Lấy hoàng phù ra cứu người giữa thanh thiên bạch nhật, Tô Vân Thiều còn tưởng mình sẽ bị tố cáo tuyên truyền mê tín dị đoan, bị đồn cảnh sát gọi đi giáo dục lần nữa, không chừng còn bị gọi phụ huynh với giáo viên.
Không ngờ là… Đã hai ngày trôi qua nhưng không có chuyện gì cả.
Chuyện xảy ra đêm hôm đó cứ như một đám bụi, gió thổi qua một cái là đã biến mất.
So với điều đó thì bốn người Tần Giản còn khiến Tô Vân Thiều đau đầu hơn.
Ngoại trừ người theo chủ nghĩa vô thần là Bách Tinh Thần ra thì ba người còn lại đều có sự tò mò và mong muốn tìm hiểu mãnh liệt với quỷ quái, cứ có thời gian là hỏi những chuyện liên quan đến quỷ quái.
Các tiểu thuyết và phim truyền hình như [Liêu Trai Chí Dị] và [Thiên Sư Chung Quỳ] đã trở thành niềm đam mê của họ. Trong giờ học thì giấu điện thoại sau chồng sách, tan học thì thảnh thơi cày phim, lúc ăn cơm cũng không nỡ chớp mắt, toàn thân toàn tâm chìm đắm trong đó.
May là ba người bọn họ còn biết tự lượng sức mình, chỉ say mê xem truyện cày phim một chút thôi, chứ không cậy vào có bùa bình an bảo vệ mà chạy ra ngoài tìm chết.
Chỉ cần không phạm tội phạm pháp hay có nguy hiểm đến tính mạng thì Tô Vân Thiều cũng không quản họ lắm.
Cô tìm một tổ chức từ thiện đáng tin sau đó quyên góp một nửa tiền bán bùa bình an, cộng thêm tiền của Tô Y Y và bố Tô đưa thì mua được bốn miếng ngọc không lớn.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Người nhà không biết cô là thiên sư, cô cũng không nghĩ ra lí do gì có thể khiến người nhà không tin vào phong thủy và huyền học có thể luôn đem bùa bình an trên người, nên mới muốn làm thành ngọc bội.
Ngọc là vật chứa tốt hơn giấy bùa nên cũng càng hao tổn thời gian tâm sức hơn.
Tô Vân Thiều có thể vẽ một tấm bùa bình an trong vài giây nhưng nếu làm một miếng ngọc bội thì phải cần đến hai tiếng.
Vì thế nên mấy ngày nay sau khi tan học, cô đều ở trong nhà.
Ban đầu mẹ Tô còn vui vì con gái không về nhà trễ, nhưng sau đó lại sầu vì lo lắng con gái có phải đã cãi nhau với bạn học không. Khi gõ cửa thì mới phát hiện Tô Vân Thiều đang điêu khắc trong phòng tắm nên lập tức kéo cô đến vườn hoa.
Trong vườn hoa có bàn có ghế còn có vòi nước, không tốt hơn phòng tắm sao?
Mẹ Tô cũng không hỏi con gái làm cái này để chi, chỉ nghĩ là do sở thích.
Bố Tô đi sớm về muộn, lúc ông về thì Tô Vân Thiều đã về phòng, Tô Húc Dương ở kí túc xá của đại học nên ba người không biết chuyện.
Tô Y Y vì để ý nên mới nhìn nhiều hơn, phát hiện hình mà Tô Vân Thiều điêu khắc rất phức tạp và tinh xảo nên tò mò hỏi một câu: “Chị làm cái này để làm gì?” Còn khắc cả bốn cái, không sợ mệt chết sao.
“Tặng người khác.” Tô Vân Thiều đáp.
Mẹ Tô đưa trái cây cho hai đứa con gái, vừa hay nghe được câu này: “Vân Vân có bạn trai rồi à?”
Tô Vân Thiều: “...”
Tô Y Y: “...”
Hai chị em nhìn nhau một cái rồi thở dài một lượt.
Tô Vân Thiều: “Mẹ, mẹ nghĩ con sẽ bắt cá bốn tay sao?”
Tô Y Y: “Cá trong hồ đâu cần phải hao tổn tâm sức đến vậy.”
“Cũng đúng.” Mẹ Tô gật đầu: “Món đồ hao tổn nhiều thời gian và tâm sức đến vậy thì phải cho con cá mình thích nhất, mấy con khác thì tùy tiện mua chút quà rồi tặng là được.”
Tô Vân Thiều: ???
Thật sự là cô thấy Tô Y Y mới đúng là con ruột của mẹ Tô.
Tô Y Y: “Tặng cho bốn người bạn đó của chị à?”
Danh tiếng của Tần Giản và Bách Tinh Thần ở trường học khá lớn, con gái thầm thích họ rõ cũng nhiều, trên diễn đàn của trường học còn đang treo cao tin đồn gần đây hai người họ thường xuyên xoay vòng vòng bên Tô Vân Thiều.
Tính thêm hai cô gái trong nhóm nhỏ này, bốn người vừa đủ bốn miếng ngọc.
“Họ có cái khác.” Tô Vân Thiều không muốn hai mẹ con này đoán thêm chuyện gì ngoài sức tưởng tượng hơn nữa nên dứt khoát nói ra: “Tặng hai người đó.”
Mẹ Tô: ??!
Tô Y Y: ?!!
Hai mẹ con ngơ ngác một cái, sau đó ánh mắt nhìn bốn miếng ngọc chưa khắc xong lập tức trở nên ôn hòa hơn.
Thì ra là tặng cho người nhà à? Vậy thì không có vấn đề gì rồi.
Sau đó, động tác của hai mẹ con đồng loạt lấy điện thoại ra rồi chuyển tiền.
Mẹ Tô: “Ngọc đắt quá, nhận tâm ý là được rồi.” Cuối cùng cũng có thể gửi tiền cho con gái rồi!
Tô Y Y: “Chị vốn dĩ đã thiếu tiền, cứ từ từ mà làm.” Nếu sớm biết Tô Vân Thiều khổ cực làm việc bên ngoài là vì mua ngọc tặng người nhà thì cô ấy đã chuyển nhiều hơn nữa rồi!
Tô Vân Thiều: “...”
Nhìn 99999 của mẹ Tô và 50000 của Tô Y Y, cái tay cầm ngọc của cô run nhẹ.
Buổi tối, bố Tô tan làm về nhà.
Trước khi ngủ, mẹ Tô lấy hình ngọc bội còn chưa hoàn thiện cho ông xem với gương mặt vui vẻ, nói: “Ngọc của Vân Vân mua về để tự tay điêu khắc tặng chúng ta đó, Y Y cũng có phần.”
Bố Tô lập tức cảm thấy tất cả mệt mỏi và vất vả sau khi làm việc một ngày đều bay đi hết: “Nếu không thì sao nói chúng ta là người một nhà được?”
Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều nhìn 99999 được bố Tô chuyển vào lúc nửa đêm, cô im lặng một lúc, chạy bộ buổi sáng thêm nửa tiếng, lúc đi học cũng phải nghĩ làm sao để xài tiền giữ mạng.
Tiền kiếm được thông qua huyền học phải chia một nửa ra làm từ thiện, tiền người trong nhà cho thì không dễ xử lý như vậy, cô nghĩ một lúc thì quyết định mua chút đồ làm trận pháp tụ nguyên ở nhà.
Thời kỳ Mạt pháp, linh khí ít ỏi nên thứ người huyền môn dùng không còn là linh khí nữa mà là nguyên khí.
Nguyên khí không bằng linh khí có thể nuôi dưỡng vạn vật trên thế giới sinh ra linh trí, nhưng người sống lâu trong nơi có nhiều nguyên khí cũng sẽ thấy thoải mái, lâu dài thì cũng không dễ bị bệnh.
Bữa trưa hôm nay vẫn là năm người cùng ăn trong phòng riêng ở tầng ba của căn-tin.
“Đại lão…” Tần Giản vừa mở lời thì đã sửa lại ngay dưới ánh mắt cảnh cáo của Tô Vân Thiều: “Bạn học Tô, buổi tối đi ăn tôm hùm đất không?”
“Không đi.” Tô Vân Thiều bận đi mua đồ để bày trận, còn phải dùng nguyên khí để nuôi dưỡng bốn miếng ngọc có chất lượng bình thường đó.
Tần Giản hỏi những người khác: “Các cậu thì sao?”
Bách Tinh Thần lắc đầu: “Cô của tôi về nhà rồi.”
Triệu Tình Họa cũng từ chối: “Hôm nay nhà tôi đặt nhà hàng rồi, họp mặt gia đình không thể vắng mặt được.”
Lôi Sơ Mạn trừng mắt: “Hôm nay chỉ có tôi và cậu ta đi thì kì quá.”
Tần Giản bị liên tục từ chối bốn lần: “...”
Thiếu niên đưa hai tay lên cao, lòng bàn tay hướng lên trên rồi ngẩng đầu thở dài: “Thần à, xin hãy cho con một cô bạn gái để cùng nhau ăn đồ nướng, quất tôm và chơi trò chơi đi.”
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa cười xỉu, Bách Tinh Thần cũng bị thao tác này chọc cười.
Tô Vân Thiều liếc nhìn đường tình duyên trong tay Tần Giản, khoé môi nhếch lên.
Mới vị thành niên mà muốn yêu ai? Nằm mơ còn nhanh hơn chút.
Tám giờ rưỡi, Tần Giản kéo theo Lôi Sơn Mạn ra ngoài ăn khuya.
Cũng không đi nơi nào khác, cả hai đến quán ăn lề đường từng bị vài thanh niên dùng ruồi để vu oan kiếm chuyện.
Vì có khá nhiều khách nên hai người xếp hàng mười mấy phút mới có chỗ trống.
Vừa gọi món xong thì ông chủ tìm sang, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người mình muốn tìm nên mới hỏi: “Làm phiền một chút, cô gái biết dùng bùa đêm nay không đến sao?”
“Không, cậu ấy có việc.” Vì muốn biết chuyện quậy phá sau đó như thế nào nên Tần Giản mới đặc biệt qua đây: “Ngày hôm đó còn xảy ra chuyện gì nữa không?”
Ông chủ: “Không có.”
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa hai lon coca lạnh sang, ông chủ mở nắp rồi cắm ống hút giúp, sau đó đưa đến tay hai người, thái độ chân thành đến nỗi Lôi Sơ Mạn và Tần Giản cũng thấy không đúng.
Hai người trao đổi bằng ánh mắt rồi do Tần Giản đưa ra câu hỏi: “Vậy.. Sao nhìn như ông chủ có chuyện gì thế?”
“Không phải là tôi có chuyện.” Ông chủ lắc tay, dứt khoát ngồi xuống ở chỗ trống rồi từ từ nói.
“Tối hôm đó, bụng cậu nhóc đau đến nỗi lăn lộn trên đất, đến một tiếng cũng không phát ra được, kết quả đến lúc xe cứu thương sang đón tới bệnh viện kiểm tra, các cậu đoán sao? Trời, chả có chuyện gì! Vậy nên chúng tôi biết ngay là bạn của các cậu rất là giỏi.”
Mấy năm nay nếu đi tuyên truyền mê tín dị đoan thì sẽ bị mời đi uống trà nói chuyện liền, sao Tần Giản dám thừa nhận giùm Tô Vân Thiều được chứ?
Cậu ta uống coca, trên gương mặt hiện rõ thái độ ‘ông đừng hòng dụ người theo chủ nghĩa xã hội như tôi’: “Ông chủ, ông tin cái này sao?”
Lôi Sơ Mạn cũng rất phối hợp mà nói: “Bây giờ đã là đất nước đổi mới theo chủ nghĩa xã hội tôn sùng khoa học nên đã không còn như trước nữa rồi.”
“Trời…” Ông chủ theo phản xạ muốn đập bàn, nhưng khi sắp đập xuống lại kiềm chế, ông ấy xoay đầu nhìn xung quanh, ép giọng thấp xuống nói: “Mấy cậu đừng không là tin thật, chỉ là bây giờ cuộc sống tốt hơn, người cũng nhiều rồi, mấy chục năm trước, nếu lên xuống núi lúc nửa đêm thì sẽ bị quỷ tạt cát đó.”
Chuyện này ngoài hiểu biết mà Tần Giản với Lôi Sơ Mạn cũng chưa từng thấy trên mạng nên lập tức có hứng thú: “Còn có chuyện như vậy? Có thật không đó?”
Ông chủ hiếm lắm mới gặp được người muốn nghe kể chuyện nên có hứng nói ngay.
“Quê của tôi là một thôn làng ở vùng núi vắng vẻ, nhà thì nghèo mà trẻ con lại nhiều, ông ngoại của tôi rất chăm chỉ, buổi sáng thì ở trong ruộng đi làm với đại đội, buổi tối còn đi sang sông để văng lưới bắt cá, lúc tốt thì phải lấy quang gánh đi gánh mấy lần, ăn cũng ăn không hết, lúc không tốt thì không có gì cả.”
“Dùng lưới mà còn không bắt được gì?” Tần Giản không tin lắm, vậy thì quá xui xẻo rồi!
“Bình thường mà nói thì ít nhất cũng phải có một chút nhưng chẳng phải nó không bình thường sao?” Ông chủ nói: “Buổi tối ông ngoại tôi không văng được một con cá nào hết mà cả người còn ướt đẫm, mệt đến nỗi dính giường là ngủ, ông ngoại chính miệng nói là vì đi đánh nhau với ma nước, có vài lần xém chút nữa đã bị kéo xuống sông.”
Cho dù Tần Giản không hiểu vì sao lại từ quỷ cát biến thành ma nước nhưng vẫn nghe rất chăm chú, còn về chuyện thật hay không? Không phải vẫn còn có Tô Vân Thiều để hỏi sao, cậu ta chỉ cần phụ trách thu thập tình báo là được!
“Ông chủ, còn quỷ cát là sao?”
Ông chủ: “Lúc trước làm gì có tàu điện ngầm với taxi, đến xe đạp còn không có. Đi thăm họ hàng phải lội sông vượt núi, đi hết mấy tiếng đồng hồ, nửa đêm đi trên núi rất dễ thấy quỷ. Gặp quỷ cát không phải là chuyện như con nít giỡn chơi, cát thổi khắp nơi tạt qua, đến mắt cũng mở không được, đập vào trên mặt với trên người đều rất đau.”
Thật ra Lôi Sơ Mạn rất muốn nói: Ông thật sự chắc chắn đó không phải gió chứ?
Nghĩ đến Tô Vân Thiều dùng một tờ hoàng phù đã có thể đốt tóc người chết, cầu bình an còn có thể mở mắt âm dương cho Tần Sóc thấy quỷ, bỗng cảm thấy có thể là thật.
“Ông chủ, tính tiền…” Có khách đợi tính tiền nên ông chủ vội đi ngay.
Tần Giản còn tưởng công việc thu thập tình báo đêm nay tới đây là kết thúc nhưng không ngờ ông chủ tính tiền xong đã quay lại rồi.
“Lúc nãy tôi quên nói, có người muốn nhờ bạn cậu giúp đỡ.”
Tần Giản: “Ai vậy? Giúp chuyện gì?”
“Là cô gái học đại học đứng ra nói giúp tôi hôm đó.” Ông chủ lấy phương thức liên lạc mà người đó để lại ra: “Bạn cùng phòng của cô ấy bị quỷ quấn thân rồi, buổi tối nào cũng đến làm cho con gái nhà người ta sợ muốn xỉu, cầu thần vái Phật đến thánh giá với củ hành cũng bày ra hết mà không được gì.”
Tần Giản: “...”
Lôi Sơ Mạn: “...”
Vậy mà còn mix giữa Tây với Ta luôn à?