“Mọi người đến phòng họp cách vách thảo luận tiếp đi, 10p nữa tôi qua sau.” Đan Kỳ Hoàn phản ứng mau, trực tiếp phân phó mọi người rời văn phòng trước.

Tuy rằng thời gian ở chung với Thẩm Dữ Hàm không dài, nhưng 2 ngày gần đây hắn nghe Thẩm Dữ Hàm dùng giọng điệu giống nhau gọi “ông xã”, nhưng âm thanh trước mắt này hắn chưa từng nghe qua, đầu tiên là cảm thấy không thích hợp, lại nhìn thấy mặt y trắng bệt, ánh mắt tan rã, càng xác thực y bị ác mộng dọa, mà còn dọa không nhẹ.

Các vị cấp dưới nối đuôi nhau ra ngoài, mọi người đều đoán được người từ phòng nghỉ chạy ra là vợ của sếp, liền không dám ở lại.

Chỉ là cảm thán, thì ra khi sếp ở cùng vợ tính tình lại tốt như vậy, cách gọi này cũng quá thân mật, nhìn không ra sếp của họ vậy mà muộn tao.

[Muộn tao: là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường..]

Đan Kỳ Hoàn đi đến trước mặt Thẩm Dữ Hàm, dáng người cao lớn vừa hay chắn được tầm mắt của người khác.

Mà lúc này, Thẩm Dữ Hàm cũng từ trong ác mộng ngắn ngủi kia phục hồi lại.

Trong mộng đều là những chuyện y thật sự trải qua, quá chân thật, thế nên lúc tỉnh lại y dường như không phân rõ cảnh trong mơ và hiện thực, ngơ ngác mà chạy ra ngoài, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân không biết phải làm như thế nào, mọi thứ đều quá xa lạ.

Tay Đan Kỳ Hoàn chạm lên trán của y: “Không thoải mái?”

“Không có.” Thẩm Dữ Hàm dẫn dần bình tĩnh lại, mồ hôi lạnh trên trán cũng đã không còn, nhưng y vẫn thật sợ hãi, đôi chân của y bị mọi người nhìn thấy rồi, rất muốn khóc luôn: “Em…em không có mang giày…”

Vẫn là rất để y đôi chân trần bị người ta nhìn này.

Cho tới nay, ở nước Tề có quy định bất thành văn, cho dù là nữ tử hay ca nhi thì đôi chân đều không được để lộ ra ngoài, càng không được để nam tử nhìn thấy, nếu bị nhìn thấy, là sẽ bị mắng là không biết kiềm chế, tương đương với thân thể không còn trong sạch, dù là bị ai nhìn, người trong nhà sẽ đem nữ tử hoặc là ca nhi đó gã cho người mà nhìn thấy chân của họ, may mắn thì là vợ, bi đát hơn thì chỉ là thiếp.

Ngoại trừ Đan Kỳ Hoàn, chân Thẩm Dữ Hàm chưa từng bị nam tử khác nhìn qua, vừa rồi trong đám người đó chỉ có 2 người nữ, còn lại đều là nam.

Đan Kỳ Hoàn nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của y một lời nói nặng cũng không dám nói ra, sợ giây tiếp theo y liền khóc lên, âm thanh liền nhu hòa: “Vậy mang giày vào là được mà.”

Ác mộng thật sự khủng khiếp như vậy sao?

Thẩm Dữ Hàm nghe vậy quay vào phòng nghỉ tìm giày của mình, lập tức mang vớ cùng giày vào.

Y hít hít cái mũi, nước mắt chuẩn bị chảy ra bị y nuốt vào trong.

Bây giờ là xa hội hiện đại, dù nam hay nữ cũng đều có thể mang giày sandals hở chân, có người đến cả đùi cũng để lộ, lộ chân cũng không còn quan trọng như vậy nữa, việc lo lắng của y trở thành dư thừa, chỉ là thật sự bị cảnh trong mơ dọa, không ảnh hưởng đến sự trong sạch của y, ông xã cũng sẽ không ghét bỏ y.

Đan Kỳ Hoàn thấy y ra tới liền biết không có việc gì, chỉ có cái mũi là có chút hồng, như thế nào lại thích khóc như vậy?

Lần trước trong bữa tiệc y bị người ta mắng cũng không có khóc mà, còn nắm tóc của cô gái kia, mắt của y cũng không thể như cái hồ bơi được, thật có năng lực nói khóc liền khóc.

Là đầu óc bị nước vào?

Đan Kỳ Hoàn rót cho y chén nước, thuận tiện sắp xếp việc tiếp theo cho y: “Chút nữa tôi đưa cậu xuống lầu, tài xế đang chờ.”

Thẩm Dữ Hàm uống nước xong, gật đầu: “Dạ.” Y còn có chút ngơ ngác.

Đan Kỳ Hoàn gọi điện thoại nội bộ: “Dẫn bảo vệ mới đến phòng của tôi.”

Trợ lý Khúc đưa tới nhiều bảo vệ mới với công năng nhiệm vụ khác nhau, địa điểm có thể đi cũng nhiều, nhưng không phải là những chỗ cơ mật.

Sau đó Thẩm Dữ Hoàn dọn dẹp đồ cũng Đan Kỳ Hoàn xuống lầu.

Đan Kỳ Hoàn thấy y chuẩn bị đi mà hai tay trống trơn, liền hỏi: “Di động của cậu đâu? Có mang theo không?”

Thẩm Dữ Hàm sờ sờ túi áo, mới nhớ tới trước khi ngủ y đem di động để ở tủ đầu giường, chậm chạp nói: “Em để ở tủ đầu giường.”

“Được rồi, tôi đi lấy, thiệt là đầu với óc.” Cũng không biết cậu ta lớn lên như thế nào, vứt đồ bừa bãi, khó trách bị người ta chê cười.

Nghe âm thanh của Đan Kỳ Hoàn, tâm Thẩm Dữ Hàm dần dần bình phục.

Đến khi Đan Kỳ Hoàn cầm di động ra, còn cầm theo ba lô ra đưa cho Thẩm Dữ Hàm: “Cầm theo ba lô đi, di động ở bên trong.”

Thẩm Dữ Hàm chưa từng dùng qua ba lô như vậy, không biết đeo như thế nào, liền cầm ở trên tay, ông xã thiệt là chu đáo, còn cho y cái ba lô: “Cám ơn ông xã.”

Đan Kỳ Hoàn đối với cách xưng hô như vậy càng ngày càng quen thuộc.

Người khác trải qua 28 ngày mới hình thành thói quen, còn hắn mới có 2 ngày đã quen như vậy.

Kỳ thực, Đan Kỳ Hoàn định cho Thẩm Dữ Hàm tự mình đi xuống, nhưng xem hiện tại với tinh thần cùng bộ dáng vô dụng này của y liền đơn giản đưa y, dù sao hắn cũng không biết vì cái gì, khi nhìn lại thì người cũng đã ở trước thanh máy.

Khi đóng cửa xe lại, Đan Kỳ Hoàn nói với Thẩm Dữ Hàm: “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, buổi tối tự mình trở về.”

Thẩm Dữ Hàm gật đầu, cảm xúc của y vào lúc Đan Kỳ Hoàn quan tâm đã dần bình phục lại: “Em biết rồi.”

Y nở một nụ cười nhẹ với Đan Kỳ Hoàn.

Đan Kỳ Hoàn muốn đưa tay sờ mặt y, nhưng cuối cùng vẫn giữ lý trí đóng cửa xe cho Thẩm Dữ Hàm.
Hắn nghĩ, chính mình không có không tỉnh táo, vậy mà bị nụ cười của y mê hoặc.

Lúc này không tới 10p đồng hồ, toàn công ty trên dưới đều truyền tai nhau là sếp thương vợ như thế nào.

Trợ lý Khúc ở trong nhóm chat của nhân viên nhìn thấy 1 màn này, cũng để ý đến việc sếp mua di động cho cậu Thẩm.

Chẳng lẽ sếp định đặt bẫy Thẩm Dữ Hàm, muốn cổ phần từ trong tay y? Nhưng mà hiện tại các dự án của công ty vẫn ổn định, ngân hàng cho vay cũng đang bình thường mà?

Sếp vẫn luôn “không có lợi sẽ không dậy sớm”, xem ra là có lợi rồi.

Theo sắp xếp của Đan Kỳ Hoàn, Thẩm Dữ Hàm chuẩn bị đến lớp học vẽ, trong tay y là chiếc ba lô nhỏ cất di động, chào bảo vệ trước cổng của công ty Đan Kỳ Hoàn. Trên đường nhìn thấy bao nhiêu là bảng quảng cáo, sau đó y liền biết chỗ đó là như thế nào.

Nhân viên lễ tân chỉ cho y phòng học hội họa buổi chiều: “Mời cậu theo tôi.”

Thẩm Dữ Hàm không muốn nhớ đến giấc mơ đáng sợ lúc trưa, nỗ lực dời đi sự chú ý, nhân viên lễ tân đi phía trước đang giới thiệu sơ về chương trình học.

“Tôi muốn luyện tập thư pháp bằng bút đầu cứng, tôi có thể thay đổi chương trình học được không?”

“Tất nhiên là có thể, ngài là hội viên VIP, muốn học chương trình nào cũng được, ngài muốn học kiểu 1vs1 hay là 1 vs nhiều người?”

“1 vs nhiều người đi.” Y có thể học hỏi cử chỉ lời nói của người khác ở cự li gần.

“Ngài còn ba tiết học thư pháp, ngài muốn thay đổi tiết học từ bút lông mềm qua bút đầu cứng hay là thêm tiết học?”

“Không cần thêm, đổi 2 tiết còn lại thành bút đầu cứng đi, giữ lại một tiết học bút lông mềm.” Y còn muốn học thêm những thứ khác nữa.

“Được, vậy tôi sẽ sắp xếp lại cho ngài.”

Lớp học vẽ gồm 5-10 người một lớp, lúc Thẩm Dữ Hàm đến lớp chỉ mới có 1 người, là một người phụ nữ hơn 60 tuổi, bà đang ngồi bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, thấy Thẩm Dữ Hàm bước vào, liền cười chào hỏi, Thẩm Dữ Hàm lại nhận được thiện ý từ người xa lạ.

Trong phòng học không có người, bà liền bắt chuyện cùng Thẩm Dữ Hàm. Chủ yếu là bà hỏi, Thẩm Dữ Hàm trả lời.

“Cậu trai trẻ, sao lại có ý định đến đây học vẽ vậy? Thật không giống nha, người trẻ hiện nay thường không thích học vẽ truyền thống.”

“Dạ.” Đối diện với người bà quá nhiệt tình, Thẩm Dữ Hàm có chút ngượng ngùng.

“Trước kia có học qua chưa?”

“Đã từng học qua ạ”

“Nghe cách nói chuyện của con không giống người địa phương nhỉ.”

“Cũng có thể xem là như vậy, nhưng nhà con ở đây.”

“Thật là một đứa nhỏ xinh đẹp, có người yêu chưa? Cháu ngoại của bà cũng đang học đại học nè, chắc cũng cỡ tuổi của con đó, con xem nè, đây là ảnh cháu ngoại của bà…”

“Con có người yêu rồi ạ…”

“……”

Cuộc nói chuyện đến đây kết thúc.

Lúc này, lại có thêm một nhóm người trẻ tuổi bước vào phòng học, hai nữ một nam, có vẻ như là bạn bè với nhau.

Ngồi ở bên cạnh Thẩm Dữ Hàm là một cô gái nhỏ tầm 17-18 tuổi, mặc quần jean phá cách, còn nhai kẹo cao su.

Trong phòng học cuối cùng cũng có con gái, Thẩm Dữ Hàm rốt cuộc cũng thấy thoải mái hơn 1 chút, không còn cảm giác hít thở không thông nữa.

Tiết học này không phải mới bắt đầu hôm nay, Thẩm Dữ Hàm xem như là nửa đường mới bước vào, bất quá y cũng có chút căn bản, tranh thủy mặc đối với y là cách để thể hiện tình cảm.

Tiết này thầy giáo dạy bọn họ vẽ tôm, Thẩm Dữ Hàm tùy tiện đi vài nét bút đã vẽ được vài con, sau đó hợp lại thành một bức họa.

Sau khi thầy giáo nhìn đến tranh vẽ của Thẩm Dữ Hàm liền khen, sau đó lặng lẽ thu lại bức tranh mẫu mà mình đang treo, cười gượng nói với Thẩm Dữ Hàm vẽ thật không tồi.

Thẩm Dữ Hàm nói thầy quá khen.

Cô gái bên cạnh mất nửa ngày cũng chưa vẽ được con nào, còn thầy giáo thì đang còn trò chuyện với người phụ nữ lớn tuổi.

Khi Thẩm Dữ Hàm đang xem lại bức họa của mình có chỗ nào cần chỉnh sửa hay không, cô gái trẻ liền đi tới bên cạnh đi: “Anh đẹp trai, xin chào, anh vẽ thật là đẹp, có thể dạy tôi không?”

Thẩm Dữ Hàm nghĩ cô tới thật đúng lúc: “Được, tôi dạy cho cô, cô có thể chỉ lại tôi cái khác không?”
Cô gái liếc mắt nhìn Thẩm Dữ Hàm một cái, cười nói: “Được.”

Thẩm Dữ Hàm chỉ cô vài nét bút, cô liền có thể vẻ được, cô còn chủ động giới thiệu mình tên là Lâm Manh.

Có lẽ bởi vì đối mặt với con gái, nên Thẩm Dữ Hàm nói chuyện tự nhiên hơn nhiều, lời nói so với buổi sáng cũng nhiều hơn.

Đến giờ nghỉ, Thẩm Dữ Hàm hỏi cô cách sử dụng di động.

Đại khái là cách nói chuyện của Thẩm Dữ Hàm không giống với người dân địa phương, Lâm Manh chỉ cho là trước đây y sống ở nước ngoài, tiếng Trung không tốt lắm, cho nên vì sao không rành cách sử dụng di động cô cũng không hỏi, còn dạy y đăng ký tài khoản wechat, hai người còn add wechat của nhau.

Tận dụng hết thời gian buổi chiều, Thẩm Dữ Hàm học xong cách sử dụng Siri, dùng wechat quét mã thêm bạn bè, còn biết cách chuyển đổi ngôn ngữ như thế nào, còn download thêm một số ứng dụng tìm kiếm thông tin, mạng xã hội…

Buổi tối về nhà, Thẩm Dữ Hàm hỏi siri về cách sử dụng wechat, chơi đến vô cùng vui vẻ, còn học thêm được kiến thức mới, thật sự quá tốt, cái gì cũng có.

Hơn nữa y cũng nghiêm túc tìm hiểu về lịch sử, xem nước Tề cuối cùng như thế nào.

Đến hơn 8h, cửa số sát đất ánh lên đèn xe, y nghe được tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất, y liền mang dép lê ra mở cửa.

Đan Kỳ Hoàn mang theo một thân mùi rượu trở về, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thẩm Dữ Hàm, những thoải mái trong bữa tiệc xa giao khi nãy bị tiêu tán không ít.

Thẩm Dữ Hàm tự nhiên tiếp nhận túi tài liệu của hắn: “Ông xã, anh về rồi.”

Đan Kỳ Hoàn phát ra 1 tiếng, hôm nay hắn uống hơi nhiều: “Ừ.”

Hai người một trước một sau trở về phòng, Đan Kỳ Hoàn uống rượu trắng, đầu có chút không thoải mái, liền ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, TV truyền đến âm thanh quảng cáo, vậy mà lại không cảm thấy bực bội.
Thẩm Dữ Hàm đặt túi tài liệu qua một bên, rót cho hắn ly nước: “Ông xã, uống nước.”

“Cảm ơn.” Đan Kỳ Hoàn uống xong đưa ly nước lại cho y, sau đó đối diện với đôi mắt sáng ngời của Thẩm Dữ Hàm.

Hai ngày nay hắn đã có thể lý giải tâm tình của Thẩm Dữ Hàm thông qua ánh mắt: “Có chuyện gì sao?”

Thẩm Dữ Hàm lấy di động đang để ở trên bàn, ngồi kế bên Đan Kỳ Hoàn, không che giấu được sự hưng phấn của mình: “Ông xã, em muốn thêm wechat của anh.”

Đan Kỳ Hoàn mở QR code của trên wechat của mình để y tự quét: “Thêm đi.” Hóa ra buổi trưa không phải là không muốn thêm hắn, tâm tình lại tốt thêm không ít.

Ban ngày lúc Thẩm Dữ Hàm học cách sử dụng di động, là Lâm Manh chỉ y cách thêm bạn mới như thế nào, hiện mới là lúc Thẩm Dữ Hàm tự mình làm.

Đan Kỳ Hoàn chân chính là người đầu tiên y tự mình thêm vào wechat, đây là ông xã của y.

Nhưng mà y chưa học được nhiều lắm, ở phần ghi chú tên Đan Kỳ Hoàn vẫn chưa sửa, nhưng Đan Kỳ Hoàn đã sửa phần ghi chú của hắn rồi.

Đêm nay hắn uống rượu trắng nên đầu có chút nặng, cũng không nghĩ nhiều, ngón tay theo bản năng ở khung ghi chú thêm 2 chữ “ Bà xã”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play