Do hai người đứng gần, Thẩm Dữ Hàm nghe được nội dung người bên kia hỏi hắn.
Đêm tân hôn còn muốn ra ngoài uống rượu sao?
Mà lúc này Đan Kỳ Hoàn mới hoàn toàn hiểu rõ Thẩm Dữ Hàm thật sự chỉ kêu hắn đi ngủ thôi, 1 tiếng “ông xã” kêu đến cả người hắn tê dại, nhưng lại khiến hắn cảm thấy sảng khoái, nghĩ cũng lạ, đáng lẽ hắn phải cảm thấy ghê tởm mới đúng, nhưng hắn không hiểu sao khi Thẩn Dữ Hàm xưng hô như vậy lại không có cảm giác không thoải mái, cũng không nghe ra y cố tình gọi như vậy.
Đan Kỳ Hoàn muốn nhìn xem Thẩm Dữ Hàm đang chơi trò gì.
Bỏ qua chuyện này, Thẩm Dữ Hàm còn muốn tiếp tục giúp hắn cởi áo khoát, Đan Kỳ Hoàn nói: “Tôi tự mình làm.”
Thẩm Dữ Hàm nói: “Được.” Kỳ thật y cũng không biết thói quen tắm rửa của Đan Kỳ Hoàn, không giúp được còn làm cản trở hắn.
Sau khi Đan Kỳ Hoàn tắm rửa xong, Thẩm Dữ Hàm đã ngồi ở trên giường, trên eo dắt một lớp chăn mỏng, trước mặt là một cuốn tạo chí, nhưng đôi mắt lâu lâu lại lén ngước lên nhìn hắn.
Thật sự chỉ chờ hắn đi ngủ, không muốn làm chuyện gì khác?
Sinh hoạt ngày thường của hắn vốn dĩ rất có quy luật, ngoại trừ lúc làm việc thì là ra ngoài cùng đám bạn uống rượu, thỉnh thoảng sẽ đi du lịch, không nghĩ đến vội vã kết hôn như vậy, càng chưa từng nghĩ đến sẽ ngủ cùng với Thẩm Dữ Hàm trên một chiếc giường.
Hắn đổi qua một bộ áo ngủ màu sắc không khác mấy so với bộ của Thẩm Dữ Hàm, sau khi lên giường, chỉnh đồng hồ báo thức trên di động, vẫn không tin Thẩm Dữ Hàm chỉ đơn thuần kêu hắn lên giường ngủ, hoặc là cùng hắn “ngủ”, muốn kéo dài mối quan hệ của bọn họ? Hay là muốn “sinh hoạt” mà không cần tình cảm?
Đan Kỳ Hoàn nhấn nút tắt đèn trần, mở đèn ngủ lên.
Trên người bọn họ đều chung một mùi sữa tắm, hương vị này khiến Thẩm Dữ Hàm vô cùng an tâm, y cất quyển tạp chí đi, dịch người xuống 1 chút, thẳng đến khi cái chăn đắp trên ngực, Thẩm Dữ Hàm còn nhích lại gần Đan Kỳ Hoàn một chút, y cho rằng Đan Kỳ Hoàn không nhìn thấy.
Y quay người sang muốn cùng Đan Kỳ Hoàn nói chuyện một chút.
Đan Kỳ Hoàn bị đôi mắt xinh đẹp nhìn, dù người đẹp không ở trong ngực, nhưng lại nằm cùng giường, lại là chồng chồng hợp pháp.
Từ lúc Thẩm Dữ Hàm gõ cửa phòng làm việc của hắn, liền cố ý hay vô tình đến gần hắn, nếu Đan Kỳ Hoàn còn nhìn không ra vậy không còn là đàn ông nữa, bị người đẹp như vậy quyến rũ, Thẩm Dữ Hàm thành công khiến hắn muốn cắn câu.
Đan Kỳ Hoàn xoay người nắm lấy cằm của Thẩm Dữ Hàm: “Quyến rũ tôi cả một buổi tối, nói đi, cậu muốn chơi cái gì?”
Bị hành động của hắn dọa nhảy dựng, Thẩm Dữ Hàm khẽ cắn môi, nhìn gương mặt phóng đại của Đan Kỳ Hoàn, sửng sốt một chút.
Cằm bị nắm lấy, không được thoải mái, y vô tội nói: “Cái…cái gì?”
“Không chỉ kêu tôi nghỉ ngơi, còn kêu tôi là “ông xã”, không phải muốn quyến rũ tôi hay sao?” Đan Kỳ Hoàn hạ thấp thân mình, đôi tay đè bên gối Thẩm Dữ Hàm, bị phản ứng của Thẩm Dữ Hàm chọc cười, liền cười nhẹ 2 tiếng.
Thẩm Dữ Hàm bị Đan Kỳ Hoàn hỏi mà đỏ cả mặt, lại thấy hắn cười mà có chút bối rối, đôi tay đẩy ngực hắn ra nói: “Tôi không…”
Mặc dù cũng có ý như vậy, chính là người hiện đại đều nói thẳng ra như vậy sao?
Có chút mất mặt nhưng y nhất định sẽ không thừa nhận.
“Vậy cậu kêu tôi nghỉ ngơi không phải là muốn tôi làm chút gì đó với cậu sao? Chỉ đơn giản là đi ngủ?” Đan Kỳ Hoàn nhìn mặt Thẩm Dữ Hàm dần dần đỏ lên, thầm nghĩ y đây là đang thẹn thùng sao? Liền xấu xa dán vào bên tai Thẩm Dữ Hàm mà thổi một hơi: “Là muốn như vậy có đúng hay không?”
Khí nóng chui vào vành tai, Thẩm Dữ Hàm hừ nhẹ một tiếng, rụt rụt cổ, khóe mắt nhiễm màu hồng nhạt vô cùng mê người, y né đầu qua một bên: “Anh đừng như vậy…”
Đan Kỳ Hoàn nghe tiếng hừ nhẹ của y thì cả người đều căng cứng, nhưng hắn lúc này đang cưỡi lên lưng cọp làm sao xuống, rõ ràng chỉ muốn đùa giỡn Thẩm Dữ Hàm một chút thôi, ai biết chính mình đối với y lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.
Đan Kỳ Hoàn hắng giọng nói: “Vậy tôi nên như thế nào?”
Một trận rùng mình qua đi, Thẩm Dữ Hàm quay đầu đối diện Đan Kỳ Hoàn: “Ông…ông xã.”
Nói thật, Đan Kỳ Hoàn vậy mà lại rất thích nghe y kêu ông xã, nhất thời ma xui quỷ khiến cúi đầu ngậm lấy đôi môi mê người kia.
Thẩm Dữ hàm lần đầu được thể nghiệm cảm giác bị người xâm lược, không chỉ đơn giản chạm vào, mà còn công lược thành trì.
Y…y bị hôn.
Không chỉ có hôn, ông xã y còn cắn đầu lưỡi của y.
Môi lưỡi giao nhau, thân thể ấm áp gần gũi làm y muốn bay lên, hô hấp ngày càng nhanh.
Nhưng cũng ngay tại thời điểm này lại đột nhiên ngưng lại, lý trí Đan Kỳ Hoàn đột ngột trở về, hắn buông Thẩm Dữ hàm ra, mày nhíu lại.
Thiếu chút nữa đã quên, người trong lòng Thẩm Dữ Hàm là Đan Kỳ Vân, chắc không phải đem hắn trở thành người thay thế Đan Kỳ Vân đi? 2 người bọn họ tuy không cùng mẹ, nhưng lại kế thừa nét giống ba, nhìn kỹ sẽ có vài phần tương tự.
Thẩm Dữ Hàm có chút ngốc, đột nhiên lại bị đẩy ra.
Đan Kỳ Hoàn xốc chăn xuống giường, đưa lưng về phía Thẩm Dữ Hàm, giọng nói lạnh lùng trước nay chưa từng có: “Tôi đến phòng kế bên ngủ.”
Thẩm Dữ Hàm lật đật ngồi dậy.
Đan Kỳ Hoàn mở cửa, trước khi đóng của lại thấy được vẻ mờ mịt của Thẩm Dữ Hàm, hắn vẫn đóng cửa lại.
Thẩm Dữ Hàm không biết nên làm gì bây giờ, nước mắt vội vã rơi xuống chiếc chăn cưới màu đỏ, y phát hiện thì ra mình bị Đan Kỳ Hoàn chán ghét, lúc hắn đẩy y ra, đôi mắt rõ ràng mang theo phiền chán.
Rất khó tin, nửa phút trước bọn họ còn làm chuyện thân mật, thì ra căn phòng trống rỗng nguyên bản lại lạnh như vậy.
Ngầy đầu tiên đến thế giới này y không khóc, biết được mình phải rời xa cha mẹ cũng không khóc, rời xa nơi chốn quen thuộc cũng không khóc, nhưng khi Đan Kỳ Hoàn đối xử lạnh lùng với y như vậy y liền thấy khổ sở, cảm thấy cực kỳ oan ức.
Y cũng không muốn lấy chồng.
Y cũng không muốn đến thế giới này.
Y đáng lẽ chết rồi, vì cái gì còn tồn tại.
Càng oan ức nước mắt rơi càng nhiều, y không khống chế được chính mình muốn khóc.
Y chính là ca nhi trưởng của Trung Dũng hầu, y không khóc.
Y là ca nhi kiên cường nhất.
“Ô…ô…ô…ô…………”
Xuống dưới lầu rót ly nước uống, Đan Kỳ Hoàn vừa sửa sang lại suy nghĩ vừa bước lên lầu liền nghe được âm thanh nức nở truyền từ trong phòng, bước chân đang muốn trở về phòng mình của Đan Kỳ Hoàn trở lên bất động.
Thẩm Dữ Hoàn đang khóc bởi vì hắn rời đi?
Y tại sao lại muốn khóc?
Tiếng khóc cũng không kéo dài lâu lắm liền ngừng lại, Đan Kỳ Hoàn đứng ngoài nghe lén, cảm thấy giờ phút này mình giống như tên biến thái.
Trong đầu lại hiện lên đôi mắt xinh đẹp vô tội kia, thời điểm nhìn nhau bên trong chỉ có ảnh của chính mình, làm ra vẻ như chỉ nhìn thấy chính mình mà thôi.
Đan Kỳ Hoàn lại đẩy cửa bước vào.
Mà lúc này Thẩm Dữ Hàm đêm chăn bọc chính mình thành một khối ở trên giường.
Đan Kỳ Hoàn muốn làm gì? Muốn chính tay đánh mình sao?
Lúc này cho dù nói cái gì hay làm cái gì đều không đúng.
Đan Kỳ Hoàn đặt ly ấm xuống, kéo chăn ra nằm vào vị trí của mình hồi nãy, Thẩm Dữ Hàm đưa lưng về phía hắn tiếp tục che đầu.
“Cậu đừng che đầu ngủ.” Đan Kỳ Hoàn vừa tắt đèn vừa nói.
Nhưng Thẩm Dữ Hàm không để ý đến hắn.
Đan Kỳ Hoàn nói: “Xin lỗi, cậu đừng khóc.”
Trong chăn truyền đến một âm thanh rầu rĩ, Thẩm Dữ Hàm còn mang theo chút nức nở trong giọng nói trả lời: “Tôi không khóc.” May mắn là trong phòng khá tối, không thấy được mặt y.
Trong lòng Đan Kỳ Hoàn nói còn sĩ diện nha, nhưng không nói thẳng ra, vừa rồi thật sự là hắn không đúng.
Thẩm Dữ Hàm cũng không nghĩ tới Đan Kỳ Hoàn còn quay trở về phòng ngủ, y có chút tức giận, không để ý hắn, nghiêng người ngủ.
Không khí đang tốt đẹp bị chính Đan Kỳ Hoàn phá hư, rõ ràng vừa rồi hắn là người chiếm lý, hiện tại lại không như vậy, cho nên hắn mở cửa tiến vào làm gì? Tự mình làm khổ mình.
Đan Kỳ Hoàn kéo chắn trên đầu Thẩm Dữ Hàm xuống: “Trùm chăn rất ngợp, không thể hô hấp.”
Chăn của Thẩm Dữ Hàm bị hắn kéo xuống, nhưng vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, hít hít cái mũi.
Đôi mắt vì khóc mà mệt mỏi, lại ngáp một cái, buổi sáng bị kêu dậy sớm, hiện tại đã trễ, áp lực trước giờ do khóc mà phát tiết ra được một nửa, thể xác và tinh thần mệt mỏi, mơ mơ màng màng liền ngủ rồi.
Một phút im lặng trôi qua, Đan Kỳ Hoàn còn đang suy nghĩ nên nói gì cho bớt xấu hổ, nhưng lại nghe được tiếng hít thở vững vàng của Thẩm Dữ Hàm.
Đan Kỳ Hoàn không tiếng động mà cười một cái, ngủ cũng rất nhanh, như vậy cũng tốt.
Buồn ngủ đại khái cũng lây đi, hắn cũng muốn đi ngủ rồi.
Một ngày muôn màu muôn vẻ cuối cùng cũng được coi như kết thúc viên mãn.
Hôm sau.
Thẩm Dữ Hàm bị đánh thức bởi một loạt tiếng chuông báo thức, là chuông báo từ di động của Đan Kỳ Hoàn.
Mắt y nửa nhắm nửa mở, bị vật gì đó cản lại, trán của y đặt trên đầu vai của Đan Kỳ Hoàn, mà Đan Kỳ Hoàn lại không hề bị tiếng chuông báo đánh thức.
Chuông báo liên tục vang lên, Thẩm Dữ Hàm giãy giụa một chút liền tỉnh.
Thật ra tiếng chuông không quá lớn nhưng Thẩm Dữ Hàm lại bị làm phiền không ngủ lại được.
Y đang muốn đẩy đẩy Đan Kỳ Hoàn, kêu hắn dậy tắt chuông thông báo đi, Đan Kỳ Hoàn lại tự mình vương tay, mắt không hề mở mà chuẩn xác sờ đến di động, tắt chuông. Thẩm Dữ Hàm còn nằm trong chăn, vừa mới xoa đôi mắt chuẩn bị rời giường, đột nhiên bị Đan Kỳ Hoàn trở tay ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực.
Thẩm Dữ hàm một chút cũng không dám động, đầu Đan Kỳ Hoàn còn để ở bên cổ y, hơi thở ấm áp phả ra, có chút ngứa.
Bị hơi thở của Đan Kỳ Hoàn vây lấy, cơn buồn ngủ của Thẩm Dữ Hàm lại lập tức trở về, ngủ mơ mơ màng màng một chút thì chuông báo thức lại lần nữa vang lên, quá trình này lặp đi lặp lại 3 lần, Thẩm Dữ Hàm tỉnh hoàn toàn, Đan Kỳ Hoàn cũng nửa tỉnh.
Đôi mắt vừa mở ra, nhìn thấy đầu tiên chính là một đôi mắt xinh đẹp khác, sau đó là khuôn mặt tựa như trong mơ.
Thu hồi ký ức, Đan Kỳ Hoàn cuối cùng cũng đã tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt trắng nõn của Thẩm Dữ Hàm nhiễm một màu hồng nhạt, y nhỏ giọng nói: “Anh buông tôi ra.”
Đan Kỳ Hoàn lập tức buông đôi tay đang ôm lấy Thẩm Dữ Hàm, lùi lại một chút, Thẩm Dữ Hàm lập tức vén chăn ra, chạy đến phòng vệ sinh, y đã nghẹn nãy giờ rồi.
Giải quyết vấn đề cá nhân xong, Thẩm Dữ Hàm rửa mặt sạch sẽ.
Khi ra tới, Đan Kỳ Hoàn đang đứng ngay cửa sổ sát đất nghe điện thoại, nghe thấy âm thanh mở cửa, theo tiếng động nhìn qua, liền tắt điện thoại. Đan Kỳ Hoàn nói với Thẩm Dữ Hàm: “Anh cả cùng chị hai sẽ đến đây dùng bữa sáng với chúng ta, họ muốn gặp cậu.”
Thẩm Dữ Hàm gật đầu: “Được.”
Vấn đề tối hôm qua, hai người đều không nhắc đến.
10 phút sau, bọn họ xuống lầu.
Trải qua hôn lễ ngày hôm qua, Thẩm Dữ Hàm cũng không còn khẩn trương nữa, biết rằng ở thế giới này nam nữ ở chung không có nhiều kiêng kị.
Đan Kỳ Hoàn cùng Thẩm Dữ Hàm tiến vào phòng khách.
Đan Kỳ Viễn đã 40 tuổi còn Đan Kỳ Băng thì khoảng 35-36, đều đã kết hôn, vừa gặp mặt đã tặng cho Thẩm Dữ Hàm 1 cái bao lì xì, Đan Kỳ Viễn tương đối nghiêm túc, nói: “Hai đứa về sau nhớ sống tốt với nhau.”
Đan Kỳ Băng là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô cũng đồng thời dặn dò Thẩm Dữ Hàm: “Hôm qua chưa kịp nói chuyện, hôm nay cố ý tới đây một chuyến, về sau có gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh chị.”
Thẩm Dữ hàm hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.
Thái độ của anh cả và chị hai rất bình thường, Thẩm Dữ Hàm có thể cảm giác thái độ của họ tương đối lạnh nhạt, cùng Đan Kỳ Hoàn cũng không quá thân thiết.
Người tới không ngừng, ngoại trừ anh cả Đan Kỳ Viễn và chị hai Đan Kỳ Băng, còn có người mà hình như Thẩm Dữ Hàm đã gặp ngày hôm qua.
Hắn ta hướng Đan Kỳ Hoàn và Thẩm Dữ Hàm cười nói: “Chào anh Hoàn, chào anh dâu.”
Đan Kỳ Hoàn không nhịn được lên tiếng hỏi Đan Kỳ Vân: “Sao cậu cũng đến đây?” Giọng nói lạnh nhạt không ít.
Đan Kỳ Vân nói: “Tối qua cùng anh cả và chị hai trở lại nhà chính, em lái xe thuận tiện chở họ qua đây.”
Thật ra hắn ta để ý chính là thái độ điềm tĩnh của Thẩm Dữ Hàm hôm qua dành cho hắn, mới chủ động làm tới xế chạy tới đây.
Trong lúc nói chuyện, Đan Kỳ Vân nhìn Thẩm Dữ Hàm đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Đan Kỳ Hoàn.
Thẩm Dữ hàm nhỏ giọng hỏi Đan Kỳ Hoàn: “Tôi nên xưng hô thế nào đây?”
Đan Kỳ Hoàn ngạc nhiên, Thẩm Dữ Hàm không nhớ Đan Kỳ Vân sao? Vậy mà lại hỏi hắn xưng hô như thế nào? Liền tùy tiện nói một cái, muốn xem Thẩm Dữ Hàm trả lời như thế nào: “Đan Kỳ Vân, em chồng.”
À thì ra đây là Đan Kỳ Vân, nhớ đến trước đây “Thẩm Dữ Hàm” có khúc mắt tình cảm với người này, mà hiện giờ y là người đã có chồng, Thẩm Dữ hàm lại nhích gần Đan Kỳ Hoàn hơn.
Y không mang theo bất cứ tình cảm nào, chào hắn: “Em chồng, xin chào.”
Đan Kỳ Vân: “………” Trước đây không phải gọi hắn là anh Kỳ Vân sao?
***
Hạ: Đêm đầu tiên ở chung mà dám chọc vợ khóc rồi, đáng đánh!