“Chuyện…chuyện này là sao?” Cả người lão đại run rẩy, không dám cử động mà động tác của người ngoài cửa cũng càng lúc càng mạnh.
“Tới rồi”. Mũi rìu rút ra khỏi cửa sau đó hung hăng bổ xuống lần này. Cả khung cửa rung lên, xem ra chỉ cần chém thêm một nhát nữa, cánh cửa này sẽ tan nát.
Ba sinh viên còn trẻ, lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên hoảng sợ cực độ, đứng chết lặng.
Duật Cửu Âm thấy thế bất đắc dĩ bước lên thuận tay nhặt cây gậy trên đất sau đó đi về phía cửa y muốn mặt đối mặt với vị khách không mời mà đến này. Nhưng cổ tay của y bị một bàn tay ẩm ướt kéo lại.
“Mau, mau chạy thôi”. Đó là lão đại người vừa mới hồi phục lại tinh thần, dưới tình huống sinh mạng bị uy hiếp, lão đại cuối cùng cũng bộc phát dũng khí lớn, giữ chặt tay Duật Cửu Âm, kéo y chạy vào bên trong.
“Cậu chạy cái gì chứ?” Duật Cửu Âm bị cậu ta kéo đi, hơi lảo đảo, có chút không vui. Nhưng ngay sau đó lão tam tiến tới, vẻ mặt nghiêm trọng: “Duật ca, đó chính là hung thủ giết người liên hoàn. Anh đừng có liều lĩnh như vậy”.
Bọn họ không thấy trong tay y cầm theo cây gậy sao? Rốt cuộc là ai liều lĩnh chứ? Duật Cửu Âm rất muốn khẩu nghiệp một câu nhưng quỷ khí trong phòng đột nhiên thay đổi khiến y chú ý.
Không đúng, theo lý thuyết thì căn nhà này chỉ có ba mạng người vì sao quỷ khí lại nồng đậm như vậy? Cho dù bị phanh thây cũng không thể khoa trương như thế. Chẳng lẽ nơi này còn có thêm người chết khác.
Trong quá trình Duật Cửu Âm suy nghĩ thì ba sinh viên bị dọa mất mật đã kéo y vào bên trong phòng bếp.
“Cho nên đây là nơi mà các cậu thấy an toàn sao?” Đứng trong phòng bếp Duật Cửu Âm bất đắc dĩ nhìn ba sinh viên mặt mày tái xanh, bọn họ còn mất bình tĩnh hơn y nghĩ nhiều, tất cả đều khóc không ra nước mắt nhìn y.
Thật là…thật là đáng sợ quá!
Nơi bọn họ đang đứng phát ra mùi máu tanh nồng nặc, trên sàn vẫn còn chất lỏng sền sệt, sát khí dày đặc giống như lò mổ heo, khắp nơi tràn ngập mùi tanh tưởi của máu. Bên ngoài còn có tiếng bước chân của người đàn ông cầm rìu, gã đang từng bước từng bước tiến tới gần bọn họ. Tình cảnh của bọn họ bây giờ chính là cá trong chậu.
“Không đúng, lần trước chúng ta tới đây đâu có thấy những thứ này”. Ba sinh viên run bần bật lui vào bên trong, sau khi đánh giá khắp nơi càng trở nên sợ hãi. Họ thấy một con chim sẻ bị đóng đinh trên tường, dựa vào vết máu xung quanhcó thể thấy khi nó bị đóng đinh nó vẫn còn sống mà xác của con chim vẫn chưa thối rửa, điều này chứng tỏ chuyện này xảy ra chưa lâu.
“Đẹp chứ?” Một giọng nói không có ý tốt từ ngoài cửa truyền tới. Người đàn ông phá cửa đã đến gã cũng chính là ông chủ của quán ăn bên cạnh hung trạch này. Gã cầm theo một cái đèn pin nhỏ chiếu lên mặt từng người trong nhóm Duật Cửu Âm, vừa lòng nở nụ cười.
“Chúng mày là những người đầu tiên thưởng thức bức tranh này của tao, thế nào hả? Có phải cảm thấy rất may mắn không? Hơn nữa tao còn có một tin tức khác vui hơn muốn nói cho chúng mày biết, chúng mày sắp thành con mồi mới nhất của tao, tao nhất định sẽ chăm sóc chúng mày thật tốt”.
Con mồi? Ba sinh viên ban đầu còn khó hiểu nhưng chỉ lát sau đã hiểu rõ lời hàm ý trong lời nói của gã, sắc mặt cả ba trắng bệch.
“Đừng…đừng qua đây…!!!” Không biết có phải là do quá kinh hãi hay không mà trong quá trình lão nhị lùi về phía sau cậu không cẩn thận đụng vào tủ lạnh trong góc tường.
Ngay sau đó, cửa tủ lạnh mở ra, một mùi hôi thối kịch liệt truyền tới. Trong tủ lạnh nhét đầy những phần thịt đã thối rữa, ngăn đông phía trên cũng có mấy cái đầu người với đôi mắt mở trừng trừng.
“Aaaa…!!!” Ba sinh viên vốn đã sợ hãi ngay lập tức bị dọa đến mức tè ra quần.
Mà người đàn ông nghe thấy tiếng la càng trở nên hưng phấn: “Chúng mày đã phát hiện bí mật của tao nhưng đừng lo, nhanh thôi chúng mày sẽ trở thành đống thịt đó”.
Gã thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của bọn họ, người đàn ông quơ quơ cái rìu trong tay, dưới ánh trăng vết máu đã khô đen trên lưỡi rìu nhiễm mùi tanh tưởi càng thêm đánh thẳng vào linh hồn họ.
Nhưng Duật Cửa Âm không chút dao động, y bình tĩnh nói ra nghi vấn của bản thân: “Ông đã giết bao nhiêu người trong căn nhà này rồi?”
“Chờ khi mày chết thì sẽ biết”. Người đàn ông thấp giọng cười, từng bước từng bước đến gần bọn họ, cây rìu trong tay gã theo bước chân vẽ một đường dài trên mặt đất.
Thật ra gã vẫn chưa nói ngay lần đầu tiên gặp Duật Cửu Âm gã đã khát vọng y, gã cho rằng một cậu trai xinh đẹp thế này nhất định phải trở thành con mồi của gã, nhất định sẽ thỏa mãn cơn thèm của gã.
Tâm tư kích động không thể kiềm chế khiến người đàn ông tăng tốc, cây rìu được giơ cai hướng về phía bốn người Duật Cửu Âm. Với sức mạnh này, chỉ cần bị chặt trúng nhất định sẽ tạo thành vết thương trí mạng.
“Duật ca aaa…”. Ba sinh viên kêu lớn, hoảng sợ nhìn lưỡi rìu càng lúc càng gần, cả người bị dọa cho choáng váng.
Đúng lúc này, con quỷ dẫn bọn họ đến đây cũng xuất hiện. Trong đó, ông lão điên cuồng đấm đá người đàn ông, cậu bé cũng hung ác nhào tới người gã, leo lên cổ há to cái miệng như muốn cắn đứt cổ họng gã.
Đáng tiếc. không hề có tác dụng.
Lúc còn sống, người đàn ông đã có thể giết cả nhà bọn họ bây giờ khi cả nhà đều biến thành lệ quỷ cũng không thể địch lại được sát khí trên người của gã.
Bài đồng dao lần nữa vang lên, cô bé lơ lửng giữa không trung, hốc mắt trống rỗng, chảy xuống hai hàng huyết lệ nhưng lần này không phải để dọa người mà là khát vọng điên cuồng muốn được giải thoát.
Bọn họ chết quá thảm, lại phải trơ mắt nhìn thân nhân bị kẻ thù ép điên, trên lưng mang theo oan khuất, bị giam trong chốn ngục tù, sống không bằng chết. Bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội lại phải nhìn ân nhân vì cứu họ mà lâm vào hiểm cảnh. Địa ngục trống rỗng, ác ma lại tồn tại ở nhân gian.
Chuyện này không công bằng!
Bọn họ tuyệt đối không cho phép!
“Aaaa…..” Tiếng quỷ kêu thê lương xuyên thấu màng nhĩ.
Người đàn ông giống như đã quen cười ha hả: “Có biến thành quỷ thì thế nào? Mỗi lần tụi bây nhìn tao giết người đều giống như vậy. Vô dụng, một đám vô dụng! Khi còn sống đã không thể đánh lại tao đến chết cũng là một đám phế phẩm”.
“Có dụng hay không, không phải ông nói là được”. Duật Cửu Âm hơi cao giọng đánh gãy lời nói kiêu ngạo của người đàn ông.
Trong tay y đột nhiên xuất hiện một chiếc chuông, y lắc chuông làm cho tim của người đàn ông đập nhanh.
“Mày làm gì đó?!” Gã nhìn chằm chằm tay Duật Cửu Âm cảm thấy thân thể đang mất kiểm soát.
Duật Cửu Âm chỉ cười nhẹ: “Gậy ông đập lưng ông thôi, ông đừng có nhìn tôi, hãy tự mình quay lại phía sau nhìn xem đi”.
“Nhìn cái gì chứ? Chúng chỉ là chiến lợi phẩm của tao thôi”.
“Nhưng hiện tại ông mới là con mồi của bọn họ”. Duật Cửu Âm nhếch môi, chuông chiêu hồn trong tay lại lắc hai cái.
Đây là pháp khí mà y thường dùng nhất, tác dụng chỉ có một chính là chiêu hồn nhưng dưới tình huống này lại có thêm một tác dụng khác chính là gia tăng oán khí của lệ quỷ.
Người đàn ông cuối cùng cũng thấy có biến, cảm thấy hai chân không thể cử động, gã cúi đầu nhìn xuống chân một kẻ luôn không sợ gì như gã lần này trực tiếp bị dọa cho choáng váng.
Tay, đủ loại tay, có khô gầy, non nớt, thon dài, tất cả đều đang bấu chặt lên cổ chân gã. Mà vết máu chảy ra từ trong cổ tay của những cái tay này dính đầy trên giày của gã. Sau lưng có vô số đôi mắt âm u nhìn chằm chằm gã.
Đó chính là những cái đầu được gã giấu trong tủ lạnh.
“Chuyện gì thế này?” Người đàn ông luống cuống, những hình ảnh từ quá khứ dần dần hiện ra trước mắt.
Vai chính đầu tiên chính là người vợ đã mất tích 10 năm của gia đình này và cũng là nạn nhân đầu tiên của gã.
Thật ra đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn nhưng khi máu tươi trào ra loại kích thích này khiến gã trở nên khát vọng dần biến thành thói quen. Cả gia đình già trẻ lớn bé ở đây chỉ là vật thí nghiệm để gã luyện tập, sau đó gã biến nơi này thành hung trạch chân chính. Gã tiếp tục kinh doanh ở đây, hấp dẫn những người trẻ tuổi theo đuổi kích thích, ưa mạo hiểm từ đó đạt được khoái cảm mới khi săn thú.
Không ai có thể nói gã, không ai có thể khiển trách gã. Đều là chọn lọc tự nhiên, kẻ yếu phải trở thành đồ chơi cho kẻ mạnh, giết người thì đã làm sao? Những người phụ nữ đó vì nhan sắc mà ăn nhau thai rõ ràng còn ghê tởm hơn gã nhiều? Bọn họ xem thịt người là đồ ăn đó thôi.
Người đàn ông chém loạn xạ chiếc rìu trong tay, gã muốn chém chết những cái tay quỷ đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cút đi!! Chúng mày không bắt được tao, không ai có thể bắt được tao!!!”
Điên rồi! Nhất định điên rồi! Sắc mặt ba sinh viên khó coi tới cực điểm mà Duật Cửu Âm bên cạnh bọn họ yên lặng thu lại chuông chiêu hồn, không muốn nhìn nữa.
Đối với đại đa số mọi người mà nói, quỷ chính là một loại tồn tại khi vừa nhắc đến đã khiến người ta biến sắc nhưng có ai ngờ khi con người nảy sinh ác tâm thì còn xấu xí, ghê tởm hơn quỷ vạn lần.
“Tới rồi”. Duật Cửu Âm thấp giọng nói.
Ngay sau đó, những cánh tay quỷ bám lấy người đàn ông tiêu biến mà đúng lúc này cánh cửa bên ngoài cũng bị đá văng. Cảnh sát đã tới hiện trường.
Do cuộc gọi báo án chỉ mới một nửa nên cảnh sát phải mất chút thời gian mới định vị được vị trí của bốnngười Duật Cửu Âm. Cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc. Nhìn người đàn ông bị cảnh sát áp giải, ba sinh viên nhũn người, ngồi khụy xuống đất.
—-----------
Thân là người bị hại, Duật Cửu Âm và ba sinh viên sau khi được đưa đến cục cảnh sát lấy lời khai thì được thả ra. Bây giờ đã là 3 giờ sáng, vẻ mặt Duật Cửu Âm còn tỉnh táo nhưng ba sinh viên không kiên trì nổi. Hai ngày nay bọn họ bị dọa sắp mất hồn nhưng khi nghĩ đến người hàng xóm tàn nhẫn, thô bạo kia cả ba đều phát lạnh.
Theo phía cảnh sát, dưới gối của gã giấu một quyển danh sách. Trong đó ghi lại tỉ mỉ quá trình mỗi một lần gã ta săn thú, cảnh tượng máu tươi đầm đìa cùng tiếng la hét của người bị hại. Mỗi một cảnh đều được gã ghi chép kỹ càng, gã bảo chỉ cần đọc những dòng chữ này đã có thể khiến gã hưng phấn.
Tủ lạnh mà bọn Duật Cửu Âm vô tình phát hiện chính là nơi gã giấu thi thể, bên trong chất đầy thịt người, có những cái đã phân hủy đến mức chỉ còn xương. Chúng đều được đựng trong những hộp trong suốt, bảo quản cẩn thận. Mà bà lão điên đó không tìm sai chỗ, cô con gái mất tích của bà cũng bị tên này giết hại.
Con người sao có thể như vậy? Sắc mặt ba sinh viên trắng bệch, cảm thấy tam quan đều bị đảo lộn nhưng điều làm bọn họ không ngờ được là tội ác tày trời như thế mà vẫn có thể tìm luật sư. Hơn nữa tên luật sư này còn tìm một chuyên gia tâm thần lòng lang dạ sói. Chuyên gia kiên quyết nói người đàn ông mắc bệnh hoang tưởng nghiêm trọng. Hơn nữa còn đưa ra chứng cứ, yêu cầu được bảo lãnh gã ra ngoài.
“Không được!” Có một cảnh sát tuổi trẻ xúc động, trực tiếp tức giận đập bàn. Nhưng ông cảnh sát già bên cạnh bảo cậu ta bình tĩnh, trịnh trọng nói: “Các vị không thể đưa người rời đi, chúng tôi cần phải xác định nghi phạm có phải mắc bệnh tâm thần hay không. Nếu thật là thế thì dựa theo pháp luật của Hoa quốc, bệnh nhân tâm thần không thể phân biệt hoặc làm chủ hành vi ngay tại thời điểm gây ra thương tích cho người khác thì quá trình thẩm án sẽ được xác định lại, người nọ không phải chịu trách nhiệm hình sự. Đến lúc đó, các vị có thể nộp tiền rồi bảo lãnh người ra ngoài”.
Cho nên giết người chỉ dùng một câu bệnh tâm thần đã có thể trốn tránh trừng phạt! Ba sinh viên kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được những gì bản thân nghe thấy càng không thể hiểu được vì sao người đàn ông đó chỉ cần một câu có bệnh trong người đã có thể rửa sạch toàn bộ tội nghiệt.
Nếu một kẻ bại hoại như gã được pháp luật khoan hồng vậy những gia đình tan nát kia thì sao? Ai đến bồi thường? cho họ. Ai sẽ tế bái những đứa trẻ chết oan uổng đó? Còn những người sống sờ sờ khỏe mạnh bị ép điên nữa, ai sẽ thương xót cho họ?
Dựa vào đâu?
Gã dựa vào đâu chứ?
Bên ngoài cục cảnh sát, một cơn gió lạnh thổi qua khiến toàn thân phát run. Sắc mặt ba sinh viên trắng xanh, đôi mắt đỏ bừng tràn ngập phẫn nộ. Vẻ mặt của Duật Cửu Âm cũng lạnh lẽo tới thấu xương.
Đúng lúc này, tên luật sư và chuyên gia tâm thần bước ra.
“Tên khốn mất nhân tính”. Ba sinh viên nhịn không được mắng thành tiếng, nhìn chằm chằm hai gã, ánh mắt sắp bốc hỏa.
“Trẻ trâu”. Tên luật sư cười lạnh liếc nhìn bọn họ một cái sau đó đi về phía bãi đỗ xe. Nhưng khi lướt qua nhau gã bị Duật Cửu Âm cản lại.
“Làm gì đó? Chỗ này là cục cảnh sát”.
“Không làm gì, tôi chỉ tò mò tiền kiếm được trên xương máu của người khác xài có thoải mái không?”
“Bệnh thần kinh!”
“Nếu anh phụ trách vụ án này thì rất dễ mất mạng. Dù sao thì người chờ gã đền mạng cũng quá nhiều”.
“Hừ! Đền mạng? Cậu có biết thân chủ của tôi có thân phận gì không?” Dường như bị Duật Cửu Âm chọc cười, tên luật sư để lại một câu: “Pháp luật của quốc gia bảo vệ mỗi một công dân”. Sau đó lên xe rời đi.
Gã không biết rằng Duật Cửu Âm phía sau nhìn gã bằng một ánh mắt đầy thâm ý.
“Phải, là bảo hộ công dân nhưng tiền đề là anh phải là một con người cái đã”.
“Về thôi”. Thấy tên luật sư và tên chuyên gia lái xe rời đi Duật Cửu Âm quay đầu nói với ba sinh viên.
Nhưng ba người họ vẫn bất bình: “Chúng ta cứ như vậy để gã tùy ý ung dung ngoài vòng pháp luật sao?”
“Sao thế được? Trời cao sáng tỏ, thị phi rõ ràng. Từ xưa đến nay giết người đền mạng chính là chân lý. Hơn nữa gã ở bên trong có phải điên thật hay không, ai mà biết được?”