Thẩm Dữ Hàm đi đến thế giới này còn chưa tới 10 ngày, chỉ mới đi qua 2 nơi, một nơi là bệnh viện chỉ mới ở không tới 1 tiếng đồng hồ, một nơi là căn biệt thự trước khi kết hôn, bởi vì toàn bộ đều bị vệ sĩ nhìn chằm chằm, cơ hội ra khỏi cửa đều không có đừng nói chi là cùng người khác tiếp xúc.
Giao lưu nhiều nhất chính là cùng với người không lúc nào cho y sắc mặt tốt- chị Kiều, hiện tại, không cần cùng chị ta tiếp xúc nữa.
Tài xế đưa Đan Kỳ Hoàn cùng Thẩm Dữ Hàm về nhà của Đan Kỳ Hoàn.
Đêm nay đáng lẽ bọn họ phải về nhà chính của Đan gia, buổi sáng ra phải kính trà cho người lớn, nhưng mẹ ruột của Đan Kỳ Hoàn tin Phật, thường làm bạn với nhang đèn, nhiều năm trước đã không ở cùng với Đan Thiên Phong, cho nên việc kính trà hôm sau cũng được lược bỏ luôn.
Quyết định này vô luận là đối với Đan Kỳ Hoàn hay Thẩm Dữ Hàm đều là chuyện tốt, người trước cảm thấy bớt việc, người sau căn bản không biết.
Trên đường về nhà, Đan Kỳ Hoàn ngồi bên cạnh Thẩm Dữ Hàm nghỉ ngơi, thẳng đến khi xe dừng lại mới mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn thanh tỉnh, nửa điểm cũng không giống với người vừa mới ngủ dậy.
Đan Kỳ Hoàn biết trước đây Thẩm Dữ Hàm đã tiêu sạch toàn bộ tài sản mà trưởng bối để lại cho y, lại cùng tiểu thư nhà giàu tranh giành tình cảm, cho rằng bản thân mình đối với y vô cùng chán ghét, nhưng khi hắn nhìn đến Thẩm Dữ Hàm 2 tay đặt lên đầu gối, dáng ngồi đoan chính, ngoan ngoãn, không có chút tật xấu nào vậy mà lại không thấy phản cảm.
Thẩm Dữ Hàm theo Đan Kỳ Hoàn xuống xe, tài xế sau khi đưa bọn họ đến nơi liền lái xe đi.
Y ngẩng đầu lên đánh giá nơi ở sau này của mình.
Trước cửa có một ngôi nhà nhỏ, một ít cây cỏ hoa lá, có phòng bằng kính trong suốt, sắc trời đã về chiều, mặt trời dần lặn xuống, nhìn không rõ bên trong có cái gì, cùng với nơi y ở phía trước có độ lớn không giống nhau.
Bọn họ đi vào căn nhà ở phía sau, đèn hai bên tự động sáng lên, không cần người làm phải đi châm đèn, Thẩm Dữ Hàm lại lần nữa cảm nhận trí tuệ của người hiện đại.
Mấy ngày trước ở biệt thự kia, Thẩm Dữ Hàm mặc dù bị các sản phẩm hiện đại làm cho ngạc nhiên nhưng vẫn kiềm chế được tâm trạng, mặc dù tận đáy lòng cảm phục đến đâu thì trên mặt vẫn luôn giữ được vẻ bình tĩnh.
Đan Kỳ Hoàn đi phía trước cũng không phát hiện được nét ngạc nhiên trong mắt Thẩm Dữ Hàm.
Đi theo vào nhà, Đan Kỳ Hoàn thay giày, y cũng thay giày, học theo hắn.
Khi bọn họ tiến vào, đèn phòng khách đã được bật sáng, trong nhà Đan Kỳ Hoàn có người khác?
Lúc này từ trong bếp, một người phụ nữ hơn 50 tuổi bước ra, bà tới hỏi Đan Kỳ Hoàn muốn dùng cơm khi nào?
Đan Kỳ Hoàn gật đầu, giới thiệu với Thẩm Dữ Hàm: “Đây là dì Vương, ngày thường phụ trách nấu ăn trong nhà.”
Biết mình hiểu lầm, Thẩm Dữ Hàm vừa mới nảy sinh sự cảnh giác lại rụt trở về, chào hỏi dì Vương, đã hiểu rõ dì chỉ ở đây để nấu cơm thôi.
Đan Kỳ Hoàn nói: “Ăn cơm trước đi.”
Dì Vương nghe xong liền quay trở vào nhà bếp.
“Tôi muốn rửa tay.” Thẩm Dữ Hàm nỗ lực dùng cách nói hiện đại để nói chuyện, y không dám nói nhiều, sợ bại lộ thân phận sẽ bị đạo sĩ bắt đi.
Đan Kỳ Hoàn chỉ rõ vị trí nhà vệ sinh cho Thẩm Dữ Hàm, y rửa tay xong liền đi ra.
Vài phút sau, hai người ngồi đối diện nhau trước một chiếc bàn ăn bằng cẩm thạch trơn bóng.
Thẩm Dữ Hàm đã đói bụng từ sớm, cả ngày chưa ăn được gì nhiều, dạ dày trống rỗng, nhìn đến một bàn đồ ăn, hai mắt tỏa sáng.
Đan Kỳ Hoàn ngồi đối diện Thẩm Dữ Hàm, nhìn y uống hết chén canh, không nhanh không chậm, cũng không phát ra âm thanh gì, tuy rằng y phá của nhưng xem ra vẫn có gia giáo.
Dùng xong bữa tối, dì Vương dọn dẹp xong liền đi, sáng mai mới trở lại.
Trong nhà chỉ còn lại 2 người bọn họ, không gian vô cùng yên tĩnh.
Đan Kỳ Hoàn dẫn Thẩm Dữ Hàm đến phòng ngủ, hành lý của y đã kêu chị Kiều đóng gói gửi đến đây trước, hiện tại đặt ở trên lầu.
Phòng ngủ sáng ngời rộng rãi, cử sổ sát đất còn dán hai chữ song hỷ, hắn nhìn thấy lại có cảm giác kỳ quái, chắc là thấy không được khỏe.
Thẩm Dữ Hàm lúc này mới nhớ tới hình như không có náo động phòng: “Không cần náo động phòng sao?”
[Theo Straits Times, nghi lễ náo động phòng (nao dong fang) cho phép những người bạn của cô dâu, chú rể bày những trò vui để chọc phá họ vào trước đêm tân hôn. Nghi lễ có từ đời nhà Hán, cách đây hơn 2.000 năm.]
Những người bạn tốt của Thẩm Dữ Hàm đã từng nói qua về ý nghĩa của việc náo động phòng, thời điểm khăn voan được vén lên liền có thể nhìn thấy diện mạo tân lang so với trong tưởng tượng của mình có giống nhau hay không.
Bạn y nói về sau nhất định phải gả cho người mà mình thích, hoặc ít nhất diện mạo cũng phải hợp mắt một chút.
Khi đó Thẩm Dữ Hàm cũng không nghĩ nhiều, bởi vì y cũng chưa tưởng tượng được hôn nhân của mình sẽ như thế nào.
Đan Kỳ Hoàn không theo y vào phòng, vẫn đứng ở cửa nói: “Cậu cảm thấy tình huống của chúng ta thích hợp để náo động phòng không?”
Thẩm Dữ Hàm: “Vậy sao lúc trước anh nói có?”
Đan Kỳ Hoàn: “Lừa cậu thôi, không nghĩ tới cậu lại tin thật.”
Bị hắn cười như không cười mà nhìn, mặt Thẩm Dữ Hàm hơi nóng, tim đều đập loạn, trượng phu của y cười lên thật quá anh tuấn, so với những nam nhân mà y gặp qua càng anh tuấn hơn.
Nghe nói nam nữ ở hiện đại đều là song phương đồng thời thích nhau mới tiến đến việc kết hôn, trở thành vợ chồng, mà trường hợp của họ lại đặc biệt, yêu cầu của náo động phòng chính là không khí vui vẻ, mà giữ bọn họ lại có một “Đan Kỳ Vân”, đúng là không thích hợp.
Đan Kỳ Hoàn dường như nghe ra trong giọng nói của Thẩm Dữ Hàm có chút mất mát, lại nghi ngờ có phải mình suy nghĩ nhiều hay không, hắn không muốn tiếp tục nghĩ nữa, không muốn có bất kỳ dây dưa nào.
“Có chuyện gì thì tìm tôi.” Đan Kỳ Hoàn nhìn đồng hồ, “tôi ở thư phòng lầu 2, cậu tắm rửa trước đi.”
Thẩm Dữ Hàm nhìn qua đồng hồ Tây Dương ở tủ đầu giường, thời gian còn sớm, chắc là Đan Kỳ Hoàn còn có công việc phải xử lý, liền cho rằng hắn muốn y tắm rửa chải đầu trước, sau đó mới cùng nhau nghỉ ngơi.
Y kỳ thật có chút khẩn trương, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, trước khi xuất giá, nhũ mẫu đã nói với y chút chuyện khi động phòng, cùng với việc lấy lòng trượng phu như thế nào, lúc ấy nghe xong y liền đỏ bừng mặt, chỉ giả bộ trấn định mà thôi.
Hiện tại nghĩ đến chuyện chính mình sắp trải qua, toàn thân đều không được tự nhiên.
May mắn Đan Kỳ Hoàn cũng không vội vã muốn làm chuyện này, y cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có thể lợi dụng thời gian tắm rửa để chuẩn bị tâm lý.
Với y mà nói, đó là nghĩa vụ mà thê tử mới về nhà chồng phải thực hiện.
Đan Kỳ Hoàn xoay người lên lầu 2, hắn đúng thật có chuyện cần xử lý, chỉ là hắn không ngờ khi hắn rời đi, Thẩm Dữ Hàm lại đang che khuôn mặt đỏ bừng của mình ở phía sau.
Mấy cái vali mà tam phu nhân cho người thu xếp gửi qua đây đều là đồ vật riêng tư của Thẩm Dữ Hàm, giấy chứng nhận cùng quần áo.
“Thẩm Dữ Hàm” chỉ để lại cơ thể cho Thẩm Dữ Hàm, tiền bạc nhà cửa đều không có, ngay cả bạn bè cũng không luôn, đại diện nhà họ Thẩm hôm nay tham dự hôn lễ cũng không biết là họ hàng thân thích gì, không hiểu nhà họ Đan tìm ở đâu ra, đối phương cũng không nói chuyện với Thẩm Dữ Hàm, y đương nhiên càng không biết, bản thân mình còn lo không xong, hiển nhiên quan hệ thân thích gì đó lại càng không cần nhắc đến.
Thẩm Dữ Hàm đem quần áo không tính là nhiều lắm của mình bỏ vào trong tủ, đem giấy chứng nhận cất vào ngăn kéo, sau đó mới lấy đồ ngủ vào phòng tắm, cũng may những đồ vật sử dụng trong phòng tắm đều tương đối giống nhau, y cũng không có không thích ứng được.
Rửa mặt xong, Thẩm Dữ Hàm thuận tiện lau khô tóc, ngồi ở trên giường một chút, đồng hồ Tây Dương trên tủ đầu giường đã chỉ 10 giờ, y nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt, Đan Kỳ Hoàn vẫn chưa có trở về.
Thẩm Dữ Hàm nhìn chính mình đang mặc áo ngủ, đi đến cạnh cửa, trong phòng không có người khác, y mặc như vậy đi tìm Đan Kỳ Hoàn chắc là không có vấn đề gì đâu.
Ở trước mặt trượng phu của mình mà rụt rè quá cũng không tốt, y cũng đã từng nghe ca nhi đã kết hôn nói qua cuộc sống sau kết sau như thế nào, quá rụt rè sẽ không được trượng phu yêu thích, bọ họ lại càng thích yêu tinh nhỏ biết cách xử sự ở bên ngoài, vì để làm trượng phu thích mình, vị ca nhi kia còn lặng lẽ xem thật nhiều tiểu thuyết, hiệu quả thật tốt.
Thẩm Dữ Hàm cũng không phải chưa thấy qua anh chị em họ của trượng phu, nếu bàn về dung mạo cùng khí chất, hầu như đều không bằng Đan Kỳ Hoàn, sau khi trọng sinh, trượng phu càng anh tuấn bất phàm hơn so với tưởng tượng của y, này coi như trời cao chiếu cố, y cũng không có gì bất mãn.
Y lấy hết can đảm, cở ra một nút trên áo ngủ, đi lên thư phòng trên lầu 2.
Vốn dĩ Đan Kỳ Hoàn có công việc, nhưng hôm nay có chút mệt, mở máy tính ra xem tài liệu, những vẫn chưa xem được bao nhiêu, lại ở trong nhóm chat xem những video ngắn trong hôn lễ mà bạn bè đăng lên, có thằng bạn còn trêu chọc hắn lúc nào cũng che chở cho Thẩm Dữ Hàm, mỗi khi chuẩn bị tiến hành nghi thức nào đó đều nắm tay y, cực kỳ giống tình yêu chân chính.
Đan Kỳ Hoàn kêu bọn họ cút đi, hắn chỉ là không muốn bị Thẩm Dữ Hàm chậm chạp kéo chân sau của hắn, dù sao thì hắn cũng muốn buổi hôn lễ nhanh chóng kết thúc.
Nguyên nhân Thẩm Dữ Hàm phát ngốc, có thể là do Đan Kỳ Vân ở dưới sân khấu nhìn lên chăng?
Trong nhóm, mọi người đều nói muốn đi uống thêm, ban ngày uống còn chưa có đã, bọn họ hỏi Đan Kỳ Hoàn muốn đi không, Đan Kỳ Hoàn suy nghĩ cũng không có việc gì làm, liền nói đồng ý.
Sau khi nhắn tin trả lời “có thể”, chuẩn bị đi ra cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trong nhà không có người khác, người gõ cửa phòng hắn chỉ có thể là Thẩm Dữ Hàm.
Đan Kỳ Hoàn đã mặc xong áo khoát, “Vào đi, cửa không khóa.”
Hắn vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thẩm Dữ Hàm trên người mặc bộ áo ngủ bằng lụa xanh đang đứng ở cửa, có chút bất an mà nhìn hắn, Thẩm Dữ Hàm mặc áo ngủ so với ban ngày nhìn còn nhỏ hơn, gương mặt nhỏ xíu, tóc bị gió thổi xù lên, làm tăng thêm chút nhu hoà, trên mặt cũng không có trang điểm gì, hiện tại chính là gương mặt thật của y.
Không thể không nói, Thẩm Dữ Hàm lớn lên rất phù hợp với tiêu chuẩn ưa thích của Đan Kỳ Hoàn, đôi mắt, cái mũi, cái miệng đều phù hợp với hình mẫu lý tưởng của hắn.
Trong mắt Thẩm Dữ Hàm có chút lo lắng: “Trời tối rồi, anh còn muốn ra ngoài sao?” Y chú ý lúc họ về nhà Đan Kỳ Hoàn không có mặc áo khoác, bây giờ lại mặc nó lên.
Đan Kỳ Hoàn vốn có thể hợp tình hợp lý nói muốn ra ngoài, nhưng khi nhìn vẻ mặt lo lắng của Thẩm Dữ Hàm, lời nói đến bên miệng liền sửa lại thành: “Không có.”
Thẩm Dữ Hàm do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi chờ anh.”
Đại khái là lời nói này quá chủ động, y nói xong liền lập tức quay trở về phòng.
Đan Kỳ Hoàn nhìn cửa mở, Thẩm Dữ Hàm vừa mới nói chờ hắn?
Chờ hắn làm gì?
Có chuyện muốn nói với hắn mà không tiện mở miệng sao?
Đan Kỳ Hoàn nhét di động vào túi, đi theo sau Thẩm Dữ Hàm xuống lầu, muốn nghe xem y muốn nói gì với mình, phân rõ giới hạn việc ai nấy lo hay là muốn cùng hắn ly hôn, hắn đều có thể tiếp thu, dù sao kết hôn cũng là chuyện ba hắn muốn, hai người vốn không có chút tình cảm nào.
Mà lúc này, Thẩm Dữ Hàm lại khẩn trương, lúc nãy đúng là một chút rụt rè cũng không có.
Thẩm Dữ Hàm không đóng cửa, ngồi trên ghế sô pha trong phòng, trong lòng dường như cũng bồn chồn, không biết Đan Kỳ Hoàn có cảm thấy hành vi lúc nãy của y quá mức phóng đãng hay không, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình không làm như vậy.
Suy nghĩ lung tung rối loạn một lúc thì Đan Kỳ Hoàn về tới phòng.
Dựa theo tập tục bố trí phòng tân hôn, bốn mặt tường đều trang trí theo phong cách vui vẻ, còn treo màng có thêu long phượng bằng chỉ vàng, ngụ ý long phượng trình tường, giường ở chính giữa còn được trang trí một hình trái tim thiệt to.
[Long phượng trình tường (Rồng, phượng báo điềm lành) khi nói về hạnh phúc lứa đôi, sự may mắn, thịnh vượng về công danh, tài lộc và địa vị xã hội]
Đan Kỳ Hoàn vừa bước vào, Thẩm Dữ Hàm liền khẩn trương đứng lên, y đi qua đem cửa phía sau Đan Kỳ Hoàn đóng lại.
“Tìm tôi có việc gì?” Đan Kỳ Hoàn không biết y muốn gì, xoay người cũng y đối mặt.
Cùng Đan Kỳ Hoàn đứng chung một chỗ, Thẩm Dữ Hàm mới cảm giác được hắn cao hơn mình rất nhiều, giống như có thể bao phủ toàn bộ cơ thể y.
Thẩm Dữ Hàm nửa cúi đầu, ám chỉ hắn: “trời tối rồi.”
“Ừ?” Đan Kỳ Hoàn cho rằng chính mình nghe lầm, Thẩm Dữ Hàm là có ý kia sao?
Thẩm Dữ Hàm khẩn trương đứng trước mặt Đan Kỳ Hoàn, duỗi tay chuẩn bị cởi áo khoát tây trang cho hắn.
Đan Kỳ Hoàn cực kỳ khó chịu khi người khác đụng chạm vào hắn, nghĩ muốn đẩy tay y ra, nhưng hôm nay hắn nắm tay y cũng không ít, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương không buông ra: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Thẩm Dữ Hàm nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng đỏ hỏi hắn: “Ông xã, anh muốn nghỉ ngơi không?”
Ở nơi này cách gọi tướng công chính là như vậy đi.
Y nói đủ rõ ràng, dùng hết toàn bộ khí lực 20 năm qua của y.
Đan Kỳ Hoàn bị kêu đến cả người khẽ rung, da đầu có chút căng, hắn nhìn thẳng vào 2 mắt của Thẩm Dữ Hàm, muốn nhìn ra chút âm mưu gì từ đôi mắt ấy, nhưng đôi mắt đối phương lại xinh đẹp sạch sẽ, chỉ mang theo chút nghi hoặc, khóe mắt vì thẹn thùng mà hơi đỏ lên.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động gọi đến đánh vỡ sự im lặng giữa hai người.
Đan Kỳ Hoàn buông tay Thẩm Dữ Hàm, từ tỏng túi lấy điện thoại ra xem.
Lưu Thản đợi hồi lâu vẫn không thấy Đan Kỳ Hoàn trả lời, gọi hỏi hắn: “Cuối cùng là có đi uống rượu hay không?”
Đan Kỳ Hoàn nhìn xuống thấy Thẩm Dữ Hàm đang nhìn chằm chằm ngực hắn, phát hiện tai y đang đỏ vì xấu hổ, tâm tình sung sướng nói: “Không đi.”
***
Hạ: Chưa thích nhau mà vợ nói gì cũng nghe rồi...