Tam phu nhân nôn nóng mà gọi điện thoại cho Đan Kỳ Hoàn, bà đến phòng nghỉ tìm Thẩm Dữ Hàm mà không gặp, hỏi vệ sĩ mới biết là có người mang y đi rồi, cho rằng y nhất thời lâm trận bỏ trốn, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.
“Thẩm Dữ Hàm không có ở đây, hôn lễ làm sao mà tiến hành?”
Lúc này Đan Kỳ Hoàn cùng với Thẩm Dữ Hàm còn chưa đi đến thang máy, nói: “Y đang ở chỗ tôi, hôn lễ vẫn sẽ cử hành đúng hạn.”
Tam phu nhân vỗ ngực: “Sao lại chạy đến chỗ của cậu?”
Đan Kỳ Hoàn: “Có người dẫn y đến đây.”
Tam phu nhân trấn định nói: “Được, tôi biết rồi, vậy 2 người các cậu mau chỉnh trang lại chút rồi xuống đi, khách chuẩn bị đến rồi.”
Đan Kỳ Hoàn đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.
Chị Kiều hỏi tam phu nhân: “Phu nhân, tôi đã hỏi vệ sĩ, có một người trẻ tuổi đến đây, là hắn dẫn Thẩm Dữ Hàm đi, bọn họ tưởng là người của chúng ta, nên mới để y đi.”
Tam phu nhân tức giận nói: “Thật là… có một người mà cũng quản không tốt, thiếu chút nữa là chuyện xấu xảy ra rồi, cũng may Đan Kỳ Hoàn đem người trở lại, bằng không hôn lễ này sẽ bị người ta chê cười, lúc đó tôi biết giải thích như thế nào với lão gia đây.”
Chị Kiều cuối đầu nghe giáo huấn: “Là tôi không làm tròn bổn phận.”
Tam phu nhân cũng không có ý trách cứ chị: “Được rồi, may là không xảy ra vấn đề, chút nữa tôi đi tìm Kỳ Vân, khiến nó cách xa Đan Kỳ Hoàn và Thẩm Dữ Hàm ra, miễn cho gặp mặt lại xấu hổ.”
Bà sợ ánh nhìn của Thẩm Dữ Hàm dành cho con bà quá mức mờ ám, làm mất thể diện nhà họ Đan.
Đôi tân lang chỉ cần đứng trước sảnh đón khách khoảng nửa giờ là được.
Đan Kỳ Hoàn cũng không phải là con trưởng của nhà họ Đan, hắn là con của đại phu nhân, chính là con của vợ cả của Đan Thiên Phong, nhà họ Đan cưới vợ cho con một cách đàng hoàng, khách khứa đến tham dự buổi lễ đều là những nhà có quan hệ không tồi với nhà họ Đan hoặc là đối tác của họ, việc tham dự là rất cần thiết.
Đại phu nhân sinh được 4 người con, Đan Kỳ Hoàn là đứa con thứ ba, phía trên có 1 anh trai, 1 chị gái, phía dưới có thêm 1 em trai.
Bên cạnh bọn họ còn có một nhóm người chuyên môn thu lễ vật, ghi nhớ danh mục quà do khách mời tặng.
Anh chị của hắn đều đến, bên trong giúp hắn tiếp đãi khách, em trai là minh tinh, còn ở trên máy bay, muộn một chút mới đến, kỳ thật Đan Kỳ Hoàn nghĩ bọn họ không đến cũng được, đây không phải là hôn lễ mà hắn muốn.
Thẩm Dữ Hàm nhìn đến những người xa lạ, trong lòng vừa lo sợ lại vừa tò mò, y đứng cùng chỗ với Đan Kỳ Hoàn, có lẽ bởi vì chuyện vừa rồi, cảm giác Đan Kỳ Hoàn rất an toàn, liền đứng sát Đan Kỳ Hoàn một chút.
Bỗng nhiên có một nhóm các cô gái trẻ tiến đến, các cô có quen biết với Đan Kỳ Hoàn, một hai phải cùng chú rể chụp ảnh, Đan Kỳ Hoàn cũng không có cự tuyệt, chỉ là lúc quay đầu lại mới phát hiện Thẩm Dữ Hàm đã đứng sát bên người hắn, hai tay gắt gao nắm chặt.
Đan Kỳ Hoàn hỏi y: “Không thoải mái?”
Thẩm Dữ Hàm lắc đầu: “Không.” Sau đó lại nói thêm một câu: “Đông người, chúng ta còn phải đứng thêm bao lâu nữa?”
Đan Kỳ Hoàn ngẫm nghĩ Thẩm Dữ Hàm hôm nay có vẻ rất ngoan ngoãn: “Tầm 10 phút nữa.”
Hai người lặng lẽ nói chuyện với nhau, tam phu nhân cùng chị Kiều đã tới, thay Đan Kỳ Hoàn tiếp đãi khách, sau đó những gì mà bà lo lắng cuối cùng vẫn tới.
Mà Thẩm Dữ Hàm nhìn đến đôi nam nữ còn lại đang đi tới, y nở một nụ cười nhẹ tiếp đón họ giống như những người khách nãy giờ, phối hợp dựa theo người trước mặt, chắc là một đôi vợ chồng, thái độ giống nhau.
Thẳng đến khi người kia hô lên: “Anh Kỳ Hoàn, tân hôn vui vẻ.”
Vị tiểu thư kế bên cũng đồng dạng nở nụ cười, nói ra lời chúc phúc.
Mà lúc này, mọi người vô cùng khẩn trương, sợ Thẩm Dữ Hàm đột nhiên nhào qua, nhưng thái độ của y lại bình tĩnh, đối mặt với họ giống như những vị khách khác, cảm xúc không có biến hóa gì lớn.
Đan Kỳ Hoàn gật đầu: “Cám ơn, 2 người vào trong ngồi đi.”
Hắn lại lần nữa dùng dư quang liếc nhìn Thẩm Dữ Hàm, phát hiện y không có một chút phản ứng nào, trước đây còn vì Đan Kỳ Vân mà đòi sống đòi chết, như thế lại đột nhiên đổi tính, giống như là không quen biết nhau.
Thẩm Dữ Hàm đang có kế hoạch gì?
Tam phu nhân vô cùng lo lắng, đến khi nhìn Đan Kỳ Vân đi vào trong phòng tiệc mới thở dài nhẹ nhõm.
Cô gái ôm cánh tay của Đan Kỳ Vân, hỏi hắn: “Anh, không phải anh nói Thẩm Dữ Hàm đeo đuổi anh rất dữ dội hay sao? Y vừa rồi giống như là không quen biết anh vậy? Là đang giả bộ hay sao?”
Đan Kỳ Vân lới lên rất soái, cùng Đan Kỳ Hoàn là 2 phong thái khác nhau, một người trầm ổn, một người ôn tồn lễ độ.
Đan Kỳ Vân lắc đầu nói: “Đừng nói bây, anh không muốn có liên hệ gì với cậu ấy, miễn cho người ta chế giễu.”
Cô gái đành phải dằn sự hóng chuyện của mình xuống: “Dạ.”
Sau khi vào cửa, Đan Kỳ Vân lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn khu vực tiếp khách, hắn thật ra có chút để ý, Thẩm Dữ Hàm luôn miệng nói thích hắn nay đột nhiên im lặng, ngoan ngoãn đứng đó tiếp đãi khách đến, còn đứng sát vào Đan Kỳ Hoàn, trong lòng có một ý nghĩ sâu xa khác.
Mà lúc này Thẩm Dữ Hàm trong lòng tính toán 10 phút là bao nhiêu lâu, căn bản không biết người vừa mới đến chính là người mà “Thẩm Dữ Hàm” thích- Đan Kỳ Vân.
10 phút trôi qua, y liền đi theo Đan Kỳ Hoàn vào phòng nghỉ, bó hoa cưới lại lần nữa được đưa đến tay y. Chuyên gia trang điểm đến chỉnh trang lại lớp trang điểm, nhà thiết kế lại chỉnh trang y phục cho 2 người.
Thẩm Dữ Hàm ngoan ngoãn mặc người bày bố, Đan Kỳ Hoàn ngồi bên cạnh liếc nhìn y một cái xong lại cúi đầu tập trung vào di động không biết đang xem cái gì.
Ngồi trên sô pha một chút, bụng Thẩm Dữ Hàm lại kêu ‘rột rột’ 2 tiếng, âm thanh tuy nhỏ, nhưng trong phòng lại chỉ có 2 người bọn họ, vô cùng yên tĩnh, Đan Kỳ Hoàn cúi đầu xem tin tức hiển nhiên cũng nghe thấy.
Hắn ngẩng đầu lên, hỏi Thẩm Dữ Hàm: “Đói bụng.”
Thẩm Dữ Hàm buổi sáng chưa ăn gì nhiều, gật gật đầu: “Ừ.”
Đan Kỳ Hoàn kêu trợ lý đang ở ngoài cửa mang theo 1 ít chocolate vào phòng.
Thẩm Dữ Hàm lột lớp giấy gói xinh đẹp trên viên chocolate ra, đem viên chocolate trắng trắng nhỏ nhỏ như quả cầu bỏ vào trong miệng, ngọt ngào a…
Lúc trước khi tiếp xúc với Thẩm Dữ Hàm, cho là y có tính tình táo bạo, tính cách lỗ mãng, nhưng lúc này hắn lại không nhìn ra được 2 nét tính cách ấy.
Động tác lột giấy gói kẹo thật nhẹ, chậm rãi mở ra, rồi lại chạm lên viên kẹo sau đó mới cho vào trong miệng, nếu y là người có tính tình lỗ mãng, sẽ lột gói giấy kẹo một cách thiếu kiên nhẫn, nhưng Thẩm Dữ hàm không phải như vậy, đôi mắt phượng hơi nhắm một chút, phảng phất giống như là đang ăn tiên đang diệu dược gì đó.
Như vậy cho thấy, Thẩm Dữ Hàm ngay cả dáng ngồi cũng rất tiêu chuẩn, chân không có bắt chéo, cũng không có tách ra, càng không có thói quen run chân, rõ ràng ngồi dựa vào sô pha sẽ thoải mái hơn, nhưng y lại ngồi đến đoan chính, eo thẳng lưng thẳng, tư thế này phải nói là ưu nhã, thêm việc hôm nay y có make up, dung mạo đoan trang, nhìn qua đúng là “cảnh đẹp ý vui”.
Đan Kỳ Hoàn không hiểu tại sao mình có thể nghĩ đến câu “cảnh đẹp ý vui” này, chắc là do gần đây có nhiều việc phải suy nghĩ nên có chút mệt mỏi.
Thẩm Dữ Hàm sau khi ăn xong 1 viên chocolate lại lấy thêm một viên nữa, bất quá lần sau mở ra lại là màu đen, hơi giống viên thuốc, nhưng ăn vào vẫn là cảm giác ngọt ngào như cũ, ăn xong viên thứ 2, y cũng không ăn thêm nữa, y không thích ngọt lắm.
Trên bàn đặt 2 chai nước khoáng, y khát nước, muốn uống nước nhưng lại không biết cách mở chai nước như thế nào.
Người duy nhất y có thể xin giúp đỡ chỉ có Đan Kỳ Hoàn, y suy nghĩ một chút rồi cầm lấy chai nước đưa cho người kế bên: “Có thể giúp tôi một chút hay không, tôi muốn uống nước.”
Đan Kỳ Hoàn mang theo nghi hoặc mà nhìn y, dùng chai nước làm cớ để tiếp cận rất vụng về, hắn trực tiếp vặn nắp chai, nghĩ là mình biết rõ Thẩm Dữ Hàm đang có chủ ý gì.
Nắp chai được mở ra, Thẩm Dữ Hàm bừng tỉnh, trước kia bị họ đều dùng gỗ làm bình đựng nước, ở đây lại dùng vậy liệu khác, đúng là quá sức lợi hại.
Tiếp nhận chai nước từ tay Đan Kỳ Hoàn, cái miệng nhỏ uống nước xong, Thẩm Dữ Hàm cũng coi như ăn uống no đủ, lập tức liền phải cử hành nghi thức tiếp theo.
Đan Kỳ Hoàn cất di động đi, suy nghĩ âm mưu của Thẩm Dữ Hàm, y chỉ thật sự muốn uống nước thôi sao? Kêu hắn mở nắp chai là hành vi mê hoặc gì đây?
Hai người được mời xuống dưới lầu, bọn họ đứng ở phía sau cánh cửa có thả rèm che lại, nhân viên công tác chịu trách nhiệm về buổi tiệc ổn định vị trí của họ cho tốt rồi chuẩn bị hướng dẫn họ bước ra ngoài.
Bên trong đại sảnh truyền đến âm thanh: “Tiếp theo chúng ta xin mời đôi tân nhân ngài Đan cùng cậu Thẩm tiến vào.”
Rèm cửa được vén ra, ánh sáng chiếu lên người Đan Kỳ Hoàn và Thẩm Dữ Hàm, đồng thời ca khúc chúc mừng đám cưới cũng vang lên.
Thẩm Dữ Hoàn cảm giác hàng trăm người đang có mặt tại buổi lễ đang tập trung nhìn mình, liền hy vọng phải chi mình được đội khăn voan, rất đông người, lại đang tập trung nhìn y, khẩn trương đến mức chân không bước nổi.
Nhân viên công tác bên cạnh thấy hai người không có động tĩnh gì, nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ: “Cậu Thẩm , mau nắm tay ngài Đan tiến vào thôi.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dữ Hàm ứng phó với tình huống như thế này, trong nhất thời không nghe rõ, khi Đan Kỳ Hoàn thấy Thẩm Dữ Hàm đứng im bất động, chủ động nắm lấy đôi tay hơi lạnh của y, nói: “Đi thôi.”
Được một bàn tay to rộng bao phủ lấy, độ ấm đến rất kịp thời, trong lòng Thẩm Dữ Hàm liền bình tĩnh, thân thể y cũng không còn cứng đơ nữa, bước đi theo Đan Kỳ Hoàn tiến vào trung tâm sân khấu.
Người chủ hôn hỏi Đan Kỳ Hoàn có nguyện ý kết hôn cùng Thẩm Dữ Hàm không, Đan Kỳ Hoàn nói nguyện ý, người kia lại hỏi Thẩm Dữ Hàm, Thẩm Dữ Hàm cũng nói nguyện ý, tiếp theo bọn họ liền trao đổi nhẫn cho nhau, sau đó được hướng dẫn đến bước tiếp theo trong chương trình.
Toàn bộ quá trình Thẩm Dữ hàm đều có chút ngốc ngốc, mỗi khi y phản ứng không kịp, sẽ có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay y, thuận lợi hoàn thành nghi thức kết hôn của bọn họ.
Sau khi xuống sân khấu, bọn họ được đưa vào phòng nghỉ, thay đồi 1 bộ trang phục khác, rồi lại được dẫn ra ngoài bắt đầu kính rượu.
Bộ trang phục thứ hai là bộ trang phục truyền thống của Trung Hoan, nhà thiết kế Andy nói là cách tân từ bộ đường trang, tuy Thẩm Dữ Hàm chưa tùng thấy qua, nhưng màu sắc lại rất quen thuộc, một xanh đen một đỏ.
Áo của Đan Kỳ Hoàn là màu xanh đen, Thẩm Dữ Hàm là màu đỏ rực.
Sau khi thay đồ xong, khi Đan Kỳ Hoàn nhìn đến Thẩm Dữ Hàm, có hơi sửng sốt, màu đỏ rực càng tôn thêm màu da cùng khí chất của y, nhìn kỹ thì Thẩm Dữ Hàm lớn lên thật sự xinh đẹp, Đan Kỳ Hoàn cảm thấy gần đây bản thân mệt mỏi nên có thể sinh ra chứng hoa mắt, hắn vậy mà lại nghĩ Thẩm Dữ Hàm có khí chất độc đáo, nỗ lực đem cái suy nghĩ này dẹp đi.
Phân đoạn kính rượu chính là Đan lão gia mang theo 2 vị tân nhân cùng đại diện phía bên Thẩm gia cùng hướng đến các vị khách mời cùng kính rượu. Thẩm Dữ Hàm cuối cùng cũng gặp được Đan Thiên Phong, cũng chính là Đan lão gia- người đưa ra quyết định kết hôn giữa Thẩm Dữ Hàm và Đan Kỳ Hoàn, tuổi tác thoạt nhìn không giống như người ở tuổi 60.
Quá trình kính rượu trên cơ bản đã được giản lược bớt, Đan Kỳ Hoàn và Thẩm Dữ hàm cuối cùng cũng có thể ăn chút gì đó. Bất quá, Đan Kỳ Hoàn chưa kịp ăn bao nhiêu đã bị nhóm bạn bè kéo đi chụp ảnh. Đan Kỳ Hoàn chỉ đành phải mang Thẩm Dữ Hàm theo.
Chơi thì chơi, náo loạn thì náo loạn, nhưng mọi người cũng coi như có chừng mực.
Buổi hôn lễ này cuối cùng cũng kết thúc vào lúc hơn 5h chiều, Thẩm Dữ Hàm mệt mỏi cả người dựa vào trên sô pha, tay xoa xoa đôi mắt đang nhắm lại của mình, điều hòa thật sự thấp, y ngủ đến mơ mơ màng màng, lại cảm thấy lạnh, không khỏi chà xát hai tay.
Qua một lúc sau, cảm thấy có người đẩy cửa tiến vào, y tưởng là Mạc trúc, phân phó một câu: “Mặc Trúc, ta đau đầu, giúp ta ấn ấn cái trán đi.”
Thẩm Dữ Hàm chính là nghiêng người dựa trên sô pha, một tay chống ở trên đầu, hai chân hơi co lại, cổ áo sơ mi bị mở ra 2 nút, lộ ra xương quai xanh gợi cảm cùng với một nốt ruồi màu đỏ nhỏ phía trên, dáng người vô cùng thu hút người khác.
Người đi vào chính là Đan Kỳ Hoàn, hắn chỉ nhìn vào trong theo bản năng chứ không phải cố tình muốn nhìn Thẩm Dữ Hàm.
Thẩm Dữ Hàm thấy Mặc Trúc chậm chạp không ấn đầu cho mình liền mở mắt ra, khi đôi mắt phượng mang theo mệt mỏi rã rời đối diện với đôi mắt âm trầm của Đan Kỳ Hoàn, Thẩm Dữ Hàm liền rùng mình, mới nhớ ra mình không còn ở nước Tề nữa.
Đan Kỳ Hoàn liếc y một cái: “Khách mời đều đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
Thẩm Dữ Hàm lập tức ngồi thẳng dậy: “Đi chỗ nào?”
Thấy y ăn mặc đơn bạc, Đan Kỳ Hoàn liên cầm 1 chiếc áo khoát đưa cho y: “Về nhà.” Xong xoay người ra cửa.
Thẩm Dữ Hàm ôm lấy áo khoát mà Đan Kỳ Hoàn đưa cho, ngửi thấy được mùi gỗ tùng nhàn nhạt, y đuổi theo: “Đợi tôi với.”
Y nghĩ là Đan Kỳ Hoàn nghe thấy được, ra cửa liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang thả chậm bước chân.
Người này là trượng phu của y, tên là Đan Kỳ Hoàn.
***
Hạ: Bước đầu trong việc sai chồng làm này làm nọ, anh Hoàn chuẩn bị quen đi là vùa :)))