Người đàn ông không tin: “Nói đi, rốt cuộc em tới đây để làm gì?”
Tần Giản kiên trì nói: “Anh, chúng em tới đây để giúp anh phá án thật mà!”
Bàn tay to lớn của người đàn ông xoa đầu Tần Giản hai cái: “Tôi là Tần Sóc, anh họ của thằng nhóc này, mọi người ăn sáng hết chưa? Tôi mời.”
Hiển nhiên Tần Sóc không tin lời nói của Tần Giản, chỉ là anh ta không thể hiện rõ ra bên ngoài, các chàng trai cô gái thuận nước đẩy thuyền theo Tần Sóc đi ăn bữa sáng thứ hai.
Đám người Tần Giản đã ăn sáng rồi, còn uống trà sữa nên lần này chỉ mua một ít đồ ăn sáng.
Chỉ có mỗi Tô Vân Thiều thản nhiên gọi bánh bao thịt, bánh bao rau nấm, bánh bao bún cay, bánh bao nhân đậu, bánh bao đậu hủ, bánh bao nhân trứng sữa, sáu cái bánh bao thêm một ly sữa đậu nành, ai nấy đều kinh ngạc trước sức ăn này.
Tần Giản trợn mắt há hốc mồm: “Thường ngày cậu cũng ăn nhiều như vậy sao?”
Người ta thường hay nói con gái rất quan tâm đến dáng người, hằng ngày đều phải giảm cân, ăn cũng không nhiều lắm, không phải dạ dày mỗi người đều là dạ dày mèo sao?
Tần Giản liếc nhìn bữa sáng trước mặt Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa, hai cô gái chia nhau ăn một cái bánh bao to bằng nắm tay, đã thế còn dùng tay xé một chút ăn một chút nữa.
Hai người này mới được gọi là con gái bình thường nhỉ?
Tô Vân Thiều không bình thường lắc đầu: “Ngày thường ăn ít, chỉ là sau khi thức khuya mới ăn nhiều.”
Tần Sóc muốn khuyên bọn họ còn trẻ không nên thường xuyên thức khuya, không tốt cho cơ thể, nhưng nghĩ lại cảm thấy công việc của mình không có tư cách để khuyên bảo, ngay lập tức ngậm miệng lại.
“Có đủ không? Không đủ thì có thể gọi thêm.”
“Không sao đâu.” Tô Vân Thiều uống sữa đậu nành xong, thuận tay lấy trà sữa của Tần Giản mua rồi ăn bánh bao: “Có thể hỏi đội phó Tần một ít việc không?”
Tần Sóc: “Chuyện gì?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Tô Vân Thiều: “Bọn buôn người vừa bị bắt vào mấy ngày trước có nhận tội không?”
Tần Giản và bốn người bọn họ sững sờ, không phải muốn hỏi nguyên nhân cái chết của gia đình bốn người sao? Thế quái nào lại hỏi bọn buôn người không liên quan đến chuyện này chứ?
Đôi mắt Tần Sóc híp lại, cảnh giác và phòng bị nhưng không biểu hiện ra bên ngoài: “Sao em lại hỏi vấn đề này?”
“Chỉ là muốn giúp một chút thôi.” Tô Vân Thiều mở túi nhỏ mang theo bên người, từ bên trong rút ra một lá bùa trắng: “Dán ở trên người, anh hỏi cái gì thì bọn họ sẽ trả lời cái đó, em không nói dối.”
Tần Sóc lớn lên dưới thời kỳ khoa học phát triển, tam quan chính trực không thể nào chính trực hơn nữa, căn bản không tin vào mấy cái này.
Không đợi anh ta lên tiếng, Tần Giản đã dùng tốc độ tay nhanh nhất trong đời, gần như là cướp lấy nhanh chóng nhét vào trong túi Tần Sóc.
“Anh, anh cứ tin em! Bạn học của em lợi hại lắm, thứ này chắc chắn có ích!”
Vẻ mặt của Tần Sóc có chút không nói nên lời, liền đưa tay sờ trán em họ mình xem cậu ta có bị điên không mà nói ra những lời vô nghĩa, không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội như vậy.
Tần Giản hỏi nhóm bạn, được sự đồng ý của bọn họ, cậu ta liền mở nhóm chat năm người thám hiểm ở ngôi nhà ma kéo lên trên cùng, để Tần Sóc đọc kỹ từ đầu đến cuối.
Trong lịch sử đoạn chat có rất nhiều chi tiết chưa được cảnh sát tiết lộ, Tần Sóc hỏi Triệu Tình Họa vài câu, khớp với các chi tiết mà anh ta biết.
Cái này, không tin cũng không được.
Vì để tăng mức độ đáng tin, Tần Giản còn hạ giọng kể lại chuyện tối hôm qua mình và Triệu Tình Họa bị bắt câm miệng lại.
Tần Sóc càng ngạc nhiên hơn: “Đây là thủ pháp gì thế này? Bị điểm trúng á huyệt sao?”
Những lời này đã đi vào lòng Bách Tinh Thần.
Tối hôm qua, cậu ấy nằm trằn trọc lăn lộn trên giường hồi lâu không ngủ được, trong giấc mơ đều là hình ảnh Tô Vân Thiệu đi trên mặt nước không để lại dấu vết, xung quanh hoa bay lá cuốn. Đáng tiếc nửa đoạn sau, lại biến thành bàn tay hoa hướng dương điểm huyệt.
“Không phải.” Tô Vân Thiều chỉ cảm thấy buồn cười: “Là một ít thủ pháp nhỏ của huyền môn, tối hôm qua là cấm nói chuyện, còn cái đưa cho anh là nói ra sự thật.”
Cấm nói chuyện, nói ra sự thật…chưa kể, Tần Sóc có chút động lòng.
Nhưng suy cho cùng, anh ta đã tiếp nhận khoa học giáo dục hơn 20 năm và chưa tận mắt chứng kiến những sự kiện thần kỳ đó nên trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.
Tô Vân Thiều cũng không vội, cô nhìn gương mặt của Tần Sóc, người này ngay thẳng chính trực, lại không phải là kiểu người bảo thủ, sớm hay muộn cũng sẽ đồng ý thôi.
Cô không mở miệng thuyết phục, nhưng ngược lại những người đứng xem lại trở nên lo lắng sốt ruột và tức giận, hận không thể lấy thân mình ra chứng minh.
Tần Giản suýt chút nữa đã đẩy Tần Sóc trở về Đội điều tra hình sự để nhanh chóng sử dụng lá bùa.
Triệu Tình Họa đột nhiên lên tiếng: “Anh Tần, anh cứ thử một lần xem sao!”
Lôi Sơ Mạn cũng nói: “Cho dù vô dụng thì cũng không mất mát gì, nhưng nếu có ích thì những đứa trẻ bị bắt cóc có thể được tìm thấy nhanh hơn và đoàn tụ với gia đình sớm hơn.”
Bách Tinh Thần vẫn như cũ, tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa duy vật: “Sự thật luôn thắng hùng biện.”
Tần Sóc bị tra tấn mấy ngày nay do bọn buôn người không chịu mở miệng, cảm thấy mấy lời nói của bọn trẻ cũng đúng, ngay lập tức chạy về bỏ lại năm người.
Tần Giản rút tay lại, ngượng ngùng nói: “Tôi cũng muốn anh ấy dẫn tôi đi xem cùng.”
Lôi Sơ Mạn kinh ngạc: “Cậu đang nằm mơ đấy à?”
Triệu Tình Họa thở dài: “Anh Tần nghiêm khắc như vậy, chắc chắn không có chuyện dẫn cậu đi theo đâu.”
Bách Tinh Thần không nói nên lời: “Cảnh sát đang phá án thì sao có thể để cho những người không liên quan đi vào xem được?”
Tần Sóc trở về Đội điều tra hình sự, dọc đường đi đều là những đồng nghiệp kiệt quệ về tinh thần giống anh ta.
Khi nghĩ đến việc tất cả mọi người đều bị nhóm buôn người này hại ăn không ngon, ngủ không yên, nhà cũng không về, càng kiên định với ý nghĩ muốn cạy miệng bọn buôn người này ra.
“Tiểu Lưu, chúng ta thẩm vấn lại một lần nữa.”
Cảnh sát Tiểu Lưu thức mấy ngày nay, đầu óc choáng váng không làm gì được, bị Tần Sóc gọi tới lại kiên cường bò dậy.
Hai người đi vào phòng thẩm vấn, Tần Sóc cầm lá bùa màu trắng vỗ nhẹ vào lưng bọn buôn người.
Thật ra anh ta không ôm nhiều hy vọng, thuận miệng hỏi một câu: “Mấy người nhốt bọn trẻ ở đâu?”
Tiểu Lưu: ???
Đội phó, anh đã quên kỹ năng thẩm vấn rồi sao? Hỏi như vậy, chỉ có thằng ngốc mới trả lời thôi!
Điều khiến người ta không ngờ tới chính là bọn buôn người thật sự rất ngốc.
Vẻ mặt hắn vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, như thể không hiểu tại sao mình lại mở miệng trả lời, nhưng hắn biết mọi điều mình nói ra không giấu giếm chút nào.
Hơn nửa giờ sau, Tiểu Lưu mang lời khai ra ngoài, vẻ mặt hốt hoảng đỏ lên.
Từ xưa tới nay, cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy một tên tội phạm nào hợp tác đến vậy, hỏi cái gì trả lời cái đấy thậm chí không cần sử dụng bất kỳ kỹ năng thẩm vấn nào, cậu ấy còn nghi ngờ người này có phải là đặc vụ chìm do cảnh sát cử đến không!
Biết được bọn buôn người cuối cùng cũng nhận tội, các đội viên vừa mừng vừa sợ.
“Tiểu Lưu, cậu làm tốt lắm!”
“Cái xương cứng thế này mà cậu lại gặm được!”
“Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon được rồi, thật không dễ dàng gì. Tiểu Lưu, anh đây sẽ mời cậu bữa sáng!”
“Vậy thì tôi sẽ mời anh bữa khuya.”
“Không phải tôi.” Tiểu Lưu bối rối lắc đầu: “Là nghi phạm rất hợp tác, hỏi cái gì nói cái đó.”
“Không thể nào? Chúng ta mệt nhọc tra hỏi có tác dụng rồi ư?”
Khi các thành viên của Đội điều tra hình sự đều choáng váng, Tần Sóc lại chạy ra ngoài.
Sau khi đi ra, anh ta mới nhận ra mình đã ở trong phòng thẩm vấn lâu như vậy, đám người Tần Giản đã về từ sớm rồi
Kết quả, ở bên kia đường, Tần Giản đang nhàn nhã dựa vào xe BMW uống trà sữa, thì ra vẫn chưa rời đi.
Tâm trạng Tần Sóc rất tốt, hung hăng cướp trà sữa của em họ rồi hút một ngụm lớn: “Sao em vẫn còn ở đây?”
“Tất nhiên là chờ anh rồi.” Tần Giản cười khoe khoang: “Thế nào? Bạn học của em có lợi hại không?”
“Đúng vậy, lợi hại, rất lợi hại.” Tần Sóc không thể tiết lộ chi tiết phá án, nhưng thái độ thoải mái hoàn toàn khác với trước đó của anh ta cũng đủ để giải thích kết quả - lá bùa nói ra sự thật này xứng đáng với tên gọi của nó!
“Cho anh phương thức liên lạc của bạn học em đi.”
Tần Giản không đồng ý ngay lập tức mà gửi tin nhắn hỏi trước: [Anh tôi xin phương thức liên lạc của cậu, tôi đưa Wechat của cậu cho anh ấy nhé?]
Tô Vân Thiều: [Được]
Cộng thêm một bạn bè, Tần Sóc không làm việc một cách vô lý, trước tiên là bày tỏ lòng biết ơn, sau đó hỏi có thể xin một ít lá bùa trắng không, đương nhiên anh ta có thể trả tiền, anh ta sẽ không yêu cầu vô lý.
Có thể sớm bắt được tội phạm và giảm thiểu số nạn nhân cũng là một công lao đối với Tô Vân Thiều.
Tuy nhiên, không thể cung cấp lá bùa nói ra sự thật miễn phí, hai người phải nói chuyện cẩn thận.
Buổi chiều, hai người gặp nhau tại một quán cà phê.
Tô Vân Thiều không nói gì, trực tiếp lấy ra một chồng lá bùa nói ra sự thật: “Giúp tôi một việc, anh không cần phải đưa tiền.”
Tần Sóc không dám nhận ngay: “Em nói trước xem sao.”
Tô Vân Thiều: “Tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của bốn người kia.”
“Em làm việc này để làm gì?”
“Tôi hứa sẽ giúp bọn họ điều tra nguyên nhân cái chết.”
Tần Sóc nhớ tới chuyện này quả thật đã được đề cập trong lịch sử trò chuyện WeChat, nhưng...: “Chúng tôi có quy định, không thể tiết lộ chi tiết vụ án cho người không có chức vụ.”
Cảnh sát có nguyên tắc đạo đức của mình phải tuân theo, Tô Vân Thiều sẽ không ép Tần Sóc vi phạm nguyên tắc.
“Có thể nói cho quỷ có liên quan không?”
Tần Sóc nghẹn họng vì lần đầu nghe thấy cách nói “quỷ có liên quan”.
“…Trong quy định không có.”
Tô Vân Thiều hơi mỉm cười: “Thành giao.”