Có Vị Giai Nhân

CHƯƠNG 11: TRƯỚC KIA RẤT CÓ TIỀN


1 tháng

trướctiếp

Thẩm Dữ Hàm thấy Đan Kỳ Hoàn không quá thoải mái, cũng chưa nói được vài lời, liền kêu hắn vào phòng ngủ.

Đan Kỳ Hoàn nằm xuống chiếc giường cưới màu đỏ, sau đó liền không động đậy nữa.

Chờ lúc Thẩm Dữ Hàm tắm rửa xong ra tới, Đan Kỳ Hoàn đã ngủ rất sâu.

Y do dự có nên kêu hắn hay không, nghĩ đến buổi trưa thì không ngủ, buổi tối lại phải đi ra ngoài uống rượu xã giao, liền nhịn xuống.

Y nhớ rõ mẫu thân đã từng nói với y, nếu trượng phu ở bên ngoài uống rượu xã giao về, ngàn vạn lần không được vì ghét rượu mà ghét bỏ luôn cả trượng phu.

Thẩm Dữ Hoàn hiếm khi nhìn đến gương mặt lúc ngủ của hắn.

Ông xã y rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, giờ phút này đôi môi mỏng mím lại, lúc nghiêm túc không cười thì ngũ quan có chút sắc bén, lúc ngẫu nhiên cười rộ lên thì anh khí bức người. Bất quá, ông xã của y cùng phụ thân và ca ca của y không quá giống nhau, khi bọn họ làm việc có thói quen phân phó hạ nhân, ngoại trừ quản lý công vụ, những sự tình khác cơ bản không quan tâm, càng không chủ động hỏi thăm thê tử bên mình, ông xã y lại không như vậy, hắn sẽ chú ý đến chi tiết, ví dụ như sẽ mở hộp di động cho y.

Có lẽ do xã hội hiện đại nên cách giáo dục cũng bất đồng, cũng có thể là do ông xã là người đoan chính, lương thiện, chỉ là bề ngoài thoạt nhìn có chút lãnh đạm, rốt cuộc thì mọi người đều có cách thể hiện bản thân riêng của mình, y có thể hiểu được.

Đan Kỳ Hoàn lúc ngủ cũng rất yên tĩnh, sẽ không lộn xộn.

Thẩm Dữ hàm nghe hô hấp vững vàng của Đan Kỳ Hoàn, bất tri bất giác cũng vào giấc ngủ, lúc mở mắt ra phát hiện chỉ có một mình, trời cũng đã sáng.

Y đứng dậy duỗi người, xuống giường.

Tối qua Đan Kỳ Hoàn về đến nhà khoảng 9h, hắn nhớ rõ chính mình về đến nhà không bao lâu, cũng không tắm rửa liền ngủ mất, 6h sáng tỉnh dậy.

Mở mắt ra lại thấy chiếc giường đỏ rực.

Khẳng định là Thẩm Dữ Hàm thấy hắn say rượu liền lừa hắn qua đây.

Nhìn Thẩm Dữ Hàm đang ngủ say trong lồng ngực của chính mình 1 lúc, lại lặng lẽ buông y ra, như thế nào mà mỗi ngày đều rút vào ngực hắn mà ngủ, xem ra là đang muốn tiến hành việc dụ dỗ hắn rồi.
Đan Kỳ Hoàn tự động xem nhẹ việc hắn chính là gối đầu của Thẩm Dữ Hàm.

Về phòng mình tắm rửa, thay đổi quần áo, xuống lầu phân phó dì Vương đem chăn ga gối bên phòng Thẩm Dữ Hàm thay đổi đi. Hôn lễ đều đã qua mấy ngày rồi, dường như là muốn trang trí phòng tân hôn của bọn họ như vậy, nhưng tiếc là không phải.

Buổi sáng Đan Kỳ Hoàn có hẹn với người khác, ăn sáng xong liền đến công ty.

Thẩm Dữ Hàm xuống lầu cũng không thấy hắn, sau đó được tài xế chở đi học.

Buổi học thứ 2 và thứ 3 đều tại phòng học vẽ hôm qua, mới vừa vào cửa, Thẩm Dữ Hàm lại gặp được Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng ngước đầu đi đến trước mặt Thẩm Dữ Hàm, thái độ so với hôm trước lại châm chọc hơn: “A, Thẩm Dữ Hàm, cậu không phải là không nhớ tôi chứ?”

Thái độ Thẩm Dữ Hoàn lãnh đạm, y không thích quá thân thiết với nam tử xa lạ, nhích qua bên cạnh 1 chút, trả lời: “Không nhớ rõ.”

“Vậy chuyện cậu đã làm cũng không nhớ rõ?” Hoàng Thượng lại nói.

Thẩm Dữ Hàm đem bút lông trong tay gác ở 1 bên: “Tôi đã làm cái gì?”

Hoàng Thượng bị thái độ bình tĩnh của y chọc giận: “Cậu đúng là thiếu gia hay quên ha.”

Thẩm Dữ Hàm liếc hắn 1 cái, cũng không nói nữa.

Hoàng Thượng phải tự nói lại chuyện cũ cho Thẩm Dữ Hàm: “Học kỳ 2 năm 2, các ngươi nhằm lúc Đinh Triết đi vệ sinh mà khi dễ hắn, làm hắn đến bây giờ cũng không dám đi vệ sinh vào buổi tối.”

Bởi vì “Thẩm Dữ Hàm” khi dễ người, làm cho người kia ban đêm cũng không dám đi vệ sinh????

“Cậu muốn tôi chữa bệnh cho cậu ấy?” Thẩm Dữ Hàm hỏi Hoàng Thượng.

“Cậu cần phải xin lỗi cậu ấy.” Hoàng Thượng trừng mắt với Thẩm Dữ Hàm, “Nếu không tôi cũng tìm người đến đánh cậu 1 trận, cậu hiện tại không có ông nội chống lưng, tôi xem cậu còn dám ngang ngược nữa không.”

“Cậu nếu có thể tìm người đánh tôi thì đã tìm từ sớm rồi, tôi phải nói chuyện rõ ràng với cậu Đinh Triết kia, xem đã xảy ra chuyện gì, nếu thật sự là lỗi của tôi, tôi sẽ xin lỗi.”

Thẩm Dữ Hàm cũng cảm thấy bất lực, dùng thân thể của “Thẩm Dữ Hàm” thì phải giải quyết hậu quả mà y để lại.

Chính y cũng chưa biết phải xử lý như thế nào, nếu lời xin lỗi có thể giải quyết thì đó là cách tốt nhất.

Hoàng Thượng vui vẻ, không nghĩ tới sau khi gia đình Thẩm Dữ Hàm phá sản thì dễ nói chuyện hơn hẳn: “được, chúng ta hẹn nhau thời gian gặp mặt, lúc đó mọi người sẽ nói chuyện với nhau.”

“Vậy đi, hiện tại tôi phải luyện chữ.” Thẩm Dữ Hàm uyển chuyển kêu hắn đừng làm phiền mình nữa.

Hoàng Thượng không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, sau đó nhanh chóng nhắn tin trong nhóm chat của mình, cũng theo bọn họ thảo luận làm cách nào để Thẩm Dữ hàm xin lỗi Đinh Triết.

- Bắt nó kính trà, kính 3 chung trà.

- Quỳ xuống xin lỗi.

- Kêu anh Triết đánh nó 1 trận, lúc đó mới hả giận.

- Nhưng mà anh Triết đâu không thấy trả lời? Tao tag nó mấy lần rồi.

- Anh Triết mà biết thằng ngốc kia muốn xin lỗi nó, chắc là rất cao hứng luôn, tao sẽ gọi thông báo cho nó tin tức tốt này.

- Nhưng mà, Thẩm Dữ Hàm sẽ thật sự xin lỗi sao?

- (Hoàng Thượng): Ông của nó không còn, lần trước còn bị lừa tiền, mỗi ngày phải trốn nợ, hiện tại cái gì cũng không có, chịu khổ quá nên chắc biết sai rồi, khẳng định sẽ xin lỗi.

- Thì ra là thế, có tiền thật ghê gớm, không nghĩ tới có lúc nó rơi vào tình cảnh này.

- Nó chắc sẽ không dẫn người đến đánh tụi mình đâu ha?

- (Hoàng Thượng): nó làm gì còn bạn bè nữa, tụi bây không biết sao? Nó bị tụi kia lừa một vố hết sạch tiền luôn.

- Vậy sao nó lại chạy tới chỗ mày học luyện chữ????

- (Hoàng Thượng):… không rõ lắm.

Hoàng Thượng cất di động, sau đó quan sát Thẩm Dữ Hàm, vậy mà từ góc độ của hắn nhìn đến Thẩm Dữ Hàm lại nghĩ đến hai chữ “Điềm Tĩnh”, nháy mắt da gà nổi đầy người.

Hắn lại trộm ngắm đối phương viết chữ to, từng nét bút đều thể hiện sự uyển chuyển, viết vô cùng thông thuận.

Việc này làm cho hắn nghĩ đến lúc Thẩm Dữ Hàm học cấp 3, miệng toàn nói bậy, nhìn ai cũng đều không vừa mắt, nếu bàn phía trước ảnh hưởng đến việc ngủ của y, y sẽ đá vào ghế của người đó.

Khi đó Thẩm Dữ Hàm chính là giáo bá, thường xuyên đi chơi với mấy đứa bên ngoài trường, uống rượu đánh nhau, còn đặt biệt thích đua xe, có đôi khi sẽ chạy xe máy đến trường học, còn cố ý đậu xe trước mặt giáo viên, thường bị chủ nhiệm giáo dục mắng. Đương nhiên, Thẩm Dữ Hàm sẽ không nghe lời giáo viên, hai người thường xuyên cãi nhau, kết quả chính là ông nội y phải đến trường học xin lỗi chủ nhiệm.

Hoàng Thượng thường hay nghĩ, nếu hắn mà có đứa cháu như vậy, trước tiên phải đánh gãy chân nó rồi nói sau.

Hôm nay lại có chút thuận lợi một cách khác thường, nếu đổi lại là Thẩm Dữ Hàm của trước đây, căn bản sẽ không để ý hắn, nhiều khi còn cho hắn một cú đấm nữa.

Quá kỳ quái!

Y vẫn còn là tên sinh viên ngỗ nghịch Thẩm Dữ Hàm trước kia sao?

Không nhuộm tóc, không nói tục, không trừng mắt, ngày hôm qua gặp y mà hắn tưởng là mình gặp quỷ.

Cẩn thận nghĩ lại, đại khái là biến cố trong nhà khiến tính tình y thay đổi, chỉ có phỏng đoán này là hợp tình hợp lý nhất.

Anh Triết cuối cùng cũng xuất hiện trong nhóm chat, cậu ta vẫn còn sợ Thẩm Dữ Hàm, hoài nghi y có phải đang giả bộ hay không.

Hoàng Thượng cam đoan nói sẽ không, đối với việc gặp Thẩm Dữ Hàm gần đây vẫn có chút hiểu biết, lúc sau bọn họ đều thỏa thuận được thời gian phù hợp.

Đều là sinh viên, chỉ có cuối tuần mới rảnh, vì thế bọn họ quyết định hẹn lúc 10h sáng chủ nhật, tại quán ăn Phúc Duyên.

Chờ Thẩm Dữ Hàm viết xong một bức tranh chữ, Hoàng Thượng ra vẻ cường ngạnh nói: “Tôi cùng với mấy đứa bạn đã hẹn xong rồi, chủ nhật 10h sáng, tại quán Phúc Duyên gần đây.”

“Giữa trưa thứ bảy đi, sáng thứ bảy tôi có tiết học.” Thẩm Dữ Hàm vừa lựa bút lông viết chữ nhỏ trên giá bút vừa nói.

“Cũng được.”

Dù sao cũng đều là cuối tuần, vẫn có thể dành ra chút thời gian.

Mà lúc này Hoàng Thượng chính mình cũng không biết là đang xuôi theo ý Thẩm Dữ Hàm, còn đắc ý nghĩ mình đã giúp được bạn tốt hoàn thành nhiệm vụ.

Hôm nay sau khi tiết 1 kết thúc, Thẩm Dữ Hàm mang ba lô đi qua lớp học khác, y muốn luyện chữ bằng bút đầu cứng.

Lớp Thẩm Dữ Hàm theo học lần này cũng không có quá nhiều người, ước chừng khoảng 4-5 người.

Người dạy lớp thư pháp bằng bút đầu cứng là một cô giáo mặt hơi tròn, giảng bài rất dịu dàng, bài giảng tinh tế, được cô chỉ dạy, Thẩm Dữ Hàm nhanh chóng nắm được phương thức sử dụng bút hiện đại, bất đồng duy nhất chính là kiểu dáng cùng tính chất của từng loại bút.

Có bút dùng để ký tên, có bút dùng để làm bài thi, có bút dùng để vẽ tranh, bút vẽ tranh cũng chia ra làm nhiều loại, Thẩm Dữ Hàm cố gắng ghi nhớ những kiến thức này, lúc về có thể nhờ siri giúp y tìm hiểu thêm.

Sắp đến giờ cơm trưa, Thẩm Dữ Hàm chuẩn bị đến công ty của Đan Kỳ Hoàn dùng bữa.

Trước tiên y nhắn cho Đan Kỳ Hoàn 1 cái tin trong wechat: “Ông xã, em học xong rồi, bây giờ đến công ty của anh.”

Nhưng cho đến khi Thẩm Dữ Hàm đến công ty của Đan Kỳ Hoàn, hắn vẫn chưa trả lời.

Y đã biết cách sử dụng thể để vào cổng, cũng sẽ tự mình vào thang máy, hôm qua đã nhớ kỹ tầng lầu của Đan Kỳ Hoàn.

Thời điểm này nhân viên đều đi ăn cơm, không có ở chỗ ngồi làm việc của mình, Thẩm Dữ Hàm liền trực tiếp đến văn phòng của Đan Kỳ Hoàn. Y gõ cửa, không ai trả lời. Cửa phòng cũng khó, mở không được, chắc là không có ai, đi đậu vậy?

Thẩm Dữ Hàm lại nhắn tin cho Đan Kỳ Hoàn: “Em đang ở trước cửa văn phòng.”

Đan Kỳ Hoàn vẫn như cũ không trả lời.

Thẩm Dữ Hàm tiếp tục chờ ở trước cửa, đợi một lúc lâu cũng không thấy ai.

Buổi sáng trước 8h y đã ăn sáng rồi, bây giờ bụng đói tới mức réo vang.

Lại nửa tiếng trôi qua, có người trở lại, là nhân viên của Đan Kỳ Hoàn, đối phương tò mò nhìn thoáng qua Thẩm Dữ Hàm.

Thẩm Dữ Hàm không muốn tiếp tục đợi ở đây, bị người khác nhìn cũng không thoải mái.

Y vẫn nên xuống lâu, hỏi mượn tài xế chút tiền, tự mình đi mua đồ ăn, may mắn y thông minh, có lưu số của tài xế.

Vừa lúc xuống lầu, Thẩm Dữ Hàm gặp được tài xế ăn cơm trưa trở về.

Y cũng không phải không biết xấu hổ mà hỏi đối phương: “Chú Lý, chú có tiền không ạ? Có thể cho cháu mượn 1 ít không?”

Chú Lý là người đàn ông đầu trọc tốt bụng: “Cậu mượn nhiều hay ít? Gần đây tôi ít dùng tiền mặt nên cũng không mang theo nhiều lắm.”

“Không cần nhiều, cháu muốn mua đồ ăn trưa.”

Chú Lý lấy tiền ra đưa: “Chỉ có 500 thôi, đủ không?”

Thẩm Dữ Hàm hiện tại đã nhận thức được các loại tiền tệ: “100 là đủ rồi ạ.”

Chú Lý đem tiền đưa Thẩm Dữ Hàm, nhưng Thẩm Dữ Hàm chưa kịp nhận tiền liền nghe được tiếng của Đan Kỳ Hoàn: “Thẩm Dữ Hàm, cậu đang làm gì?” Thẩm Dữ Hàm còn đang định giải thích, Đan Kỳ Hoàn đã quay qua nói với chú Lý: “Chú Lý, chú cất tiền lại đi.”

Chú Lý cho rằng Đan Kỳ Hoàn đã trở về nên không cần mượn tiền mình nữa. Đan Kỳ Hoàn dẫn Thẩm Dữ Hàm lên văn phòng, sau khi đóng cửa liền trầm mặt: “Cậu học được những thứ bậy bạ gì từ đám bạn linh tinh của cậu rồi giờ đem ra lừa tiền chú Lý hả?”

Thẩm Dữ Hàm trợn mắt nhìn hắn: “Em không có lừa tiền chú Lý, em chỉ mượn chú ấy 100 đồng ăn cơm trưa thôi, sao anh lại hiểu lầm em?”

Đan Kỳ Hoàn không nghĩ tới sự việc lại như vậy, cơn tức giận mới dâng lên liền xẹp xuống, nói: “Cậu không có tiền?”

Thật không biết lời này lại trực tiếp làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Kỳ Hoàn, chọc trúng chỗ thương tâm của y. Chỉ thấy Thẩm Dữ Hàm mếu mặt, mắt bắt đầu chuyển hồng, y xoay lưng với Đan Kỳ Hoàn, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, còn dùng mu bàn tay dùng sức lau sạch, càng lau càng rơi nhiều.

Y trước kia có rất nhiều tiền, lúc trước ở nước Tề chuẩn bị xuất giá cũng có rất nhiều của hồi môn.

***
Hạ: Cái tật nói trước khi suy nghĩ của anh Hoàn thiệt là đánh ch*t cũng không bỏ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp