Khoảng cách 10m cũng không xa lắm, bốn người Duật Cửa Âm đi vài bước đã tới ngôi nhà bên cạnh hung trạch.
Đây là một quán ăn gia đình, tầng dưới làm thành nơi cho khách dùng bữa, chủ quán là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền từ cũng là người trực tiếp nấu nướng. Hình thức bếp là bếp mở, vô cùng sạch sẽ trên kệ bếp là một nồi thịt hầm lớn, mùi thơm nức mũi.
“Quán này ăn ngon lắm”. Ba sinh viên nhớ lại hương vị và tay nghề của người đàn ông trung niên.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa xuất hiện một bà lão tay chân run rẩy, cả người dơ bẩn, điên điên khùng khùng.
Bà thấy Duật Cửu Âm không giống mấy người ở đây lập tức bước tới cao giọng hỏi: “Cậu có nhìn thấy con gái của lão không, có thấy không?”
Duật Cửu Âm nghe vậyquay đầu cẩn thận nhìn bà lão, theo bản năng nhíu mày.
Vân máu dưới mắt hỗn loạn chứng minh sức khỏe ngày trẻ không tốt, không dễ có con. Duyên phận con cái phải đến tuổi trung niên mới có nhưng nếp nhăn trên trán tác động đến cung con cháu vậy nên cho dù có con nối dõi thì đến khi già cũng khó bảo toàn.
Bà lão này luôn miệng nói tìm con gái nhưng Duật Cửa Âm cảm thấy con gái của bà hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Những người ăn cơm trong tiệm không quan tâm, vẻ mặt lộ ra sự chán ghét nhưng ông chủ lại rất tốt bụng trả lời bà: “Chúng tôi không nhìn thấy con gái của dì, dì à dì uống một chén canh không?”
“Được, được”. Bà lão run rẩy gật đầu, nhận chén canh ông chủ đưa cho sau đó thất tha thất thiểu bưng ra ngoài, cầm theo luôn cả cái chén trong tiệm.
“Haiz, ngày nào bà ấy cũng đến đây, điên thật hay là điên giả cũng chưa biết cậu cần gì phải làm vậy”. Có một ông khách hàng thấy vậy nhịn không được khuyên ông chủ một câu.
“Không sao, không sao, có đáng gì đâu, con gái bà ấy mất tích thật đáng thương”. Ông chủ cười lắc đầu đi vào trong bếp tiếp tục làm việc.
Dáng vẻ nấu cơm của ông ta rất đẹp, ngón tay thon dài sử dụng đồ làm bếp thành thục, chỉ bằng một con dao phây đã có thể làm ra một bàn đồ ăn mỹ vị.
Nhưng khi Duật Cửu Âm nhìn thì lại thấy trên người gã phát ra thứ gì đó khiến y khó chịu.
“Duật ca anh làm sao vậy?” Ba sinh viên nhỏ giọng hỏi Duật Cửu Âm: “Anh đừng thấy quán ăn này nhỏ chứ thật ra ông chủ ở đây là người rất tốt. Lần trước tụi em cũng thấy bà lão đó, ông chủ cũng cho bà lão một chén canh”.
“Lần trước cũng thấy?” Nghĩ đến lời vị khách vừa rồi nói, bà lão ngày nào cũng đến đây Duật Cửu Âm giật mình, cảm giác bản thân đã bắt được manh mối, vội vàng hỏi: “Vậy các cậu có nhìn thấy bà ấy uống canh không?”
“Không có”. Lão nhị lắc đầu: “Nói đến đây thì đúng là kỳ lạ. Ngày đó tụi em sợ trời tối muộn bà lão đi một mình nguy hiểm nên đã lén đi theo sau. Kết quả khi bà lão ra khỏi đường lớn thì đổ canh xuống đất, còn nằm sấp xuống giống như tìm kiếm thứ gì đó, miệng không ngừng lẩm bẩm không có, không có”.
“Chắc là điên thật rồi, ai lại tìm người trong bát canh”. Lão tam nói đùa.
Nhưng Duật Cửu Âm lại cười nhẹ tiếp lời: “Có lẽ bà ấy cảm thấy con gái của bà ở trong bát canh?”
“Sao lại ở trong bát canh?” Ba người ngẩn người, theo tầm mắt của Duật Cửu Âm nhìn về phía phòng bếp.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà ông chủ vừa từ phòng bếp bước ra bưng ra một chiếc nồi. Mấy cái chân gà trong nồi dường như biến thành mấy ngón tay trẻ em vặn vẹo.
ĐM!!! Ba người bị dọa sợ tới mức phát run, dụi dụi mắt lại phát hiện bản thân chỉ là thần hồn nát thần tính.
Duật Cửu Âm không giống như bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh bồi thêm một câu: “Các cậu biết bản thân ngày đó đã ăn thứ gì sao?”
Đương nhiên là ăn món canh măng chua hầm chân gà! Nhưng dưới tình huống này, bọn họ tự cảm thấy hoài nghi, ba sinh viên thậm chí còn cố gắng nhớ lại khi đó những món ăn mà họ ăn rốt cuộc có hình dạng ra sao?
Nếu thật là vậy thì…
Ẹo! Ba người chạy ra ngoài, tìm một góc nôn đầy đất. Ông chủ trong phòng bếp thấy dáng vẻ của bọn họ cũng chạy ra.
“Sao lại thế này?”
“Có lẽ là do thời tiết quá nóng nên bị say nắng, nôn một lát sẽ ổn thôi”. Duật Cửa Âm lạnh nhạt trả lời.
“Vậy sao, vậy tôi làm cho mọi người mấy chén chè đậu xanh, món này giải nhiệt rất tốt”. Ông chủ quan tâm một câu rồi trở về phòng bếp, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Duật Cửa Âm tràn đầy lạnh lẽo.
Do có khuất mắc nên ba sinh viên không dám ăn cơm trong tiệm của ông chủ nhưng Duật Cửu Âm lại mua năm phần đồ ăn mang đi.
“Duật ca, những cái này thật sự có thể ăn sao?”
Đương nhiên có thể. Hôm nay chúng ta ngủ lại hung trạch bên cạnh một đêm, không ăn cơm thì nửa đêm đừng có kêu đói”.
“Nhưng anh mua nhiều quá rồi, chúng ta chỉ có bốn người”.
“Người thứ năm không phải được cậu cõng trên lưng sao?”
Ba sinh viên: Cửu Âm ba ba, xin ngài lương thiện chút đi!!!
Rất nhanh trời đã sập tối, Duật Cửa Âm đưa ba sinh viên đến hung trạch. Bọn họ chui qua bức tường đã sập một nửa, từ phía sau của hung trạch đi vào, xuyên qua một đống đồ linh tinh mới tới được phòng khách ở lầu một.
Chỉ có thể nói là cảnh còn người mất, lần trước ba sinh viên còn ngồi ở đây vừa ăn lẩu vừa livestream, bây giờ họ bị dọa đến run bần bật thậm chí chỉ đứng tại chỗ cũng cảm thấy bản thân sắp ngất xỉu.
Mà Duật Cửa Âm giống như không có việc gì, nhận cơm từ trong tay bọn họ đặt xuống đất.
“Cùng nhau ăn đi”. Tuy Duật Cửa Âm nói vậy nhưng lại không định ăn ngược lại cắm mấy đôi đũa dựng thẳng đứng trong bát cơm.
Động tác kỳ lạ khiến ba sinh viên khó hiểu, Duật Cửu Âm cũng không úp mở trực tiếp giải thích.
“Tôi đang mời quỷ ăn cơm”. Y cười chỉ tay xuống đất: “Trong giới thiên sư thì cắm đũa dựng thẳng đứng trên bát cơm chính là quy tắc khi mời quỷ ăn cơm. Thật ra chuyện này có rất nhiều, mấy người các cậu có thể đã từng trải qua. Sau khi cơm được nhà ăn làm xong họ sẽ cắm đũa dựng thẳng đứng trên nồi cơm một lát sau đó cơm sẽ không còn dương khí. Đó là bởi vì quỷ đi ngang qua đã ăn sạch nên chúng trở nên vô vị.
Rất tốt, bọn họ đều đã trải qua! Sắc mặt ba người vàng như sáp nến.
Duật Cửu Âm thấy vậy ánh mắt càng trở nên ác liệt nói thêm: “Đáng tiếc có mời thì bọn họ cũng không ăn bởi vì mấy thứ đồ này đến cả quỷ cũng ghét bỏ”.
“Cho nên…Đây quả thật là thịt người sao?” Ba sinh viên xui xẻo lại muốn nôn mửa.
Lúc này, Duật Cửa Âm không đùa bọn họ nữa, y rút đũa ra, vỗ tay vài cái trong phòng sau đó đứng lên đi khắp nơi.
Thật ra sau khi gặp ông chủ y đã đoán được chuyện gì xảy ra, chỉ là trong lòng có chút không tiếp nhận nỗi.
Tuy lúc nhỏ sư phụ đã nói với y lòng người còn đáng sợ hơn quỷ thần mà y sống ở đạo quan nhiều năm cũng thấy được nhân tình thế thái nhưng chung quy lại vẫn là thiện nhiều hơn ác, tội nghiệt cũng không khiến người ta phẫn nộ như vậy.
Mãi cho đến hôm nay y mới thật sự cảm nhận được con người rốt cuộc có bao nhiêu đê tiện.
Đêm qua khi quỷ gậy để lại con búp bê da người cũng đã để lại cho Duật Cửu Âm một lời nhắn. Con quỷ đó khác với những con quỷ muốn hại người, đoạt mạng, y nhìn thấy sự tuyệt vọng vô tận trên gương mặt của những đầu quỷ kia.
Y lấy từ trong túi ra mấy đồng tiền đồng, cố định vào vài vị trí. Tuy rằng mấy năm nay câu chuyện về hung trạch trên đường Xuân Minh được đồn đãi khắp nơi nhưng nếu Duật Cửu Âm muốn giải quyết tình hình ở đây thì phải biết được chân tướng năm đó.
Quỷ gậy là lệ quỷ ở nơi này vì thế biện pháp tốt nhất là trực tiếp hỏi nó. Sau khi Duật Cửu Âm đặt đồng tiền cuối cùng xuống, chiêu hồn trận cũng hoàn thành. Toàn bộ hung trạch rung lên, thảm án phủ đầy bụi nhiều năm cuối cùng cũng sáng tỏ.
Máu, màu đỏ tươi của máu, chạy không được. Cô bé ngây thơ được ca ca kéo đi, liều mạng chạy về phía trước. Phía sau là tiếng dao chặt đứt xương cốt sau đó là tiếng bước chân không nhanh, không chậm.
Chạy không thoát, cô bé chạy không thoát. Cửa chính đã bị khóa lại, lưỡi bị cắt nên không thể phát ra chút âm thanh nào.
“Cứu mạng…cứu…cứu chúng con với…” Không thể mở miệng chỉ có những âm thanh kẹt lại ở cổ họng. Rồi sau đó là tiếng bước chân không nhanh, không chậm đại diện cho cái chết đến gần.
Móc sắt xuyên qua cổ, đầu được treo lên cái cây ở trong vườn. Hung thủ thành thạo tới mức chỉ dùng một cây kéo đã có thể biến một vụ mưu sát thành một cuộc tra tấn tàn bạo. Máu loãng chảy trong chậu, khóc không thành tiếng, ông lão chết không nhắm mắt, mặt đầy oán hận.
Mà cha của hai đứa trẻ thì bị trói chặt trên ghế, trơ mắt nhìn cảnh tượng này, ánh mắt dần trở nên tan rã. Thù hận không thể làm cho người cha duy trì tỉnh táo. Đợi đến khi cảnh sát tới thì người cha với con dao trong tay đã bị ép điên.
Duật Cửa Âm quay mặt đi, trong mắt hiện lên sự thương hại. Ba sinh viên kinh hãi đến mức trợn mắt há hốc mồm, mắng một câu: “Đúng là súc sinh!”
Ai mà ngờ được thảm án diệt môn chấn động một thời không phải là do người cha bị bệnh tâm thần gây ra mà là do hung thủ khiến ông ấy bị điên, đáng buồn hơn là người mẹ bị mọi người chửi rủa tạo nên bi kịch của gia đình cũng không phải trốn tránh trách nhiệm, bỏ nhà ra đi mà đã sớm bị tên ác nhân này giết chết.
Hình ảnh dần mờ đi, con quỷ cuối cùng cũng để lộ gương mặt thật. Hình ảnh quỷ quái treo trên cây gậy đều là giả, thực tế chỉ là một ông lão với gương mặt hòa ái và một đôi song sinh nhút nhát.
Cô bé thẹn thùng nấp sau lưng anh trai, len lén nhìn bọn họ tuy mở miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
“Trước khi chết bị cắt lưỡi nên sau khi chết cũng không thể nói chuyện. Trách không được cô bé vẫn luôn hát đồng dao”. Duật Cửu Âm đến gần thân thiết xoa đầu cô bé. Cuối cùng y cũng hiểu tại sao lại có tiếng đồng dao khi con lệ quỷ này xuất hiện.
Đó không phải là đồng dao bị nguyền rủa gì mà là cô bé đang mô phỏng lại cái chết của bản thân. Ba sinh viên nghe xong càng thêm khó chịu, vành mắt đỏ bừng.
“Em biết mẹ đang ở đâu không?” Duật Cửa Âm kiên nhẫn hỏi hai đứa trẻ.
Lúc này đứa bé trai đáp lại, cậu bé nhẹ nhàng gật đầu, bay tới cửa sổ, chỉ tay về phía nhà hàng xóm.
Quả nhiên là thế.
Duật Cửa Âm thở dài, quay đầu nhìn ba sinh viên nói: “Báo cảnh sát đi”.
“Được”. Ba người gật đầu lấy điện thoại gọi 110 nhưng vừa mới nhấn nút thì đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân nặng nề từ cửa lớn truyền đến.
“Ai đó?” Lão đại gọi lớn, chủ động đến cửa nhìn xem nhưng khi tay sắp chạm vào cánh cửa thì nghe một tiếng leng keng. Chiếc rìu sắc bén chém xuyên qua cánh cửa gỗ, mũi rìu dừng ngay trước chóp mũi của lão đại.
Lão đại sợ đến mức không dám cử động nhưng khi nhìn qua mắt mèo, cảnh tượng mà cậu ta đang nhìn thấy còn đáng sợ hơn.
Bên ngoài cửa là một đôi mắt âm u đang nhìn chằm chằm cậu ta đầy vẻ âm u, khát máu.