Do Đan Kỳ Hoàn đang vội vàng an ủi Thẩm Dữ Hàm nên không nghe kỹ y nói gì, không khỏi hỏi lại y: “Không dơ, không dơ…dơ chỗ nào chứ?”
Thẩm Dữ Hàm thút tha thút thít nói: “Áo khoát.” Vừa rồi y nói nhanh hai chữ áo khoát là do bị tên tóc nâu hồi nãy chạm vào, y cảm thấy áo thật dơ, không muốn mặc nữa, cảm thấy cả người đều khó chịu.
Đan Kỳ Hoàn thật sự chỉ muốn chặt đức cái móng heo đó đi, hắn còn cảm thấy cú đá hồi nãy vẫn chưa đủ, dám ở trước mặt hắn khi dễ Thẩm Dữ Hàm, thật đáng chết!
Trong đầu hắn đã vạch sẵn kế hoạch xong chuyện này sẽ giáo huấn Lưu Thản một trận nhưng ngoài miệng vẫn trấn an Thẩm Dữ Hàm: “Bỏ đi là được.”
Thẩm Dữ Hàm vẫn vùi đầu trước ngực Đan Kỳ Hoàn, hít hít mũi, thấp giọng nói: “Nhưng mà em không có mang áo khoát dư theo.” Y cảm thấy cái áo này bị tên ghê tởm kia chạm qua, rất là bẩn, không cách nào mặc tiếp được.
Đan Kỳ Hoàn vỗ vỗ vai y, nếu còn khóc nữa hắn liền chịu không nổi: “Trước mắt mặc áo khoát của tôi được không?”
Lưu Thản đứng bên cạnh sắp không chịu nổi nữa liền tháo mắt kính xuống chen ngang vào nói: “Đinh Tuyền và vợ của cậu ấy còn chưa xuất phát, tôi sẽ gọi nói bọn họ mua giùm một cái áo khoát lông vũ mới được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play