Thiên Kim Thật Giả Liên Thủ [Huyền Học]

Chương 7


2 tháng

trướctiếp

Hầu hết quỷ hồn đều sợ ánh mặt trời, họ chỉ xuất hiện vào ban đêm, còn ban ngày sẽ trốn đi, có tìm cũng không thấy được.

Cả hai hẹn gặp nhau và đến hiện trường vụ án lúc 8 giờ tối —— căn biệt thự được cho là bị ma ám.

Đi vào phòng ngủ chính trên tầng hai, Tần Sóc liếc nhìn bàn trà nhỏ ở ngoài ban công, nghe nói có một gia đình bốn quỷ đang ngồi, nhưng lại không thấy gì cả.

“Quỷ có liên quan đang ở đây sao?”

Tô Vân Thiều: “Đúng rồi.”

“Vậy chúng ta bắt đầu nhé?” Tần Sóc được cho mười lá bùa nói ra sự thật, xấu hổ đến mức không biết làm gì nên từ trong túi lấy giấy chứng nhận ra xem.

Tô Vân Thiều: “Đội phó Tần, tôi sẽ tạm thời mở mắt âm dương cho anh.”

“Mắt âm dương?” Tần Sóc rất tò mò, không thèm để ý tới giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa của mình: “Là cái có thể nhìn thấy ma quỷ sao?”

“Chỉ dùng được một lần.” Trước khi hành động, Tô Vân Thiều dặn dò: "Đối với người bình thường, nhìn thấy ma quỷ có thể sẽ dễ bị ảnh hưởng tới vận mệnh, vì thế ngày mai anh nên phơi nắng nhiều hơn chút."

Tần Sóc đồng ý, thật ra anh ta cảm thấy nếu như mình có thể nhìn thấy ma quỷ một lần thì sẽ có thêm nhiều kiến thức về nó, nên dù có ảnh hưởng đến vận mệnh cũng không sao cả.

Tô Vân Thiều bấm tay sau đó hướng vào giữa chân mày Tần Sóc, giây tiếp theo, tầm nhìn của anh ta đột nhiên tối đi, giống như một bộ lọc làm tối đã được thêm vào máy ảnh.

Không chỉ vậy, anh ta còn nhìn thấy được một thứ mà lúc trước anh ta chưa từng thấy - một nhà bốn quỷ đang run rẩy ẩn náu trong góc.

Tần Sóc: “…”

Anh ta đã từng xem qua phim ma và phim kinh dị, những con ma quỷ trong đó đều trắng bệch, tàn ác và u ám, anh ta không bao giờ ngờ rằng những con quỷ ngoài đời lại rụt rè nhát gan đến thế.

Nghĩ lại cảm thấy có chút buồn cười khi hồi nhỏ bản thân mình sợ phim ma tới mức trốn ở trong chăn không dám ngủ.

“…Bọn họ bị gì vậy?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

“Họ sợ anh.” Tô Vân Thiều nói: “Anh đã giải quyết rất nhiều vụ án, nên trên người có hơi thở chính nghĩa, vì thế quỷ hồn sẽ dễ bị thương khi đến gần anh.”

Tần Sóc nghe vậy liền mỉm cười, nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt có chút hưng phấn.

“Điều đó có nghĩa là tôi có thể đấm một con quỷ?”

Một nhà bốn quỷ im lặng co rúm mình vào trong góc tường, thời gian bọn họ làm quỷ không lâu nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ biết trên thế giới này có người ác độc như thế!

Tô Vân Thiều: “…”

Lá gan của đội phó Tần quá lớn đến mức cô không dám nói gì thêm, vì sợ một ngày nào đó anh ta sẽ ỷ vào sự chính nghĩa của mình để một mình thách đấu với một nhóm lệ quỷ mạnh mẽ một cách không hề sợ hãi.

“Chuyện chính quan trọng hơn.”

Tần Sóc bừng tỉnh: “Cũng đúng.” Sau này có thể tìm cơ hội khác để hỏi loại chuyện này.

Anh ta cũng không quan tâm một nhà bốn quỷ kia đang co rúm lại nghe hay đứng nghe khi nói về thảm kịch giết chết gia đình họ.

"Sau khi khám nghiệm pháp y, cả bốn người trong nhà đều chết vì mất máu quá nhiều. Trong máu có chứa một lượng Alprazolam lớn, cũng chính là thuốc ngủ, mọi người chết trong trạng thái mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trước mắt, nghi phạm hiện đang bị cảnh sát nhắm tới chính là bảo mẫu của nhà mấy người, cô ta có quan hệ không chính đáng với chồng cô…”

Tần Sóc không cố tình tránh né hai quỷ nhỏ này, đều bị tình nhân của cha mình giết chết, sao anh có thể bảo vệ hình ảnh người cha trong lòng bọn trẻ được?

Hơn nữa, trẻ em ngày nay phát triển rất sớm, tuổi còn nhỏ nhưng hiểu biết lại rất nhiều!

“Hung khí giết người là một con dao gọt hoa quả trong nhà bếp, trên đó đều dính máu của bốn người mà chỉ có mỗi dấu vân tay của bảo mẫu, thuốc ngủ cũng là do cô ta mua, trên lọ thuốc cũng chỉ có duy nhất dấu vân tay của cô ta. Sau khi sự việc xảy ra, cơ quan giám sát phát hiện trên người cô ta có vết máu lại đang hoảng sợ bỏ chạy. Động cơ gây án, công cụ, thời gian và vật chứng đều có cho nên chỉ cần bắt được người và lấy được lời khai thì vụ án này sẽ được khép lại.”

Đây là hành động giết người vì cảm xúc trào dâng, không có kế hoạch từ trước, xong việc cũng không mang giấu thi thể nên độ khó không cao.

Chỉ là thời gian phát hiện và báo án quá muộn, đến lúc họ qua bắt người thì cô bảo mẫu đã sớm chạy trốn và tạm thời vẫn chưa tìm thấy.

Quỷ nam xấu hổ và tức giận muốn chết lần nữa khi sự riêng tư của mình bị cảnh sát vạch trần trước mặt vợ và hai đứa con nhỏ.

Nhưng mà…

Nữ quỷ: “Tôi đã đoán sơ sơ được một chút, hung thủ đã huỷ hoại gương mặt của tôi, hẳn người đó rất căm hận tôi.”

Quỷ nhỏ nam: “Mẹ ơi, con đã sớm nói với mẹ là con nhìn thấy ba và dì bảo mẫu ôm nhau, mà mẹ lại không tin lời con nói, giờ thì thành ra như vậy!”

Quỷ nhỏ nữ: “Con còn nhìn thấy dì bảo mẫu lén lút sử dụng đồ trang điểm và trộm trang sức của mẹ, không ngờ tới cô ta lại ác độc đến vậy, giết chết tất cả chúng ta.”

Quỷ nam kinh ngạc đến mức hai mắt gần như muốn rớt ra: "Mọi người…mọi người đều biết hết rồi ư?"

Nữ quỷ không để ý đến hắn, thở dài một hơi: “Nếu không phải lúc tôi tỉnh dậy đã thành bộ dạng như thế này, không nhớ được gì mà ba người còn hoang mang hơn cả tôi, thì cũng không đến mức phải nhờ người khác điều tra ra nguyên nhân cái chết, để hiểu rõ mọi chuyện.”

Sau khi ủy thác hoàn thành, chưa kịp nhắc tới thù lao thì nữ quỷ đã chủ động yêu cầu trả.

Tô Vân Thiều lấy một lá hoàng phù ra, trên đó dùng chu sa viết rõ nội dung ủy thác và thù lao, người được ủy thác đã ký tên lên đó.

Khi nữ quỷ ấn dấu vân tay của mình vào, và ngay lập tức khế ước được thiết lập, một vài chấm vàng nhỏ mà người khác không thể nhìn thấy bay từ cơ thể nữ quỷ vào người Tô Vận Thiều.

Khế ước hoàn thành, hoàng phù tự bốc cháy không cần lửa, hóa thành tro bụi.

Tô Vân Thiều hỏi: “Mấy người muốn tới địa phủ sao? Tôi chỉ lấy một phần công đức, vì thế kiếp sau có thể đầu thai thuận lợi.” Ba con quỷ còn lại có lẽ không cần nói.

Một nhà bốn quỷ cùng nhau lắc đầu, nữ quỷ nói: “Ngày tháng làm con người quá bận rộn, chúng tôi không có thời gian dành cho con cái, và bây giờ đã trở thành quỷ rồi, cũng không có việc gì để làm, cuối cùng cũng có thể dành nhiều thời gian hơn cho con cái nên tôi quyết định không đi."

Tô Vân Thiều cũng không miễn cưỡng, cùng Tần Sóc rời đi.

Ra khỏi biệt thự, Tần Sóc thở dài, nói: “Lúc chết đi rồi mới hối hận lúc còn sống không dành thời gian cho con cái thì có ích gì chứ? Lúc còn sống vẫn nên quý trọng khoảnh khắc hiện tại.”

Tô Vân Thiều cũng không muốn uống bát canh gà này, tạm biệt Tần Sóc ở cửa tiểu khu.

Tần Sóc khăng khăng nói không thể để một mình cô gái nhỏ bắt taxi vào ban đêm, nên chở Tô Vân Thiều đến cửa tiểu khu rồi lái xe về Đội điều tra hình sự.

Với lá bùa nói ra sự thật hữu ích như vậy, anh ta nóng lòng muốn cạy miệng những tên cứng đầu ra!

Lúc Tô Vân Thiều về đến nhà thì đã 9 giờ.

Tô Y Y và mẹ Tô đang ở dưới lầu xem TV, hai mẹ con vừa nói vừa cười, vừa xem vừa bàn luận về cuộc thi tìm tài năng trên TV, rất hài hòa và vui vẻ.

Khoảnh khắc Tô Vân Thiều bước vào cửa, không khí trong phòng khách trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của các ca sĩ tài năng nhảy múa ca hát trên sân khấu, làm tăng thêm một chút xấu hổ cho bầu không khí.

Cô bước qua chào hỏi nhưng không dừng lại, mà bước nhanh lên lầu.

Mẹ Tô thở dài, tâm trạng không còn vui sướng khi xem các tiết mục nữa, luôn trong trạng thái xuất thần.

Tô Y Y có thể đoán được Mẹ Tô đang lo lắng cái gì, nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa nên khuyên mẹ Tô đi ngủ sớm một chút, còn mình thì do dự hồi lâu nhưng vẫn quyết định đi gõ cửa phòng Tô Vân Thiều.

Lúc này, Tô Vân Thiều vừa tắm rửa xong đang dưới sự thúc giục của Diêm Vương đại nhân đưa công đức vào trong cây bút tan vỡ để tiến hành công tác chữa trị, không trả lời lại ngay.

Chờ sau khi cô cất bút xong mới đi ra mở cửa, nhìn Tô Y Y lặng lẽ đứng chờ ở cửa: “Có việc gì sao?”

Tô Y Y: “Em có thể đi vào không?”

“Mời vào.”

Lúc trang trí căn phòng, mẹ Tô hỏi ý kiến ​​của Tô Y Y và cô ấy còn tới giúp đỡ trang trí, mà không ngờ Tô Vân Thiều đã ở trong phòng được bốn ngày, mà căn phòng này hầu như không hề được động đến.

“Hôm nay chị về muộn quá, mẹ rất lo lắng cho chị đấy.”

Trước kia Tô Vân Thiều sống một mình, một mình đến, một mình đi, còn có sức khỏe để đi khắp nơi nên không ai lo lắng cho cô.

Bây giờ cô đã sống trong nhà họ Tô, trên có người lớn, dưới có anh em, quả thật khác xa với trước đây nhiều.

“Lần sau tôi sẽ nói trước.”

Tô Y Y: “…”

“Chị không thể về nhà sớm hơn một chút để mẹ đỡ lo lắng hơn sao?”

“Tôi sẽ cố.” Tô Vân Thiều còn chưa nói hết câu: “Nhưng luôn có trường hợp bất khả kháng.”

“Ví dụ như?”

“Kiếm thêm tiền.” Bắt quỷ hay giải quyết vụ án đặc biệt nào đó.

Tô Y Y: “…Chị thiếu tiền lắm à?”

Ngày đầu tiên về nhà, bố Tô đã chuyển cho Tô Vân Thiều gần mười vạn, giờ còn dư lại hơn một nửa, có nên nói thiếu tiền không? Nhưng cũng không đến nỗi thiếu thốn vậy.

Nhưng mệnh cô thiếu lộc, quả thật là thiếu tiền.

Nghĩ ngợi một hồi, Tô Vân Thiều vẫn gật đầu, cô không thể nói mình về muộn là vì bận đi gặp quỷ, đúng không?

Giây tiếp theo, Tô Y Y lấy điện thoại ra chuyển tiền.

“Thiếu tiền thì cứ nói, chứ đừng làm những công việc tốn thời gian, công sức mà lại không được mấy đồng bạc. Nhiệm vụ quan trọng nhất của chị bây giờ là học tập”.

Tô Vân Thiều: ???

Có lẽ bởi vì vẻ bối rối trên mặt cô quá rõ ràng, Tô Y Y ý thức được vị trí của mình không đúng lắm, cô ta ho khan hắng giọng một tiếng: "Đừng về muộn quá, kẻo mẹ lo lắng."

Nói xong liền đi ra ngoài.

Tô Vân Thiều nhìn hai vạn tệ vừa được nhận trên WeChat, lặng im: Dường như gia đình này mỗi khi nói gì không vừa ý thì sẽ cho tiền, đây là một sở thích đặc biệt nào đó sao?

Cách vách, Tô Y Y nhìn hai vạn tệ mình mới chuyển đi, cũng lặng im theo: Mình mới là em gái, mình mới là thiên kim giả, sao mình lại chuyển tiền cho chị ấy?!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp