái khuyên tai màu đen, tai phải đeo 4 cái khuyên tai màu bạc, trên cổ lại mang một sợi dây xích vàng thô kệch. Y không cách nào hình dung được đây là hình tượng gì, Thẩm Dữ Hàm đem cái miệng khẽ nhếch lên vì kinh ngạc của y khép lại, gỡ xuống bông tay cùng vòng cổ, thật sự không phù hợp với sở thích của y.
Thẩm Dữ Hàm tiến vào trong bồn tắm, y vừa nãy có nhìn thấy chị Kiểu sử dụng chốt mở bên trong phòng tắm như thế nào, y bắt chước tắt tắt mở mở, cũng liền học được, cảm thán thế giới này thật thần kỳ.
Trên kệ nhỏ bên cạnh để các loại chai lọ, có dầu gội cùng sữa tắm, suy một ra ba, còn có hướng dẫn, y rất nhanh mà học được, đem bọt trên người tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi lau tóc, liền mặc quần áo mà chị Kiều đã chuẩn bị.
Trang phục trong ngoài đều đơn giản, là một bộ y phục mặc nhà màu trắng xám, Thẩm Dữ Hàm cân nhắc một chút liền mặc được, cũng không khó khăn lắm.
Y đứng trước gương kéo cổ áo ra, nhìn bên trên xương quai xanh của mình, bên trên có một nốt nhỏ màu hồng nhạt, giống với nốt chu sa của y như đúc, y vẫn như cũ là một ca nhi bị bắt phải gả đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp