Vừa nghe trong nồi tôm hùm đất có ruồi, tất cả khách trong quán ăn đều dừng lại.
Có người gấp gáp đã đứng dậy muốn tìm ông chủ đòi một lời giải thích.
Một số khác bình tĩnh hơn bèn khuấy khuấy trong nồi tôm trước mặt mình, không phát hiện cái gì nên chỉ yên lặng đứng bên cạnh quan sát.
Nhóm thanh niên hét một câu như vậy thu hút sự chú ý của khách ăn, sau đó cũng không nói gì thêm, bắt chéo chân như một ông cụ và chờ người tới.
Ông chủ và đầu bếp khi nghe thấy tiếng động đã vội vàng chạy tới, thấy một màn này liền đau đầu.
Ông chủ nói chuyện tương đối nhẹ nhàng: "Nhà bếp và thức ăn của chúng tôi đều rất sạch sẽ, vừa rồi có phải là nó không cẩn thận bay vào không?"
Tính cách đầu bếp khá nóng nảy, chỉ thẳng mặt đám thanh niên ăn vạ: "Bếp nhà chúng tôi sạch sẽ gọn gàng, không thể có ruồi được."
Nhóm thanh niên một mực khẳng định họ phát hiện ra con ruồi khi đang ăn tôm.
Có người nhổ nước bọt phì phèo, có người không ngừng ói mửa, làm cho những vị khách khác cũng cảm thấy buồn nôn, Tần Giản cũng thấy chán ghét.
Ông chủ nhiều lần khẳng định vệ sinh trong quán ăn rất tốt, trong lòng cũng tức đến bốc hỏa.
Nhóm người này dường như đang cố tình kiếm chuyện, nếu thái độ của ông ấy quá cứng rắn, trong cơn tức giận ra tay đánh khách hàng thì ông ấy sẽ gặp rắc rối lớn.
Tuy nhiên, việc miễn phí bữa ăn và bồi thường tương đương với việc thừa nhận vệ sinh trong quán không được đảm bảo, bây giờ đang là mùa thịt nướng và tôm càng bán đắt nhất, việc kinh doanh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nếu không nhanh chóng giải quyết, ảnh hưởng sẽ càng lớn.
Bàn bên cạnh Tô Vân Thiều là vài người trẻ tuổi, vẻ mặt vừa tức giận vừa ghê tởm giống như đã nhìn ra điều gì.
Lúc này, một cậu nhóc mười bốn, mười lăm tuổi trong nhóm thanh niên đột nhiên biến sắc, ôm bụng kêu đau, chưa hét được mấy tiếng đã nằm xuống đất lăn lộn.
"Gọi xe cứu thương." Sắc mặt ông chủ phút chốc tái nhợt.
Dù nguyên nhân cơn đau bụng của cậu nhóc là gì thì nó cũng xảy ra ở quán của ông ấy, có nhiều người đang nhìn như thế, chiếc mũ không hợp vệ sinh chắc chắn sẽ chụp vào.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Hiện tại, ông chủ chỉ hy vọng có thể khống chế ảnh hưởng của sự việc ở mức tối thiểu, không phải chịu thêm tổn thất nào nữa.
Tần Giản: "Ồ, đụng đồ sứ tới rồi."
*Đụng đồ sứ: chỉ dàn cảnh lừa đảo, ăn vạ
Triệu Tình Họa: "Có lẽ là đau bụng thật?"
Lôi Sơ Mạn: "Vậy thì cũng trùng hợp quá rồi?"
Bách Tinh Thần: "Nếu trước khi tới đây cố ý ăn thứ gì đó để đau bụng thì cũng tâm huyết thật."
Nói thì nói thế, vì thời điểm cậu nhóc đau bụng quá trùng hợp, bốn người càng có xu hướng nghĩ rằng đó chỉ là diễn xuất, nhóm thanh niên và cậu nhóc kia đã thương lượng với nhau từ trước.
Tô Vân Thiều lau tay: "Thế mà thật sự..." không phải.
Lời còn chưa nói xong, một bóng người mảnh khảnh đã nhanh chóng lướt qua, lao tới trước mặt ông chủ đang lo lắng, lớn tiếng hét lên: "Ông chủ, ông không cần sợ hãi, tôi và các bạn cùng lớp đã tận mắt nhìn thấy bọn họ móc nó ra khỏi túi quần rồi ném vào trong nồi."
Một cô gái khoảng 20 tuổi phẫn nộ nói: "Người ta cũng chỉ làm ăn nhỏ thôi sao lại đắc tội các người rồi? Còn cố tình vu khống vệ sinh trong quán không đảm bảo."
Nhóm thanh niên ban đầu không cảm thấy gì, nhưng ánh mắt mà cô gái nhìn họ như đang nhìn rác rưởi, bọn họ lập tức nổi giận.
"Mày nói gì?"
"Có bằng chứng không?"
"Đừng xen vào việc của người khác, bà tám."
Bọn họ cũng không thực sự có ý định tranh cãi với cô gái, chỉ nói vài câu, trừng mắt, bày ra bản mặt hung dữ chứ không đến gần hay động tay động chân.
Tuy nhiên, người bạn đi cùng cô gái thì không như thế.
Một trong số đó có vẻ như là bạn trai của cô gái, kéo cô gái ra phía sau để bảo vệ.
Những sinh viên đại học này lấy ít địch nhiều đối mặt với nhóm thanh niên, thái độ hai bên giống nhau, không ai sẵn sàng nhượng bộ, như thể một lời không hợp liền sẽ xông vào đánh nhau.
Nhìn thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, sắp chuyển từ tranh chấp bằng miệng sang ẩu đả đánh nhau, thậm chí có thể đổ máu, sắc mặt ông chủ tái xanh.
Khách trong quán sợ bị ảnh hưởng nên lặng lẽ trốn sang một bên, còn có người lấy điện thoại ra quay lại.
Tần Giản và những người khác không ngờ rằng chỉ trong thời gian ngắn sự việc lại phát triển đến mức này.
Bọn họ nhìn nhau và nhanh chóng nghĩ cách giải quyết vấn đề một cách hòa bình, hay là... báo cảnh sát trước?
Đang suy nghĩ thì Tô Vân Thiều bước tới.
Cô dường như không phát giác thấy hai bên sắp đánh nhau, cô đi vòng qua mấy sinh viên đại học và bước tới chỗ cậu nhóc đang lăn lộn trên mặt đất đến mức không còn sức để nói chuyện, đặt cậu nhóc nằm ngửa.
Sự xuất hiện của bên thứ ba khiến hai nhóm người đang gây chiến với nhau cứng đờ tại chỗ, mang sự chú ý chuyển sang cô gái đột nhiên xuất hiện này.
Sau đó, sau lưng cô gái lại có thêm một, hai, ba,... bốn cô cậu học sinh trạc tuổi nữa xuất hiện.
Tần Giản: "Bệnh thật à?"
Bách Tinh Thần: "Sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, có lẽ là bị bệnh thật."
Lôi Sơ Mạn: "Tình trạng này không phải viêm dạ dày cấp tính thì chính là viêm ruột thừa."
Triệu Tình Họa thấp giọng nói: "Đụng đồ sứ bây giờ đầu tư lớn vậy à?"
Nghe năm người bọn họ nói như thế, hai nhóm người và ông chủ đều ngạc nhiên khi phát hiện cậu nhóc bị bệnh thật chứ không hề giả vờ.
Người thanh niên tóc vàng cầm đầu lo lắng quỳ xuống sờ trán cậu nhóc, nhưng lại chạm vào một lớp mồ hôi lạnh: "A Thanh, cậu sao rồi? Khó chịu ở đâu?"
Môi cậu nhóc hơi hé ra, run rẩy không nói nên lời.
Tô Vân Thiều: "Đừng đụng vào cậu ta."
Bách Tinh Thần lập tức kéo người đi, thanh niên tóc vàng lo lắng nhìn về phía này, biết Tô Vân Thiều đang giúp đỡ nên cũng không giãy dụa nữa.
Ở nơi công cộng, có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy... Tô Vân Thiều thở dài, xem ra tội danh tuyên truyền mê tín thời phong kiến này khó mà tránh được.
Thôi vậy, mạng sống con người quan trọng hơn.
Tô Vân Thiều quay đầu nhìn Lôi Sơ Mạn: "Túi của tôi."
Tần Giản chạy đi như một con thỏ, nhanh chóng quay lại với chiếc túi và nhiệt tình cung cấp thêm dịch vụ mở túi.
Chiếc túi được mở ra, do nhìn từ trên xuống nên dù người ta có muốn xem hay không cũng đều nhìn thấy biểu tượng ma quỷ vàng vàng trắng trắng bên trong.
Trước mặt mọi người, Tô Vân Thiều dùng ánh mắt đánh giá hỏi: "Đầu của đứa trẻ này không có vấn đề gì chứ?", rồi lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng, một tay kéo thẳng chiếc áo phông bị nhăn của cậu nhóc, tay kia "ba" một cái dán lá bùa màu vàng lên bụng cậu nhóc.
Một điều khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra… lá bùa màu vàng dường như đã gặp phải thứ gì đó và bốc cháy, từ ngoài vào trong đều biến thành một đống tro bị cháy đen nhẻm.
Gió vừa thổi, tro bụi liền bay mất.
Cậu nhóc chớp chớp mắt, sờ vào bụng đã thấy không còn đau nữa bèn đứng dậy dưới sự giúp đỡ của những người bạn bên cạnh.
"Ula Ula..." Xe cứu thương cuối cùng cũng đến.
Người thanh niên và ông chủ mỗi người cử một người đi cùng cậu nhóc đến bệnh viện, cuối cùng sự việc náo loạn đã kết thúc.
Trong lúc hỗn loạn, Tô Vân Thiều đã chạy đi trước, Tần Giản và những người khác cũng mang theo thịt nướng và tôm hùm đất đã được đóng gói chuồng theo, đến công viên gần đó tìm một chiếc ghế dài cùng nhau ngồi ăn.
Trong cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma, bốn người không nhìn thấy Tô Vân Thiều ra tay nên không biết năng lực thật sự của cô.
Lần này có thể coi là mở mang tầm mắt rồi.
Tần Giản hăng hái giúp đỡ bóc tôm, nếu không phải ánh mắt lạnh lùng mang theo chút cảnh cáo của Tô Vân Thiều, cậu ta đã tự tay đem thịt tôm hùm và coca hoa cúc kỷ tử dâng tới miệng Tô Vân Thiều rồi.
"Đại lão, xin hãy nhận lấy tấm lòng hiếu kính này."
Tô Vân Thiều hơi nhức đầu: "Muốn hỏi cái gì?"
Tần Giản trong nháy mắt khôi phục lại bình thường: "Vừa rồi là chuyện gì vậy?"
"Cậu ta ăn phải một sợi tóc của người chết." Tô Vân Thiều giả vờ không chú ý tới sắc mặt của bốn người trong nháy mắt trở nên vừa đen vừa xanh, tiếp tục nói: "Đốt nó đi là được."
Tần Giản có trí tưởng tượng vô cùng phong phú, ưu điểm này trước kia rất được tán thưởng bây giờ lại trở thành khuyết điểm khiến cậu ta gần như muốn ói ra, cậu ta thật sự không muốn tưởng tượng sợi tóc đó làm sao mà lấy xuống được, lại còn là của một người như thế này.
Lôi Sơ Mạn che miệng, nhưng vẫn không nhịn được tò mò: "Làm sao cậu biết là tóc của người chết?"
"Tôi lấy ra đốt đó." Tô Vân Thiều biết bọn họ muốn hỏi cái gì, chủ động trả lời: "Đã bị lá bùa che lại rồi."
Bằng không, để một đám người đông như vậy nhìn thấy cô lấy ra một sợi tóc của phụ nữ từ trong bụng một người, liệu có điên không?
Bách Tinh Thần: "Đó là loại bùa gì vậy?"
Tô Vân Thiều: "Trừ âm phù, dùng để tiêu trừ âm khí."
Bốn người: ???
Không phải vừa nói đó là tóc của người chết sao? Tại sao đột nhiên lại thành âm khí rồi?
Đây chính là nguyên nhân Tô Vân Thiều không muốn người bình thường dính dáng quá nhiều tới huyền môn… giải thích cho người bình thường không biết gì về chuyện này thật sự quá phiền phức.
"Các cậu cứ hiểu thế này, những thứ liên quan đến người chết và ma quỷ phần lớn đều là âm khí. Nếu người sống gặp phải, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì mất mạng, cho nên các cậu đừng..." dựa vào bản thân có bùa bình an mà cái gì cũng dám làm.
Lời dặn dò quan trọng nhất còn chưa kịp nói ra, Tần Giản đã xen vào.
Chàng trai có khuôn mặt trẻ con căng thẳng chạm vào túi quần nơi đặt bùa bình an, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi nhất định sẽ coi bùa bình an là vợ tương lai của mình, quyết không xa cách, một thước không rời."
Triệu Tình Họa nghe một người bát tự không hề mỏng như Tần Giản nói ra lời có tính giác ngộ cao như vậy, cảm thấy hổ thẹn không bằng.
"Vậy, vậy thì tôi sẽ coi như chồng tương lai của mình, dùng dây đỏ quấn lại rồi đeo trên cổ, dù đi tắm cũng sẽ không cởi ra."
Tô Vân Thiều: "..." Không đến mức đó chứ.