Đan Kỳ Vân có chút không cam lòng: “Dữ Hàm ở nơi này có quen không?”
Thẩm Dữ Hàm kiêng dè thể diện của ông xã: “Quen chứ, đây là nhà tôi mà.”
Nhập vai nhanh như vậy?
Bất quá Đan Kỳ Vân hy vọng Thẩm Dữ Hàm thật sự đang diễn.
Đan Kỳ Vân mỉm cười vô cùng tiêu sái, hỏi lại: “Phải không?”
“Ừ.” Thẩm Dữ Hàm không muốn nói nhiều với đối phương, quay đầu nói với Đan Kỳ Hoàn: “Tôi vào phòng bếp xem thử dì chuẩn bị bữa sáng xong chưa.”
Đan Kỳ Hoàn gật đầu: “Đi đi.”
So với Đan Kỳ Vân bị gọi là “em chồng”, tâm tình của Đan Kỳ Hoàn vô cùng tốt, chẳng qua là hắn trước giờ luôn bình tĩnh, không thể hiện ra ngoài.
Chuyện Thẩm Dữ Hàm thích Đan Kỳ Vân đã lan truyền khắp nhà họ Đan, Đan Kỳ Hoàn biết có nhiều người nói sau lưng là cuộc hôn nhân của hắn rất vô nghĩa, Thẩm Dữ Hàm bất quá cũng chi coi hắn là thế thân thôi.v.v…
Người đưa ra hôn ước là Đan Thiên Phong, ông chỉ phụ trách việc này, không phụ trách việc bồi dưỡng tình cảm của 2 đứa nhỏ.
Thẩm Dữ Hàm không thể không nghe an bài của Đan Thiên Phong, mà hắn cũng không có biện pháp cự tuyệt, bởi vì hắn là người nhà họ Đan.
Nếu không phải mỗi ngày Thẩm Dữ Hàm đều đuổi theo Đan Kỳ Vân, làm ra không ít chuyện xấu hổ, mấy vị phu nhân nhà họ Đan khẳng định sẽ vì con họ mà chen một chân vào cuộc hôn nhân này.
Đáng tiếc, Đan Thiên Phong không muốn các vị tam tứ phu nhân tham gia chuyện này, trực tiếp lựa chọn Đan Kỳ Hoàn, khiến cho bọn họ dẹp bỏ ý tưởng đó đi.
Nhóm người Đan Kỳ Viễn đến sớm, cũng chưa kịp ăn sáng, 5 người ngồi xoay quanh bàn ăn.
Thẩm Dữ Hàm ngồi dựa gần Đan Kỳ Hoàn, Đan Kỳ Viễn ngồi 1 mình bên tay phải, Đan Kỳ Băng và Đan Kỳ Vân ngồi ở đối diện.
Thẩm Dữ Hàm- ca nhi trưởng của Trung Dũng hầu được giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, y từ nhỏ đã được dạy dỗ các loại lễ nghi, nhưng hôm nay y có chút khó xử, ở nước Tề, ngày đầu tiên sau tân hôn là bắt đầu hầu hạ phu quân trong chuyện ăn uống, nhưng hiện tại không biết người ở đây có thói quen này hay không.
Thẩm Dữ Hàm cũng muốn tuân theo quy củ, vì thế y lột một cái trứng gà bỏ vào chén Đan Kỳ Hoàn.
Đan Kỳ Hoàn liếc mắt nhìn Thẩm Dữ Hàm một cái, muốn từ ánh mắt y xem có phải có ý muốn kích thích Đan Kỳ Vân hay không, nhưng Thẩm Dữ Hàm cơ bản là chưa từng nhìn Đan Kỳ Vân.
Cõi lòng y đầy chờ mong mà nhìn Đan Kỳ Hoàn, cho dù trước đây ở phủ Trung Dũng hầu, y cũng chưa từng lột trứng gà cho ai, Đan Kỳ Hoàn là người đầu tiên hưởng được đãi ngộ này.
Đan Kỳ Hoàn thấy y chăm chú nhìn mình liền ăn luôn cái trứng gà mà trước giờ hắn không thích ăn.
Tuy rằng hắn vẫn nghi ngờ là Thẩm Dữ Hàm đang muốn kích thích Đan Kỳ Vân, nhưng hắn vẫn nhận ý tốt của y: “Tự cậu ăn đi.”
Thẩm Dữ Hàm lau tay, chuẩn bị ăn sáng.
Bữa ăn sáng này trôi qua, người bực bội chỉ có mình Đan Kỳ Vân.
Anh cả và chị hai còn có việc, Đan Kỳ Hoàn cùng Thẩm Dữ Hàm đưa bọn họ đi, Đan Kỳ Vân vẫn tiếp tục vai trò tài xế.
Ra đến cửa, Đan Kỳ Vân cố ý hỏi Đan Kỳ Hoàn: “Anh, anh tin tưởng Thẩm Dữ Hàm thật sự muốn lột trứng gà cho anh sao?”
Nếu tính tình Đan Kỳ Hoàn không tốt, hẳn là đã bị Đan Kỳ Vân chọc tức đến thở không ra hơi, nhưng hắn và Thẩm Dữ Hàm cũng không có tình cảm gì, không cần chăm ngòi ly gián.
Đan Kỳ Hoàn không thèm để ý chút nào, nói: “Dù sao trứng gà cũng là tôi ăn, cậu có vấn đề gì?”
Đan Kỳ Vân lại cố ý nhắc nhở hắn: “Không có, anh cần phải nên để ý anh dâu một chút.”
Đan Kỳ Hoàn nói: “Cậu không trở thành cảnh sát điều tra thật đúng là lãng phí.”
Đan Kỳ Vân nhìn Thẩm Dữ Hàm đang đi tới, cười nói: “Dữ Hàm, anh đi đây.”
Cách xưng hô cực kỳ thân mật của hắn ta khiến Thẩm Dữ Hàm cảm thấy không ổn chút nào, y hạ quyết tâm cùng hắn kéo dài khoảng cách, cũng không thèm đáp lời.
Đan Kỳ vân có chút thất vọng, hắn ta không thấy hình ảnh bản thân mình trong đôi mắt Thẩm Dữ Hàm nữa, bất quá hắn ta lại nghĩ, Thẩm Dữ Hàm đã theo đuổi hắn ta một đoạn thời gian dài như vậy, có lẽ đã đổi sang một cách theo đuổi mới, chắc là lạt mềm buộc chặt đi? Rất có ý tứ nha.
Tiễn người đi xong, Thẩm Dữ Hàm vẫn còn nhìn phía ngoài cửa, có chút muốn ra ngoài xem thử thế giới bên ngoài.
Mà Đan Kỳ Hoàn lại đen mặt, xem hành động hiếu kỳ với thế giới bên ngoài của Thẩm Dữ Hàm thành đang lưu luyến Đan Kỳ Vân.
Nếu kiếm việc cho Thẩm Dữ Hàm làm, vậy có thể hay không khiến y không nhớ đến Đan Kỳ Vân nữa.
Sau khi khách rời đi hết, Đan Kỳ Hoàn liền phải đến công ty, Thẩm Dữ Hàm tìm dì Vương hỏi điều khiển TV, tiếp tục học tập, y phát hiện có một kênh TV vô cùng phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của y.
Lúc dì Vương đi ngang qua cũng thể hiện sự đồng tình. Dì nói: “Cậu Thẩm cũng thích xem chương trình thiếu nhi hả? cháu ngoại 4 tuổi của tôi ở nhà cũng thích xem.”
Thẩm Dữ Hàm căng da đầu nói: “Tôi chỉ mở đại thôi, muốn trong nhà có chút âm thanh.”
Dì Vương lúc này mới hiểu ra, người ở trong ngôi nhà lớn như thế này cũng thấy cô đơn.
Sau khi đến công ty, trước tiên Đan Kỳ Hoàn phải ký tên một đống văn kiện, lại xem e-mail báo cáo công tác.
Trong lúc vô tình nhìn thấy e-mail tổ chức hoạt động huấn luyện của phòng nhân sự, không khỏi nhớ tới ánh mắt lưu luyến nhìn Đan Kỳ Vân rời đi của Thẩm Dữ Hàm, hắn liền kêu trợ lý vào phòng.
Đã đến lúc kiếm chút chuyện cho Thẩm Dữ Hàm làm để cả ngày khỏi phải nhớ tới Đan Kỳ Vân.
Tuy rằng tam phu nhân có góp sức lực trong hôn lễ của hắn, nhưng cũng là do Đan Thiên Phong bày mưu đặt kế, cũng không đại biểu cho việc hợp tác hòa thuận giữa người của chính phòng và tam phòng, anh em cùng cha khác mẹ vốn luôn toàn tại khoảng cách nhất định.
“Cậu giúp tôi tìm xem bên ngoài có lớp học nào không?”
Trợ lý Khúc nhất thời không thể giải thích được ý tứ của ông chủ.
“Sếp, ngài muốn học cái gì?”
“Đại khái mấy lớp như nấu ăn, cắm hoa, âm nhạc, thư pháp…cậu tìm hiểu trước mấy cái đó cho tôi đi, tôi sẽ chọn lọc lại sau.”
Trợ lý Khúc chính là người đi cùng với Đan Kỳ Hoàn có mặt tại hiện trường hôn lễ kia, hắn hiểu rõ.
“Sếp muốn tìm thay cậu Thẩm sao?”
“Ừ.” Đỡ phải ở nhà ăn không ngồi rồi, nghĩ này nghĩ nọ.
Một tiếng đồng hồ sau, trợ lý Khúc đã gửi cho Đan Kỳ Hoàn một danh sách tổng hợp các lớp học đang có cùng với địa chỉ cụ thể.
Đan Kỳ Hoàn chọn đến hoa mắt, không nghĩ tới mấy lớp học thêm vậy mà nhiều quá, chẳng trách mấy đứa nhỏ học đến mức không có thời gian mà ngủ.
Rất tốt, đây chính là điều hắn muốn, phải khiến Thẩm Dữ Hàm mệt đến mức không có thời gian mà suy nghĩ linh tinh, làm này làm nọ.
1 tuần 7 ngày, từ 9h sáng đến 6h chiều, 1 chút rảnh rỗi cũng không cho.
Chiếu theo ý nghĩ này, Đan Kỳ Hoàn kêu trợ lý Khúc đi liên hệ đăng ký lớp học.
Trợ lý Khúc nói: “Sếp, kỳ thực mời thầy giáo về dạy một mình cậu Thẩm cũng được mà.”
Đan Kỳ Hoàn nhìn anh ta một cái: “Ở nhà mỗi ngày không bệnh cũng sẽ chán đến mức phát bệnh, tới lớp học có thể nói chuyện cùng mọi người, không bị cách ly với xã hội.”
Trợ lý Khúc luôn có chủ ý: “Vẫn là ngài chu đáo, nhưng cũng có thể để cậu Thẩm đến công ty học mà.”
“Cậu ấy đến đây có thể học cái gì?” Đừng đến công ty cản tay cản chân người khác.
Câu hỏi này khiến trợ lý Khúc không còn khả năng phản kháng, nghe nói Thẩm Dữ Hàm chỉ học đại học một năm liền bị cho nghỉ học, lý do là đánh bạn học đến thương tích đầy mình, phải đem vào bệnh viện, ông nội Thẩm tuổi già còn phải vào viện xin lỗi người ta, bồi thường tiền, y xác thực không học vấn không nghề nghiệp. Cho học thêm các môn năng khiếu tuy văn hóa không cao nhưng có thể tăng thêm khí chất bản thân, sau này Đan tổng có thể dẫn theo ra ngoài xã giao.
Các lớp học này cũng dựa theo năng lực của Thẩm Dữ Hàm mà chọn, không hổ là ông chủ, khó trách mình chỉ có thể làm trợ lý.
Thẩm Dữ Hàm đang nghiêm túc học ghép vần theo thầy giáo trong TV, vẫn chưa biết tương lai mình bị Đan Kỳ Hoàn an bài kín kẽ, cũng sắp phải học một đống thứ khác nhau.
Y ở nhà một ngày, học được không ít tri thức, còn ngượng ngùng dùng bút của người hiện đại viết chữ, tư thế viết chữ không khác lắm với lúc dùng bút lông, nhưng chữ viết ra lại khó coi.
Trong nhà có dì Vương chuyên nấu cơm, thêm hai dì chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà cửa, cây cối trong vườn cũng có người làm, Thẩm Dữ hàm không cần nhọc lòng những chuyện đó.
Chạng vạng, Đan Kỳ Hoàn tan tầm trở về, cùng hắn trở về còn thời khóa biểu các môn học được trợ ký Khúc sửa sang lại.
Thẩm Dữ Hàm ở trong nhà nghe được tiếng xe, liền ra ngoài cửa đứng chờ Đan Kỳ Hoàn.
Đan Kỳ Hoàn vừa xuống xe, thấy được Thẩm Dữ Hàm đang chờ ở cửa, đối phương nhìn hắn nở nụ cười, đáy lòng của hắn bị nụ cười này chạm đến.
Hắn biết rõ còn cố hỏi: “Cậu ở đây là gì?”
Giọng Thẩm Dữ Hàm mềm nhẹ đáp: “Chờ anh cùng nhau vào nhà.”
Đan Kỳ Hoàn sắc mặt nhàn nhạt, Thẩm Dữ Hàm hẳn là dùng cách này để lấy lòng hắn, khiến hắn hạ thấp đề phòng, để cho y có cơ hội ra ngoài cùng Đan Kỳ Vân âu yếm thân mật, nhưng hắn sẽ không bị viên đạn bọc đường này mê hoặc đâu.
Thẩm Dữ Hàm cũng không biết Đan Kỳ Hoàn suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng tiếp nhận túi đựng tài liệu của hắn.
Nhìn không rời mắt, Đan Kỳ Hoàn có chút không thích ứng, nhưng lại cảm thấy khá thoải mái, hắn trước giờ chưa biết được cảm giác có người quan tâm là như thế nào?
Đan Kỳ Hoàn tự nhủ chính mình đang xem Thẩm Dữ Hàm đóng kịch thôi, nhưng cành nhìn lại càng thấy y biểu hiện vô cùng tự nhiên.
Trong mắt y mang ý cười, nói: “Ông xã, em nói dì Vương hầm canh gà tùng nhung cho anh ăn.”
Hai chữ “ông xã” giống như bùa chú định thân đối với Đan Kỳ Hoàn, vừa nghe xong cả người liền cứng đơ, những lời nói lạnh nhạt có khả năng thốt ra đều bị bóp chết từ trong trứng, mà âm thanh của Thẩm Dữ Hàm quá mức dịu dàng, không ai lại giơ tay đánh người mặt cười, Đan Kỳ Hoàn bất tri bất giác thuận theo chủ đề y đang nói.
Đan Kỳ Hoàn: “Ừ, cậu muốn ăn gì cứ nói dì Vương nấu là được.”
Nếu muốn hắn diễn vai chồng thì hắn diễn là được, cũng không tốn quá nhiều sức lực.
Thẩm Dữ Hàm đi cất túi tài liệu của Đan Kỳ Hoàn, dì Vương phía trong bếp liền kêu 2 người ăn cơm.
Mà lúc này Đan Kỳ Hoàn phát hiện trong nhà có chút không giống trước đây, lúc trước về nhà sẽ không có bất kỳ âm thanh kỳ quái nào, nhìn một vòng trong phòng khách, TV nhà hắn vậy mà đang mở chương trình thiếu nhi, phối âm rất là kỳ lạ.
Hắn tìm điểu khiển từ xa muốn tắt đi, nhưng nhớ tới có một lần xem quyển tạp chí trên máy bay, nhìn thấy có tác giả viết văn chủ đề là “NHÀ”, tác giả miêu tả như thế nào là “nhà”:
Đan Kỳ Hoàn đặt điều khiển xuống, vẫn là để cho chương trình TV tiếp tục phát.
Tối nay, canh gà uống ngon ngoài ý muốn, Đan Kỳ Hoàn nhịn không được khen dì Vương 1 tiếng, nhưng dì Vương lại không chút kể công.
“Canh tối nay nấu là nghe theo ý kiến của cậu Thẩm, ngài Đan nên khen cậu Thẩm mới đúng.”
“Hả?”
Đan Kỳ Hoàn có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Thẩm Dữ Hàm vậy mà có khả năng “nấu ăn”, theo thông tin hắn được biết, từ nhỏ đến lớn Thẩm Dữ Hàm chỉ biết chỉ tay năm ngón, cơm dâng đến miệng, ỷ vào trong nhà có tiền, mỗi ngày ở bên ngoài gây chuyện thị phi, ngay cả khi ba mẹ qua đời cũng không khiến y hồi tâm chuyển ý.
Sau khi ăn xong, Đan Kỳ Hoàn đem thời khóa biểu các môn học đưa cho Thẩm Dữ Hàm đang ngồi kế bên.
“Bắt đầu từ ngày mai, cậu liền tham dự các buổi học này đi, mỗi ngày đừng buồn chán ở nhà, ăn không ngồi rồi.”
Thẩm Dữ Hàm nhìn đến chương trình học được sắp xếp không có kẽ hở, mỗi ngày đều được học những môn khác nhau, cực kỳ phong phú, y rốt cuộc cũng có cơ hội tìm hiểu thế giới bên ngoài rồi.
Đại khái giống như buồn ngủ gặp chiếu manh, cực kỳ hài lòng.
Thẩm Dữ Hàm biết bản thân mình không được thể hiện quá thích thú, sẽ bị ông xã phát hiện ra.
Y chớp chớp đôi mắt, giọng nói có chút oán giận hỏi Đan Kỳ Hoàn: “Thật sự phải đi học sao? Nhiều quá đi.” Trong thâm tâm lại hận không thể lập tức đi học ngay.
Đan Kỳ Hoàn nói: “Nhiều sao? Con nít hiện tại 5h30 rời giường, buổi tối 12h khuya mới ngủ, của cậu tính ra vẫn còn ít đó.” Hắn còn đại phát từ bi cho y nghỉ ngơi ngày chủ nhật, cũng không tồi.
“Là như vậy sao?” Thẩm Dữ Hàm chưa đến trường học bao giờ, nhưng y biết ca ca và tiểu đệ của y đến trường học thường dậy rất sớm, nếu muốn thi Trạng Nguyên, thì tối còn đi ngủ trễ hơn nữa, đôi khi còn chong đèn thức khuya, nhưng so với hiện tại, cũng không có ngủ trễ như vậy, vẫn là học sinh hiện tại khổ hơn.
Y ra vẻ miễn cưỡng đáp: “Được, vậy em sẽ đi học.”
Đan Kỳ Hoàn thấy dáng vẻ không muốn đi học của Thẩm Dữ Hàm, tâm tình thoải mái: “Ngày mai cùng đi chung với tôi, chỗ học khá gần với công ty.”
Hắn cố y kêu trợ lý Khúc tìm chỗ học gần công ty, để hắn dễ bề giám sát.
Tâm tình Thẩm Dữ Hàm vui sướng nói: “Được, vậy mai em dậy sớm một chút, muốn em kêu anh dậy không?”
“Tôi có đồng hồ báo thức.” Đan Kỳ Hoàn nói.
“Nhưng mà sáng nay đồng hồ báo thức kêu lên anh cũng không có thức dậy mà.” Thẩm Dữ Hàm chọc thủng việc ngủ nướng của hắn.
“Tôi có thể dậy.” Đan Kỳ Hoàn đen mặt nói.
“Vậy được rồi.”
Một lòng nghĩ đến việc ngày mai có thể ra ngoài, Thẩm Dữ Hàm vừa hưng phấn vừa khẩn trương, y cũng không để ý Đan Kỳ Hoàn không cùng y trở về phòng.
Đêm nay Đan Kỳ Hoàn quyết tâm sẽ không để quỷ ám mà ngủ cùng giường với Thẩm Kỳ Hoàn. Hắn sẽ trở về phòng mình mà ngủ.
Thẳng đến 10h30 đêm, Thẩm Dữ Hàm lại mặc áo ngủ đến gõ cửa phòng làm việc của hắn, mềm giọng kêu: “Ông xã, nghỉ ngơi thôi.”
Đan Kỳ Hoàn nhìn đến nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh của y, liền cảm thấy có chút gợi cảm, lập tức quên mất quyết định vừa nãy của mình.
Hắn nuốt nước miếng: “Ừ, nghỉ ngơi.”
Đêm đó, 2 người chỉ đơn thuần ngủ cùng giường, cái gì cũng không làm.
Đan Kỳ Hoàn vừa nằm xuống liền bắt đầu thấy hối hận, hắn tại sao lại ngủ cùng 1 giường với Thẩm Dữ Hàm nữa rồi, thật đúng là tiểu yêu tinh.
Buổi sáng hôm sau, khi Đan Kỳ Hoàn tỉnh lại, đối diện là đôi mắt sáng ngời tràn đầy lòng hiếu học. Chủ nhân của đôi mắt xinh đẹp ấy dùng giọng điệu mềm nhẹ mà chào hắn: “Ông xã, chào buổi sáng.”
Đan Kỳ Hoàn: “Chào buổi sáng.”
Ý thức được mình lại ôm Thẩm Dữ Hàm, Đan Kỳ Hoàn liền buông người ra.
Thẩm Dữ Hàm lập tức đi rửa mặt, xong rồi còn thúc giục Đan Kỳ Hoàn đang còn nướng ở trên giường: “Ông xã, anh mau rời giường rửa mặt đi.”
Đan Kỳ Hoàn: “……” Mình đêm nay phải về phòng ngủ.
Ăn sáng xong, Thẩm Dữ Hoàn ngoan ngoãn chờ Đan Kỳ Hoàn cùng nhau ra cửa.
Đan Kỳ Hoàn không hiểu được vẻ mặt Thẩm Dữ Hàm đang nhìn mình, cảm giác y cứ ẩn ẩn hưng phấn là sao?
Chẳng lẽ lại muốn mượn cớ mà bỏ trốn?
***
Hạ: từ giờ hãy gọi anh là Đan- thích ngủ nướng- Kỳ Hoàn, hoặc là Đan- nói được mà làm không được- Kỳ Hoàn :))))