Có Vị Giai Nhân

CHƯƠNG 8: HẮN RẤT VỪA LÒNG


1 tháng

trướctiếp

Tâm trạng ra ngoài hôm nay cùng hai lần trước không giống nhau.

Lần đầu tiên là mới đến, toàn thân tràn ngập đề phòng cùng hoảng sợ, sợ đi sai một bước thôi liền bị đạo sĩ bắt đi.

Lần thứ 2 là bị cưỡng chế mang đến hôn lễ, mơ mơ màng màng bị bắt lên xe, phong cảnh trên đường đều là hư ảnh, không lưu lại chút ấn tượng gì.

Mà hiện tại, Thẩm Dữ Hàm nhìn cái gì cũng đều thấy mới lạ.

Y thấy được trạng thái bận rộn vào lúc sáng sớm của người hiện đại, chờ khi đèn đỏ, nhìn đến những người qua đường bộ dạng nào cũng có.

Phần lớn đều là người nhàn rỗi cõng bao con nhện trên lưng, thần thái khác nhau, có người vừa ăn vừa dắt chó đi, có học sinh mặc đồng phục cưỡi xe đạp qua đường, có nam nhân mặc tây trang giày da, có tiểu thư mặc váy áo xinh đẹp, cũng có nữ sinh ăn mặc phá cách, muôn hình vạn trạng, thu hết vào tàm mắt.
Thẩm Dữ hàm rốt cuộc thấy được những người mà y mới chỉ thấy trên TV.

Tâm tình thay đổi, cái gì Thẩm Dữ Hàm cũng nhìn đến, ngay cả ăn xin ven đường cũng cảm thấy thú vị.

Thẩm Dữ Hàm chỉ vào người đang cầm cây gậy dẫn theo một con cho to lông vàng: “Ông xã, anh xem con chó lông vàng kia kìa.”

Hôm nay tài xế lái xe, Đan Kỳ Hoàn có thói quen lúc ngồi xe sẽ xem lại lịch trình làm việc của mình. Đan Kỳ Hoàn nhìn theo hướng ngón tay của y, nói: “Chó lông vàng, cậu muốn nuôi sao?”

Thì ra là có thể nuôi. Thật ra Thẩm Dữ Hàm chỉ muốn chia sẽ những thứ y thấy với Đan Kỳ Hoàn thôi, nhưng ngẫm lại đối với Đan Kỳ Hoàn cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, mới hiểu lầm là y muốn nuôi chó.
“Có thể nuôi sao? Thật lớn a, có cắn người hay không đây?”

“Giống chó này rất ngoan, nhưng ở nhà không nuôi thú cưng nói chi là nuôi chó, cậu còn phải đi học, không có thời gian nuôi, vả lại kia là chó chuyên dẫn đường cho người mù, cậu không phải.”

“Được rồi.” Thì ra con chó này có tác dụng như vậy, lại hiểu thêm kiến thức mới: “Em không nuôi.”

Đan Kỳ Hoàn không cho y nuôi y cũng không thấy buồn, chính y còn chưa lo được cho mình, phải để ông xã nuôi y đó thôi.

Tài xế hỏi Đan Kỳ Hoàn: “Ngài Đan, đưa ngài đến công ty trước hay là chỗ học của cậu Thẩm trước.”

Đan Kỳ Hoàn nhìn qua lịch trình, cuộc hộp 10h mới bắt đầu: “Tôi không vội, đưa cậu ấy đi trước.”

Được ông xã đưa đi học, trong lòng y rất vui.

Từ nhà đến công ty cũng không xa lắm, cho dù là giờ cao điểm cũng chỉ tầm 30p thôi, nếu bình thường cùng lắm là 15p, Đan Kỳ Hoàn mua căn hộ kia cũng là vì gần công ty, lúc ấy không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn đầu tư, không nghĩ tới sẽ có một ngày nghênh đón thêm một vị chủ nhân khác.

Buổi sáng hôm nay Thẩm Dữ Hàm học thư pháp, buổi chiều là hội họa, đều ở cùng một nơi.

Trung tâm dạy học là nằm bên trong một tòa nhà cũ lấy màu đỏ làm chủ đạo, bên ngoài có các bảng quảng cáo giới thiệu các khóa học, cái gì mà ngoài dạy các môn học trong nước, còn có luyện thi ngoại ngữ, huấn luyện kỹ năng công chức, còn xen kẽ bên trong rất nhiều mẫu quảng cáo nhỏ.

Bên ngoài có tường vây, không nhìn rõ bên trong có cái gì, hiện tại không phải cuối tuần, nhưng người đi đến đây cũng không nhiều lắm.

Thẩm Dữ Hàm xuống xe, nhìn khu vực xa lạ này, đây chính là lần đầu tiên y bước ra khỏi nơi an toàn của mình, vẫn có chút hoảng loạn cùng sợ hãi.

Y hỏi Đan Kỳ Hoàn: “Ông xã, có thể vào cùng với em không?”

Số người Thẩm Dữ Hoàn nhận thức không nhiều lắm, mà Đan Kỳ Hoàn lại là người thân cận nhất, đối với hắn tràn đầy tín nhiệm.

Trong lòng Đan Kỳ Hoàn nghĩ sao không nhân cơ hội này mà trốn đi?

“Phía trên có hướng dẫn, tự mình đi đi.”

Thẩm Dữ hàm có chút mất mát mà cúi đầu xuống: “Em muốn anh đi cùng em.”

Giây tiếp theo, chân Đan Kỳ Hoàn duỗi dài ra, không rõ tại sao Thẩm Dữ Hàm lại có dáng vẻ khẩn trương như vậy, ban ngày ban mặt mà còn không dám tự mình bước vào, muốn hắn phải đi chung.

Trong nháy mắt, Đan Kỳ Hoàn có cảm giác Thẩm Dữ Hàm cần hắn.

Thẩm Dữ Hàm thấy hắn đến cuối cùng cũng đồng ý, thở nhẹ một hơi.

“Đi thôi, tôi đưa cậu đi.” Đan Kỳ Hoàn mang theo khuôn mặt lạnh lùng bước 1 bước qua cánh cửa rỉ sắt.
Thẩm Dữ Hàm nhanh chân đuổi kịp, có Đan Kỳ Hoàn đi phía trước, y yên tâm hơn nhiều.

Tòa nhà có tổng cộng 4 tầng, lớp học ở cùng một tầng, càng đi càng yên tĩnh, bị những tòa cao ốc chung quanh che hết ánh mặt trời.

Thẩm Dữ Hàm vội vàng ghi nhớ đường đi, thiếu chút nữa không đuổi kịp Đan Kỳ Hoàn, vẫn là Đan Kỳ Hoàn cố ý đi chậm chờ y.

Giờ phút này Đan Kỳ Hoàn đanh mặt, trờ lý Khúc chọn trường học mà không xem kỹ địa chỉ sao? Đây là cái chỗ quỷ quái gì? Hoàn toàn không thấy bóng người.

Vào lúc hắn định không tìm nữa thì lại tìm được rồi.

Nhân viên lễ tân phục vụ không tệ, còn mời bọn họ dùng trà, biết được Thẩm Dữ Hàm là người hôm qua đăng ký 5 khóa học cùng lúc, thái độ càng tốt hơn.

Đan Kỳ Hoàn dẫn người đến nơi xong muốn đứng dậy rời đi, góc áo của hắn đột nhiên bị nắm lấy, hắn quay đầu lại hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Khi nào anh tới đón em?” Thẩm Dữ Hàm đầy chờ mong nhìn Đan Kỳ Hoàn.

Chính ánh mắt như vậy, Đan Kỳ Hoàn không có cách nào cự tuyệt, lần nào cũng có tác dụng.

“Buổi sáng xong việc sẽ gọi cho cậu.”

“Em không có di động.” Thẩm Dữ Hàm vỗ vỗ túi áo mình, cái gì cũng không có mang.

Lúc này Đan Kỳ Hoàn mới thấy chính mình quá xem nhẹ Thẩm Dữ Hàm: “Di động của cậu đâu?”

“Bọn họ nói lúc trước rơi xuống nước hư rồi.” Thẩm Dữ Hàm rất vô tội, trước đây y cho dù có di động cũng sẽ không dùng, nhưng hiện tại ra ngoài, y có thể học theo Đan Kỳ Hoàn, tự nhiên cũng muốn có 1 cái, lúc này mà nói đến chuyện di động là hợp lý nhất, Đan Kỳ Hoàn cũng sẽ không nghi ngờ y.

Đây là chút tâm cơ của Thẩm Dữ Hàm, Đan Kỳ Hoàn sẽ không nhận ra được, hơn nữa trước mắt hắn cũng không suy đoán tới.

“Tôi dặn trợ lý mua di động cho cậu, muốn mua cái mới hay là giống cái cũ?”

“Muốn cái mới.”

“Không muốn liên hệ với bạn bè trước đây?” Đan Kỳ Hoàn cố y châm chọc đến đám bạn linh tinh trước đây của Thẩm Dữ Hàm.

“Không liên hệ.” Đó đều là bạn bè của “Thẩm Dữ Hàm”, y đều không quen biết, thay đổi cái mới, có lẽ còn bớt việc, y cũng không biết di động có những tác dụng gì, dù sao cứ nghe theo lời Đan Kỳ Hoàn là được.

“Được. Giữa trưa tôi sẽ cho tài xế qua đón cậu, cậu đến công ty tôi lấy di động sẵn cùng nhau ăn trưa luôn.”

Thẩm Dữ Hàm vô cùng hài lòng với sự an bài của Đan Kỳ Hoàn, cười nói: “Ông xã, anh mau đi làm đi.” Y cảm thấy không thể làm chậm trễ thời gian đi làm của Đan Kỳ Hoàn.

Đan Kỳ Hoàn dùng lời cảnh cáo không có chút sức thuyết phục nào nói với Thẩm Dữ Hàm: “Không được chạy loạn.”

“Dạ, tạm biệt ông xã.” Thẩm Dữ Hàm buông lỏng góc áo của Đan Kỳ Hoàn, giả bộ như cảm giác ỷ lại vừa rồi với Đan Kỳ Hoàn không tồn tại.

Lúc Đan Kỳ Hoàn xoay người bước đi lại có cảm giác như bị vứt bỏ sau khi lợi dụng xong.

Cô gái lễ tân chứng kiến quá trình hai người bọn họ lưu luyến không rời, cười nói: “Hai vị cảm tình thật tốt, gắn bó kéo sơn.”

Thẩm Dữ Hàm ngượng ngùng cười một cái, cũng không có ý khoe khoang trước mặt cô.

Cô gái lễ tân cũng có kiến thức rộng rãi: “Mời cậu đi cùng tôi, lớp học của chúng ta sẽ có ba thành viên.”

“Được.” Chuẩn bị cũng thật chu đáo.

Lễ tân dẫn Thẩm Dữ Hàm đi qua một hành lang dài treo đầy tranh chữ, chung quanh tràn đầy mùi mực nồng đậm, cô giải thích với Thẩm Dữ Hàm đó đều là những tác phẩm của học viên ở đây, nếu Thẩm Dữ Hàm viết tốt cũng sẽ được treo lên để triển lãm.

Bọn họ tiến vào một lớp học có mùi đàn hương, trong lớp đã có 2 người, Thẩm Dữ Hàm là người cuối cùng.

Lễ tân đưa Thẩm Dữ Hàm đến chỗ ngồi: “Cậu Thẩm, ba học viên lớp hôm nay đã đến đủ, thầy giáo đang xem lịch học chút nữa sẽ đến, ngài vui lòng đợi một chút, có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.”

Thẩm Dữ Hàm nói: “Được.”

Lễ tân liền lui ra.

Ba học viên ngồi ở ba cái bàn riêng, xếp thành hình tam giác, trên bàn giấy, bút, mực đều có đủ.

Ngồi ở vị trí chính là một chàng trai với dáng vẻ trầm mặc cúi đầu, nhìn không ra tuổi, người đó đang tự mình luyện chữ, không quan tâm đến những chuyện xung quanh, bên phải là một chàng trai trẻ tuổi ngang ngửa Thẩm Dữ Hàm, tóc cắt ngắn, bất quá dáng ngồi của cậu cứ nghiêng nghiêng ngã ngã, cả người nằm dài đè lên tờ giấy Tuyên Thành.

Thẩm Dữ Hàm cùng một chỗ với hai người con trai, tuy trong lòng không thoải mái nhưng vẫn ráng chịu đựng, y bây là cũng là con trai, ở thế giới này chỉ phân nam nữ, không có ca nhi, mà y là con trai, không cần phải sợ.

Cậu trai trẻ gối đầu lên cánh tay, ngáp một cái rồi nhìn Thẩm Dữ Hàm, cậu đột nhiên ngồi dậy, tính mở miệng lại bị một người đàn ông đeo mắt kính hơn 30 tuổi bất ngờ xuất hiện cắt ngang.

Người tới chính là thầy giáo.

“Chào mọi người, tôi là thầy giáo phụ trách giảng dạy thư pháp, tôi họ Phương…”

Thầy Phương rất có lực tương tác, bắt đầu dạy học.

Thẩm Dữ Hàm luôn là học trò ngoan, tuy y chưa đi học ở bên ngoài, nhưng ở nhà cũng có học qua một số môn nữ công gia chánh.

Đi học phải tôn trọng giáo viên, y không quay đầu nên cũng không biết cậu trai trẻ kế bên thỉnh thoảng liếc y một cái, không biết đang muốn làm gì?

Trước tiên thầy Phương sẽ nói sơ qua nội dung chương trình học, giới thiệu đơn giản cách viết thư pháp bằng bút đầu cứng và bút đầu mềm như thế nào, sau đó mới chính thức bắt đầu giảng dạy.

Một lúc sau là thời gian cho bọn họ tự luyện tập từ từ bằng bút lông, việc này đối với Thẩm Dữ Hàm cũng không quá khó. Trước đây y cũng có thói quen luyện chữ bằng bút lông, đến hiện tại đương nhiên trở nên dễ dàng hơn.

Bất quá y cũng không nghĩ mình là một người lợi hại gì, vẫn nghiêm túc nghe lời dạy của thầy giáo.
Tiết đầu tiên nghe thầy giảng nội dung cơ sở, tiết thứ hai bắt đầu luyện tập.

Trước kia Thẩm Dữ Hàm ở nhà cũng có luyện, hiện giờ cầm bút lông liền có cảm giác quen thuộc, ít nhất y cũng không quá tách biệt với xã hội này, cũng có cái mà y biết rõ.

Khóa học thư pháp trôi qua khá thuận lợi, Thẩm Dữ Hàm cảm kích Đan Kỳ Hoàn vì đã chọn môn học này cho y. Tuy nhiên y muốn luyện chữ bằng bút đầu cứng hơn, bút lông mềm y đã quá quen thuộc rồi.
Thầy Phương cho bọn họ tự tập luyện, Thẩm Dữ Hàm bắt đầu viết.

Y viết một chữ, thầy đứng bên cạnh khen: “Viết không tệ, trước kia có phải đã từng học rồi?”

Thẩm Dữ Hàm nói: “Có học qua một chút.”

Thầy Phương lại tiếp tục đi xem tác phẩm của 2 học viên kia, Thẩm Dữ Hàm lại tĩnh tâm luyện chữ.

Chờ y viết xong một bộ chữ, cũng không quá hài lòng, đổi một tờ giấy khác, mà thầy Phương xem qua bộ chữ mà y viết lại có phần kinh diễm.

Thầy Phương: viết tốt như vậy mà còn tới đây học, muốn làm nhục mình hay sao?

Thời gian buổi sáng đều dành để luyện chữ, Thẩm Dữ Hàm viết chữ đến vui sướng, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.

Đến lúc tan học, y rửa tay chuẩn bị rời đi, lễ tân hẹn gặp lại, buổi chiều y sẽ quay lại để tiếp tục học vẽ.

Tài xế đã ở bên ngoài chờ y, Thẩm Dữ Hàm nhận ra buổi sáng cũng do người này chở bọn họ tới.

Mới ra cửa, Thẩm Dữ Hàm bị người gọi lại.

“Thẩm Dữ Hàm? Cậu là Thẩm Dữ Hàm đúng không?”

Thẩm Dữ Hàm quay đầu lại, thì ra là cậu trai học chung lớp thư pháp với y lúc nãy, xét thấy y đã kết hôn, để tránh bị nghi ngờ, toàn bộ thời gian y đều không cùng người khác nói chuyện. Vậy mà không ngờ tới lại có người nhận ra mình. Y do dự một chút rồi hỏi: “Có việc sao?”

Đối phương nói: “Tôi là Hoàng Thượng, cậu không nhớ tôi hả? Cũng đúng, cậu không nhận ra tôi cũng bình thường, lúc trước tôi hơi mập, hiện tại ốm hơn nên cậu mới nhận không ra.”

Hoàng Thượng?

Thẩm Dữ Hàm sửng sốt, cả người cứng lại: “A…tôi còn có chút việc, đi trước…”

Xã hội hiện đại còn có Hoàng Thượng? Sao chưa từng nghe qua trên Bản Tin Thời Sự?

Mặc kệ như thế nào, y cũng không muốn cùng đối phương nói chuyện, bước nhanh về phía nhà mình, chạy nhanh là được rồi.

Hoàng Thượng cũng không ngại trước thái độ lạnh nhạt của y, quay đầu liền nhắn tin trong nhóm Wechat.

- Các anh em, tao mới gặp lại tên ngốc Thẩm Dữ Hàm kia.

- Gì? Ở đâu? Tao muốn thay anh Triết báo thù.

- Tại lớp học thư pháp mà ba tao mở.

- …

10p sau, tài xế đưa Thẩm Dữ Hàm đến dưới lầu công ty của Đan Kỳ Hoàn, vừa vặn Đan Kỳ Hoàn cũng mới đi xuống, trực tiếp lên xe, sau đó liền thấy Thẩm Dữ Hàm héo queo ngồi kế bên.

Tốt quá, chương trình học có thể đả kích tinh thần của y như vậy, hiệu quả rõ ràng, hắn rất vừa lòng, có thể suy xét làm thẻ hội viên 1 năm.

Tâm trạng Thẩm Dữ Hàm không tốt, vừa thấy hắn thì mềm giọng kêu: “Ông xã…”

Đan Kỳ Hoàn một giây trước còn đang hài lòng, giây sau lại mềm giọng đáp: “Sao vậy? Bị giáo viên mắng sao?”

Thẩm Dữ Hàm lắc đầu: “Không có…” Sau đó y lại nhỏ giọng nói: “Em gặp được Hoàng Thượng.”

Đan Kỳ Hoàn: “……”

Mới học có nửa ngày mà đầu óc choáng váng rồi? Hắn là Thái Thượng Hoàng đây này…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp