“Vân Vân, chúng ta tới rồi.”
Một giọng nữ dịu dàng đánh thức Tô Vân Thiều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ba người lần lượt xuống xe.
Trước mặt là căn nhà gỗ nhỏ ba tầng hướng về phía Nam, góc Đông Nam trồng cây lựu cành lá tươi tốt, dưới gốc cây có xích đu, góc Tây Nam trồng các loại hoa đủ màu sắc.
Mẹ Tô thấy Tô Vân Thiều cứ ngắm hoa, dáng vẻ rất thích, mẹ Tô cười nói: “Mẹ không có sở thích nào khác, bình thường cũng chỉ trồng hoa, Vân Vân thích loại hoa nào?”
Tô Vân Thiều: “Hoa đồng tiền.”
Mẹ Tô: ???
Hoa gì cơ, con nói lại cho mẹ nghe xem nào?
Bố Tô không hề coi thường việc con gái mình xa nhà mười bảy năm chỉ quan tâm đến tiền bạc, ngược lại còn cảm thấy áy náy: “Do bố mẹ không tốt, quên không cho con tiền.”
Lúc này, Tô Vân Thiều cũng nhận ra mình mải mê xem hoa nên đã nói linh tinh.
“Bố không cần cho con tiền, con thiếu lộc.”
Bố Tô: ???
Ông nghi ngờ có phải gần đây mình quá bận rộn, không bắt kịp thời đại nên không hiểu được ý trong lời nói của con gái mình!
Theo lẽ thường, lộc tức là tiền tài, thiếu lộc tức là thiếu tiền.
Nhưng mẹ Tô lại không hiểu lắm: “Nếu Vân Vân thiếu tiền, sao con không bảo bố chuyển tiền cho con?”
Tô Vân Thiều giải thích: “Trong số mệnh có câu nói ngũ tệ tam khuyết*, thiếu lộc, kiếp này đã định không có nhiều tiền, nhiều tiền sẽ dễ dẫn đến phiền phức.”
(*Ngũ tệ tam khuyết: là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thuỷ phải chịu do đã tiết lộ nhiều thiên cơ. Ngũ tệ (5 hại) gồm: quan (mất vợ), quả (mất chồng), cô (mồ côi), độc (cô đơn), tàn (tàn phế). Tam khuyết (3 thiếu) gồm: mệnh, tiền, quyền.)
Hai vợ chồng sửng sốt một lúc, không hiểu vì sao con gái mình còn trẻ như vậy mà lại đi tin mấy lời này.
Nhưng là người một nhà, thà tin còn hơn, không được chê cười.
Đầu bố Tô nảy số nhanh: “Thế nếu thẻ của bố để ở chỗ con thì có tính là tài sản của con không?”
"Không tính." Tô Vân Thiều nghe vậy liền biết bố Tôđang muốn lợi dụng sơ hở, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thiếu lộc không có nghĩa là thiếu tiền, vẫn có thể có một ít tiền."
Mẹ Tô: “Một ít tiền là bao nhiêu?”
Bố Tô: “Hạn mức của một ít tiền là bao nhiêu?”
Tô Vân Thiều: “…” Đúng là vợ chồng kết hôn hơn 20 năm, rất ăn ý.
"Năm con số."
Vừa nói xong, hai vợ chồng mỗi người chuyển 99999.
Tô Vân Thiều nhận tiền của bố Tô, không lấy của mẹ Tô: “Lần sau con sẽ nhận của mẹ.”
Mẹ Tô gật đầu đồng ý, trong lòng đang nghĩ đến việc mua thứ gì đó để có thể gián tiếp bù đắp cho con gái.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Vừa nói chuyện, ba người đã vào biệt thự.
Trang trí, thiết kế đều rất bình thường, trong nhà không có nhiều đồ trang trí, rải rác ít đồ trang trí không phù hợp với bất kỳ kiểu phong thủy nào - nhà họ Tô không tin vào phong thủy.
Cha Tô xách vali, mẹ Tô dẫn đường, mở cửa nói: "Vân Vân, đây là phòng của con."
Căn phòng được trang trí cẩn thận theo phong cách được các cô gái hiện nay yêu thích, giấy dán tường có họa tiết hoa nhỏ tươi tắn, trên bàn để một cây xanh nhỏ xinh dễ thương, cạnh bệ cửa sổ có một chiếc ghế sofa lười dày dặn, thoải mái.
Mẹ Tô: "Con vừa ngồi ô tô vừa ngồi máy bay có mệt không? Con nghỉ ngơi trước đi. Húc Dương và Y Y vẫn đang đi học, đợi buổi tối hai đứa đi học về mẹ sẽ giới thiệu chúng nó cho con."
Hai vợ chồng để hành lý xuống rồi rời đi, Tô Vân Thiều nhìn cây xanh nhỏ trên bàn.
Chậu cây màu hồng nở ra như hoa sen, mềm mại dịu dàng, rất đáng yêu nhưng lại tỏa ra một luồng khí đen khiến người khác khó nhìn thấy.
Loại hơi thở này còn gọi là âm khí, khi người sống gặp phải nhẹ thì đau đầu, tinh thần không ổn định, còn nặng mà nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ mất mạng.
Đó cũng chính là loại hơi thở mà Tô Vân Thiều đã nhìn thấy ở trong vườn khi xuống xe.
Người không nhìn thấy âm khí sẽ cho rằng nơi này có chút lạnh lẽo, người nhạy cảm sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng trong mắt thiên sư, âm khí đó là những sợi tơ, che phủ gần nửa khu vườn trong sân.
Khu vườn là do mẹ Tô chăm sóc, vốn tưởng rằng đối phương đang nhắm vào mẹ Tô, nhưng không ngờ cây xanh nhỏ trong phòng của cô cũng có âm khí.
Nếu dám thò tay lên đầu thiên sư, đừng trách cô chặt đầu!
Ánh mắt Tô Vân Thiều hơi lạnh, một tay bóp nát âm khí, cầm lấy túi nhỏ đi xuống lầu.
Trong phòng khách, mẹ Tô đang thắt cà vạt cho bố Tô.
"Bố, mẹ, con ra ngoài mua chút đồ đây ạ." Tô Vân Thiều nói.
Mẹ Tô: "Có cần mẹ đi cùng không?"
"Không cần đâu, con gọi taxi là được mà." Tô Vân Thiều muốn mua mấy loại bùa giấy chu sa, sao dám đưa mẹ Tô tới đó được?
Thấy cô nói như vậy, mẹ Tô nuốt lại câu: “Để bố đưa con đi.”
Nhìn Tô Vận Thiều đi ra ngoài, mẹ Tô thở dài: “Đứa nhỏ này vẫn còn hơi lạ lẫm.”
Cha Tô không thấy có vấn gì, nếu Tô Vân Thiều tiếp nhận quá nhanh thì ông mới cảm thấy có gì đó không ổn.
"Con bé đã mười bảy tuổi rồi, đột nhiên có người tới cửa nói là cha mẹ ruột của con bé, sao mà chấp nhận được nhanh như vậy. Cứ từ từ, không vội."
Mẹ Tô chỉnh lại cà vạt, nói: “Được rồi, anh đi làm đi, nhớ lái xe cẩn thận đấy nhé.”
Một giờ sau, Tô Vân Thiều ngồi ô tô đi đến phố đồ cổ.
Dưới ảnh hưởng của ánh sáng chủ nghĩa xã hội khoa học và vô số tầng lớp kẻ lừa đảo, người tin vào phương pháp của huyền môn đã ít lại càng ít, việc kinh doanh của huyền môn cũng trở nên khó khăn hơn.
Cửa hàng tên Bác Cổ Kim này không bày hàng ở một góc hẻo lánh, trên kệ gỗ bày đủ loại đồ đồng, ngọc, đồ sứ, đồ cổ được bày bán một cách công khai, trên giấy bùa lại không có dấu vết của chu sa.
Tô Vân Thiều đi thẳng đến quầy, giơ ngón trỏ lên gõ tay ba lần: "Hoàng phù, chu sa, tiền giấy, hương đỏ..." Nói một loạt những thứ cô muốn mua.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên đeo kính, hỏi: “Có ba loại, cô muốn lấy loại nào?”
Tô Vân Thiều hỏi giá rồi mua cả ba loại, dùng chiếc túi lớn màu đen do ông chủ tặng để bỏ tất cả những thứ không liên quan gì đến khoa học này vào trong đó.
Trên người mang một đống đồ, cô cũng không muốn loanh quanh ở bên ngoài nữa, định đi ra khỏi khu phố đồ cổ rồi bắt taxi về nhà.
Đi được vài bước, một người đàn ông trung niên mặc đạo bào đi tới trước mặt cô: “Cô bé, xem bói không?”
"Không xem." Tô Vân Thiều sải bước đi về phía trước.
Người đàn ông đi theo, nói: "Xem nhân duyên đi, có thể biết được khi nào thì một nửa của mình xuất hiện đấy."
Tô Vân Thiều mặt không biểu tình nhìn ông ta, trong mắt mang theo vẻ trách mắng: "Ông định xúi dục trẻ vị thành niên yêu sớm đấy à?"
Người đàn ông nghẹn lời, lập tức đổi hướng khác: “Vậy thì xem chuyện học hành đi.”
Tô Vân Thiều: “Hóa học 30 điểm, vật lý 40 điểm.”
Người đàn ông: "…"
Kết quả tệ như vậy, trừ khi Văn Khúc Tinh xuống trần gian làm gia sư 24/24, nếu không thì có bấm nát đầu ngón tay cũng không xem được cái shit gì.
Người đàn ông này lăn lộn ở phố đồ cổ lâu như vậy, chưa bao giờ gặp phải một khúc xương khó gặm thế, ý chí chiến đấu của ông ta lập tức dấy lên.
“Có người thân thất lạc không?”
"Không có."
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Tiền tài! Không ai không muốn biết đường tiền tài của mình như thế nào cả.”
Đáng tiếc Tô Vân Thiều thiếu lộc, không cần xem.
Hai người một hỏi một đáp đã đi tới lối ra của phố đồ cổ.
Tô Vân Thiều giơ tay, lập tức có một chiếc taxi chạy tới.
Trước khi lên xe, cô ân cần dặn dò: “Về nhanh đi, con dâu của ông đang cần ông giúp đỡ đó.”
Taxi đã đi nhưng người đàn ông vẫn còn bàng hoàng tại chỗ.
Cô bé chưa thành niên này rõ ràng nhìn rất xa lạ, trông cũng không giống người cùng ngành, sao lại biết ông ta có con trai và con trai đã lấy vợ?
Chẳng lẽ là gián điệp của nhà đối thủ phái tới?
Gián điệp hóa học 30 điểm, vật lý 40 điểm? Không đến nỗi đấy chứ.
Người đàn ông lắc đầu, quay lại phố đồ cổ, suy nghĩ một chút, vẫn để ý đến lời của Tô Vận Thiều, gọi điện thoại.
"Alo vợ à, bà có ở nhà không?"
"A Viên muốn ăn đùi gà, tôi đang ở chợ."
Người đàn ông đột nhiên đứng dậy: “A Viên ở nhà một mình?”
"Không sao đâu, chỉ mất một tiếng thôi, tôi về ngay đây rồi." Trước đây, vợ ông ta cũng đi chợ mua đồ để con dâu ở nhà một mình, nhưng hôm nay thì khác!
Tim người đàn ông đập thình thịch, thu dọn sạp hàng rồi về nhà sớm.
Về đến nhà, con dâu ông ta ôm bụng ngã dưới đất đau không nói nên lời, dưới váy thấm đẫm vệt máu.
“Trời ơi!”
Khi nhà người đàn ông đang rối loạn chào đón một sinh mệnh mới thì Tô Vân Thiều đang ngồi trong phòng vẽ bùa.
Cô không vẽ gì quá khó, chỉ vẽ vài tấm bùa bình an thôi.
Chiếc bút lông nhúng vào chu sa lần lượt vẽ lên hoàng phù những đường nét hơi thô ráp mà người ngoài không thể hiểu được, ngay lúc bùa được vẽ xong, trên hoàng phù xuất hiện một ánh sáng vàng lóe sáng lên rồi lại tắt.
Sau khi vẽ liên tiếp mười chiếc, Tô Vân Thiều gấp lá bùa bình an thành một hình tam giác đều.
Gấp đến tấm cuối cùng, hai chấm vàng nhỏ xuyên qua tấm thuỷ tinh trong suốt bay vào ngực cô.
Tô Vân Thiều hơi giật mình, còn chưa kịp nghĩ ra công đức này đến từ đâu thì điện thoại di động của cô vang lên.
Trên màn hình điện thoại hiện thị hai chữ to: Diêm vương.
Vừa bấm nút nghe, giọng nói lạnh đến mức thiên sư cũng cảm thấy lạnh thấu xương vang lên bên tai: “Ôi, nhanh vậy mà đã có công đức rồi à.”
Không hiểu sao Tô Vân Thiều có thể nghe được giọng điệu ba phần giễu cợt, ba phần trêu chọc, bốn phần còn lại... là thúc giục của đối phương.
"Nếu tôi hứa với anh rồi, tất nhiên sẽ không quỵt nợ anh." Hơn nữa, ai dám quỵt nợ của Diêm vương hả trời?
Diêm vương: “Vậy ngươi đưa cho bổn vương đi.”
Tô Vân Thiều lấy một chiếc hộp gỗ dài bằng nửa cánh tay từ trong vali ra, trên tấm nhung đỏ có một chiếc bút lông, chiếc bút đầy vết nứt nhưng kỳ lạ là không bị gãy vụn.
Cô rút ra những công đức mà cô có được trên cơ thể mình, những chấm vàng theo ý nghĩ của cô bay lên trên bút lông, một vết nứt mỏng như sợi tóc biến mất ngay lập tức.
Sau khi tận mắt xác nhận công đức có tác dụng sửa chữa, Tô Vân Thiều mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn có hy vọng trả được nợ.
Người ở đầu bên kia hừ lạnh, thúc giục: “Tiếp tục đi, đừng có lười biếng.” Rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Tô Vân Thiều: “…” Giọng điệu này, anh là sếp của tôi đấy à?
Trầm tư hai giây, cô viết thêm năm chữ vào trước tên của "Diêm vương": "Nhiệt tình đòi nợ."